Chương 11

Trong khoảng thời gian này, nam chủ không đến đây nữa, mỗi ngày người dược tới chính là hộ vệ của hắn đã đả thương nàng -Trường Thanh, mỗi lần tới đều phải cúi đầu tạ lỗi một lần, điều này làm Xuân Hiểu thực sự phiền não, nàng căn bản một chút oán giận với hắn đều không có, mỗi lần đều phải rộng lượng lặp lại những câu nói mình không sao, bản thân không trách hắn.

Cho đến khi xác định nàng thật sự không trách tội hắn, Trường Thanh mới yên lòng.

Xuân Hiểu thật sự không oán trách hắn, nàng lại nhớ rõ trong cuốn tiểu thuyết có ghi thân thế của Trường Thanh.

Con trai duy nhất của Thặng thân vương, hoàng tử khác họ duy nhất trong triều, bị kẻ gian làm hại trọng thương mất trí nhớ, tình cờ được đại công tử nhà giàu đệ nhất thành Dương Châu nhặt về thu lưu, sau khi thương thế lành không muốn rời đi, tự nguyện lưu lại làm hộ vệ bên người nam chủ, cho đến giai đoạn cuối tiểu thuyết Trường Thanh mới được Thặng thân vương nhận trở về.

Nam chủ chính là nam chủ, trên đường tùy tiện nhặt được người lại chính là một nhân vật có lai lịch không tầm thường, Xuân Hiểu còn muốn có quan hệ tốt với hắn, dù sao trong thế giới xa lạ này, có thêm nhiều bằng hữu thì sẽ có thêm nhiều con đường.

Mà Trường Thanh không hổ là hộ vệ bên người nam chủ, thân thể cao lớn uy mãnh, khuôn mặt cũng ưa nhìn, trên mặt có vết sẹo dài từ đuôi mắt đến huyệt thái dương làm hắn tăng thêm vài phần kiêu ngạo chính là mùi vị nam nhân khó thuần, nói chuyện cùng hắn mặt lại đỏ cả nửa ngày, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn, đúng là có sự tương phản rất lớn, rất hợp khẩu vị ( hợp gu) của Xuân Hiểu nha .

Dưỡng thương một tuần, được bồi bổ bằng những dược liệu quý báu, vết thương trên lưng Xuân Hiểu gần như đã lành, những vết thương ngoài da trên tay chân cũng đã kết vảy, có thể trở lại sinh hoạt bình thường.

Hôm nay, Xuân Hiểu ở đình viện chờ nam chủ trở về, tính toán xin hắn trở lại xuân viện, ngày đầu tiên tới đây nàng chưa có cơ hội thưởng thức, hiện tại mới nhìn đến cảnh quan của đình viện, được thiết kế khá đẹp, có núi giả cùng hồ nước nhỏ, còn có cả ghế dây đu mắc dưới giàn che, phía bên kia là một cây bồ đề to lớn với cành lá tươi tốt đang trổ hoa. Trong viện trồng rất nhiều loài hoa với nhiều chủng loại phong phú, đều đang khoe sắc nở rộ.

Xuân Hiểu rất muốn đến ngồi ghế dây đu cảm thụ một chút, nhưng nàng lại không dám, rốt cuộc đây là địa phận của nam chủ, nàng chạm vào cũng không tốt.

Đợi ở trong viện đến khi trời tối, Xuân Hiểu mới nhìn thấy Trường Thanh cùng Trường An đỡ nam chủ say khướt trở về.

Hai người đem thiếu gia đỡ vào trong phòng nằm xuống, rốt cuộc cũng có thời gian lau mồ hôi.

Hôm nay người tới trao đổi bàn chuyện khai thác quặng ngọc thạch chính là chủ nhân Thụy Vương phủ ở kinh thành, đặc biệt khó chơi, bàn chuyện buôn bán nhất thiết phải mời uống rượu trước, rõ ràng thiếu gia mới là chủ, lại bị bọn họ mang người đến cường thế mời rượu, còn nói uống rượu xong mới chịu sinh ý ngỏ lời tiếp.

Bọn họ bên kia có bảy tám người rõ ràng là đang ức hϊếp người, bên này thiếu gia chỉ có một mình, cuối cùng là Trường Thanh Trường An chắn giúp hắn không ít rượu, mới có thể thương lượng chuyện làm ăn lần này.

Trường An ở bên trong hầu hạ, Trường Thanh bước ra cửa phòng, lễ phép thỉnh cầu Xuân Hiểu, “Xuân Hiểu cô nương, Lưu quản sự vừa mới đi kêu y phủ bốc một ít thuốc giải rượu đem tới, chờ lát nữa làm phiền ngươi đi phòng bếp sắc một chén canh giải rượu đưa tới cho thiếu gia, phiền toái cho Xuân Hiểu cô nương rồi.”

