Chương 10

Khát,… Ưm… khát quá…”

Sau khi được rót một một ngụm nước miệng cuối cùng miệng nàng cũng ướt hơn một chút, Xuân Hiểu mới bắt đầu từ từ mở mắt tỉnh dậy, thứ đập vào mắt chính là chính là rèm cửa đỏ rực màu điều, nàng cử động tay chân, phát hiện vẫn là đau quá, không thể nào giãy giụa được.

Một giọng nam nhân từ bên ngoài truyền đến, “Ngươi rốt cuộc cũng tỉnh rồi, còn cần uống nước không??.”

“Ai da, ta đi.”

Xuân Hiểu doạ sợ đến suýt nhảy dựng lên, suýt chút nữa đã cho hắn cái bạt tai rồi.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi là đại thiếu gia?” Xuân Hiểu thật cẩn thận dò hỏi .

“Phải.” Nam nhân ngồi trên ghế cạnh giường phe phẩy chiếc quạt giấy với vẻ mặt lãnh đạm.

“Trước khi ngươi tỉnh lại còn nói mớ nói khát, còn cần uống nước không. Còn nữa, đã đói bụng chưa, ta kêu người làm phòng bếp nấu chén cháo đưa tới.”

Xuân Hiểu gắng gượng chống thân thể ngồi dậy, “Không cần không cần, không khát cũng cũng không đói bụng, ta đã nằm đây bao lâu rồi, đại thiếu gia sao ngài lại ở đây.”

Vi Thượng Nguyên nghe được lời nàng nói, kiên nhẫn đáp lại: “Đã ba ngày rồi, mẫu thân nói là bởi vì ta nên mới hại Xuân Hiểu cô nương bị thương, cho nên theo lẽ ta phải lo liệu thuốc thang cùng với chăm nom cuộc sống hàng ngày cho đến khi Xuân Hiểu cô nương khỏi bệnh.

Mẫu thân đem chuyện trong khoảng thời gian hắn không ở có ở trong phủ, kể lể bản thân đã ‘ vất vả ’ vì hắn mà tuyển chọn nha hoàn dạy chuyện phòng the, đổ hết mọi tội trách lên đầu hắn, còn khen ngợi Xuân Hiểu cô nương phẩm hạnh tốt như thế nào, lại phải trải bao nhiêu khắc khổ chịu đựng vất vả.

Mỗi lời nói đều trách móc bởi vì sai lầm của hắn nên mới hại tiểu cô nương nhà người ta bị thương đến hôn mê, phu nhân hận không thể lập tức ấn đầu để cho hai người bọn họ ở chung phòng. Nàng cảm thấy đây là thời cơ để hai người bồi dưỡng tình cảm, sau khi hai người ở chung sẽ không đến mức xa lạ như vậy nữa, hơn nữa phu nhân còn nghiêm túc nhắc nhở hắn đừng nghĩ đến việc đem người đuổi đi, bóp chết ý nghĩ trong lòng của hắn muốn nói ra.

Tuy rằng hắn cũng không biết phải bồi dưỡng tình cảm như nào khi đối với người đang bị thương trên giường kia, nhưng trời cao đất rộng, mẫu thân là lớn nhất, khi nhìn thấy cây gậy giấu sau lưng của phụ thân, trong lòng mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thôi,” Xuân Hiểu nghe được lời hắn nói mới yên lòng, được rồi, nàng không cần phải dựa theo cốt truyện nữa, nàng có thể quay lại xuân viện cùng ba vị mỹ nữ tỷ tỷ cùng nhau làm việc, cùng nhau chơi đùa, sau đó sống sót chờ đến ngày nàng được về nhà.

Vi Thượng Nguyên gấp chiếc quạt giấy, cúi đầu tạ lỗi

“Xuân Hiểu cô nương, này hết thảy đều là sai lầm của ta, dẫn thủ hạ tới làm ngươi bị thương, ta cũng đã trách phạt hắn, tại đây ta muốn tạ lỗi với ngươi, cũng may lúc ấy hắn chỉ dùng một chút công lực, chưa có ra tay nặng để lại hậu quả bi thảm, nhưng hết thảy vẫn là chúng ta sai, ngươi yên tâm, thương thế của ngươi ta sẽ tận tâm tận lực kêu người chữa trị cho ngươi, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm. Trong phủ nhất không thiếu chính là đồ bổ quý, cần yêu cầu gì thì cứ mở miệng.”