“A, được.” Xuân Hiểu ngây ngốc gật đầu, không đúng a, nàng là muốn xin từ chức khỏi viện này mà, như thế nào đã bị an bài đi sắc thuốc.

Xuân Hiểu chưa bao giờ sắc thuốc trước đây, dưới sự trợ giúp của nữ phụ bếp nàng mới thành công sắc ra một chén thuốc, lúc bưng thành quả trở về, Trường Thanh Trường An còn đang chờ ngoài cửa, Xuân Hiểu ban đầu đã nghĩ giao cho bọn hắn sau đó liền trở về phòng, chờ ngày mai nam chủ tỉnh rượu rồi hẵng nói chuyện sau.

Nhưng Trường Thanh ở trước mặt nàng ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Xuân Hiểu cô nương, ta với Trường An đều là nam nhân thô kệch tay chân vụng về, sợ không bón cho thiếu gia uống hết chén thuốc, nếu ngươi không mệt, vậy thì giúp thiếu gia uống hết chén canh giải rượu này được chứ?”

Nói xong cũng không đợi Xuân Hiểu trả lời, hai người bỏ chạy như kiến đốt ở lòng bàn chân, không còn biện pháp nào, đây chính là chủ ý của phu nhân cùng lão gia, phải làm đủ mọi cách để thiếu gia cùng Xuân Hiểu cô nương có cơ hội ở chung hảo bồi dưỡng tình cảm, hiện tại đây là thời cơ tốt, không rút lui bây giờ thì còn đợi đến khi nào nữa.

Xuân Hiểu nhìn bộ dáng hai người hoảng loạn chạy trốn, trên trán nàng đã đầy vạch đen, không còn từ nào nói nên lời, quy định ở Vi phủ chính là ngoại trừ trong thời gian quét tước, gã sai vặt và nha hoàn có thể ở trong nội viện, thời gian còn lại gã sai vặt và nha hoàn, đều không được ra vào nội viện, quy định quái đản như vậy hiện tại nàng đi tìm người thế chỗ mình ở đâu ra.

Vi Thượng Nguyên an tĩnh nằm ở trên giường, hai mắt nhíu lại cau chặt mày, thoạt nhìn rất khó chịu.

Xuân Hiểu cầm chén thuốc bưng lên thổi thổi, lúc sau nàng nhẹ nhàng vỗ bờ vai kêu hắn, “Tỉnh dậy uống canh giải rượu, bằng không buổi sáng ngày mai đầu lại càng đau.”

Nam nhân say rượu dường như là nghe lọt tai được lời Xuân Hiểu nói, nàng bón một ngụm rồi lại uống một ngụm, thực ngoan ngoãn uống hết chén thuốc .

Xuân Hiểu vui mừng chỉnh lại chăn đắp cho hắn, hài lòng gật đầu, nam chủ say rượu phẩm hạnh còn khá tốt, không nổi điên mà còn rất nghe lời, uống say liền ngoan ngoãn lăn ra ngủ.

Xuân Hiểu nhìn nam nhân ngoan ngoãn nằm ngủ ở trên giường, sau khi xuyên đến đây, lần đầu tiên chính diện nhìn kỹ mặt hắn như vậy, hảo soái a, cái mũi cao thẳng, dáng hình hoàn mỹ, lần đầu tiên trực quan cảm nhận được, cái gọi là mày kiếm mắt sáng, ở thời hiện đại nét đẹp này chỉ được mô phỏng mà thôi. Nam chủ không hổ là nam chủ, quả thực được miêu tả quá đỉnh.

Trong tiểu thuyết viết, nam chủ được tác giả tô vẽ thêm vừa soái lại vừa có tiền, tính cách lại tốt bụng.

Mà này dù sao đây cũng là cái thế giới thịt văn, cái phương diện kia của nam chủ, càng được tác giả buff lên ngàn thước, cái gì mà vừa thô to lại dài, đây là tiêu chuẩn cơ bản, tác giả còn đưa ra giả thiết là hắn có thể làm một ngày một đêm cũng không hề hấn.

Xuân Hiểu lặng lẽ xem xét một chút nơi đó của nam chủ, chiếc chăn che đậy cái gì nàng cũng không nhìn ra được, tấm tắc, loại giả thiết nghịch thiên này, chỉ dành cho nữ chủ hưởng được tính phúc này thôi, người thường ăn không tiêu được.

Bón xong chén thuốc, đại công cáo thành.

Xuân Hiểu đang muốn đứng dậy rời đi, đột nhiên, bị trên giường người nắm lấy cổ tay, một phen túm lại làm nàng ngã nhào trên giường.