Vi Thượng Nguyên quyết định để nàng lưu lại, quyết định này không phải bởi vì áp lực từ mẫu thân, còn có áy náy đối với nàng, đây cũng là suy tính trong lòng hắn.

Nếu lần này lại cự tuyệt, mẫu thân không biết khi nào lại sẽ nảy ra một ý tưởng kỳ quái hơn nữa kia chứ, dù sao mục đích đều là vì chuyện phòng the của hắn, chi bằng để nàng lưu lại trong viện, để nàng làm lá chắn như vậy cũng có thể tạm thời ổn định tâm tư của mẫu thân.

Nam chủ đã nói như vậy, bản thân mình cũng chỉ là nữ phụ pháo hôi nho nhỏ, cũng ngượng ngùng cũng không dám so đo gì, Xuân Hiểu xua xua tay, “Ta cũng có vấn đề, nếu đổi thành là ta phát hiện trong nhà mình có người xa lạ trốn ở trong ngăn tủ, phản ứng trước tiên cũng sẽ cảm thấy là tiểu mao tặc, ha haha, không phải chỉ là các ngươi sai.”

“Cái đó,” Xuân Hiểu sắc mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi, “Có thể đi đến xuân viện hay không, giúp ta kêu một vị gọi tên là Xuân Kính tú nương lại đây được không? Cảm ơn đại thiếu gia.”

Vi Thượng Nguyên gọi Trường An tiến vào, sau khi chỉ đạo xong Trường An liền lĩnh mệnh lui ra.

Xuân Hiểu lúc này đứng ngồi không yên, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, hôn mê ba ngày, ba ngày không được đi WC, nướ© ŧıểυ đã nghẹn làm bụng trướng đau, trong lòng nàng chỉ có thể thầm nghĩ nhưng là bởi vì bị thương trên người đau đến vô lực, trong viện này lại không có nữ nhân có thể nhờ trợ giúp, chỉ có thể chờ đợi Xuân Kính tỷ tỷ nhanh tới đây, nàng sắp không nhịn được aaa.

“Cái đó, đại thiếu gia, ta hiện tại không có việc gì, ngài còn có việc thì đi trước đi.” Xuân Hiểu hiện tại chỉ hy vọng hắn mau đi đi, bằng không nỗ lực chịu đựng của nàng sẽ tiêu tan mất.

Vi Thượng Nguyên nghe ra là biết lời nàng nói có ẩn ý, đại khái là nàng gọi vị tú nương kia tới có chuyện muốn nói, dặn dò nàng hai câu liền đi thư phòng xử lý công vụ đã đọng lại trong ba ngày qua.

Dưới sự trợ giúp của Xuân Kính, Xuân Hiểu đã được thoải mái xả lũ, lúc sau nàng ngồi trên bàn trà với cái bụng trống trơn, vừa ăn điểm tâm trên bàn, vừa phàn nàn với Xuân Kính tỷ tỷ về tình hình ngày đó.

Xuân Kính còn trộm lau nước mắt, đau lòng nàng tới đây ngày đầu tiên liền vô cớ bị thương còn hôn mê ba ngày, khi biết được tin tức, ba người các nàng đều lo lắng, nhưng lại không có biện pháp nào đến đây xem nàng, hiện tại xem ra nàng vẫn còn tinh lực giống như trước đây thích nói đùa, Xuân Kính mới nhẹ nhàng thở phào, chờ lát nữa trở về liền lập tức nói cho Xuân Thước Xuân Hoa để các nàng cùng nhau yên tâm mới được.

Xuân Hiểu nhìn nàng khóc, chính mình trong lòng băn khoăn, là nàng làm hại người khác còn lo lắng cho mình, một bên vỗ lưng nàng, một bên kể mười vạn chuyện cười chọc đến khi Xuân Kính vừa khóc vừa cười.