Chương 19: Cách Trị Nấc Cụt

Edit: Astute Nguyễn

Chuyện của thôn Thập Hoang này, Trần huyện lệnh đã báo lên trên, phía triều đình cũng hạ lệnh xuống dưới, cách Lăng Thanh Vân xử lý cũng chẳng khác tưởng tượng của ta là bao, chiếu theo luật lệ đương triều mà phán, nên răn đe thì cảnh cáo, nên chém đầu thì chém đầu, nên lưu đày thì lưu đày. Tuy nhiên có điểm hơi khác, là đem trẻ con dưới bảy tuổi đưa vào tăng viện, đạo quan nuôi nấng, tước đi họ. Thôn Thập Hoang sửa thành "thôn Vô Cấu", lấy ý nghĩa thanh trừ ô uế, còn dựng một trụ đá xanh lưu ly ngói vàng ở cổng, đứng hẳn trên đèo, tuyên truyền rộng rãi.

Đúng là gϊếŧ người tru tâm (1), thôn Vô Cấu, theo tiếng địa phương đọc là "thôn Vô Hậu", các người không phải rất để ý chuyện hậu đại sao, vậy thì càng cho các ngươi nổi danh vô hậu.

(1) Gϊếŧ người tru tâm: Thành ngữ Trung Quốc, ý giống như gϊếŧ người không cần dao.

Cho nên nguyên tác nói hắn đồ thôn, hiện tại, cũng coi như đã đồ.

Chỉ là nói ngược lại, cốt truyện trong nguyên tác, góc nhìn Phong Gian Nguyệt có chỗ nhìn không thấy, hay rất nhiều chuyện, không có biểu hiện ra ngoài rõ trắng đen tới vậy?

Lại nói ta bên này, lấy cớ bế quan thanh tu, rốt cuộc cũng không thể kéo dài, đành quyết định về kinh Nam Hải trước.

Phong Gian Nguyệt Sở Đinh Lan chia tay ta ở đây, nghe nói bọn họ kế đó phải về Phong quốc.

Còn về phía Tiểu Vương, đại khái nói tới là thất vọng, vốn tưởng rằng nhìn thấy nàng ấy, thì không thể về hiện đại cũng biết thêm được cốt truyện, mở ra bàn tay vàng, ai ngờ, nguyên tác bỏ hố, tin tức ta đây biết đến, cùng lắm cũng chỉ là bốn chín năm mươi.

Có điều, có thể đến được với nàng mà hứa hẹn, nhiều ít gì cũng giải chút sầu, nể mặt ta, chỉ cần Lăng Thanh Vân không làm hại nàng ấy, ta tình nguyện tin tưởng nàng ấy cũng không đến mức phải một hai tố giác Lăng Thanh Vân.

Hồng Trọng hộ tống ta từ cửa ngách cung điện tiến vào nửa đêm, Lăng Thanh Vân cong cong mi mắt, gặp ngay ta ở hồ sen.

Hồng Trọng nặng nề cúi đầu rồi lặng yên lui ra, vô thanh vô tức, dường như chưa bao giờ tồn tại, bỏ lại mỗi ta và Lăng Thanh Vân giữa màn đêm u tối.

Bóng đêm như vờn nhẹ, gió đêm trầm trầm, cuốn theo hương thơm thanh nhã, sen hiện tại khác trước rất nhiều, lá xum xuê, phản chiếu ánh trăng, tựa như nổi lên một tầng sương mỏng. Lăng Thanh Vân dẫn ta, chậm rãi tản bộ dọc theo hồ sen.

Trước đó hắn đã nhận được công văn, đại khái đã biết mọi chuyện chuyến đi, lúc này mới hỏi lại ta một vài tiểu tiết, và hành tung của Phong Gian Nguyệt. Ta cẩn thận ứng đối, nói với hắn rằng Phong Gian Nguyệt chuẩn bị về kinh Trường Nhạc, trừ chuyện này, chẳng có gì quá lớn.

Không trung đột nhiên vang lên âm thanh phành phạch, ta ngước thấy con anh vũ màu đỏ to đùng kia không biết từ nơi nào bay đến, đậu trên cánh tay hắn.

Con súc sinh lông bẹp này, cũng không biết đã trở về từ khi nào, ta thầm nghĩ.

Hắn nâng con xích anh đậu trên tay, vừa cười tủm tỉm đút cho nó hạt phỉ, vừa nói với ta: "Việc sai đi làm không tồi."

Ta bắt đầu hoài nghi liệu có phải lúc nghe ta nói muốn đến thôn Thập Hoang, Lăng Thanh Vân đã có ý định để bọn ta dẫn dụ đám buôn người không...

Nhưng cùng lắm ta cũng chỉ thầm thở dài, bỏ đi, một nhân vật phản diện, so đo với hắn làm gì.

Hắn cười, hơi dừng bước, tựa hồ đang đợi ta.

Ta không rõ ý gì, nhưng nếu người khác đã ám chỉ, cũng đành tiến lại gần.

Sau đó hắn liền mang nụ cười tươi tắn đó, hỏi: "Có điều, đây là chuyện gì?"

Vừa nói dứt, hắn lay lay con anh vũ, nó lập tức tung cánh bay lên, xoay xoay trong tầm tay hắn, miệng kêu: "Về hiện đại...! Về hiện đại...!"

Anh vũ không học được hết cả cuộc đối thoại, nhưng chỉ một câu này, cũng điểm hướng đủ rõ, lực sát thương đủ mạnh.

Trán ta bắt đầu đổ mồ hôi hột, tên khốn này, ta cẩn thận như vậy vẫn bị tính kế.

Mà cái tên khốn nạn đó, lại còn là vai phản diện lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo! Với hắn mà nói, không trung thành tuyệt đối, chính là bất trung tuyệt đối, ngoài mặt ta và hắn đã ký khế ước, ngầm định quăng hắn rồi bỏ chạy, hắn có thể nhịn sao?

Nếu là Hồng Trọng cáo trạng, ta còn có thể đυ.c nước béo cò, một mực khẳng định là nàng ta nghe nhầm, nhưng bây giờ con anh vũ kia bắt chước giọng điệu của ta y như đúc, quả thực là cái máy ghi âm di động phiên bản cổ đại... Xem ra thề thốt phủ nhận là không thể được.

Ta hít một hơi thật sâu, trong đầu nảy số xoành xoạch, xem xem có thể hạ mức nguy hại tới mức thấp nhất không.

Thế là ta ngập ngừng cười rộ lên: "Này, hấc... Này, chắc là ta ngủ rồi, nói, nói mớ, bị nó nghe, nghe thấy được... Đột nhiên rớt vào một thế giới xa lạ, ai... Hấc... Ai cũng không thích ứng được ngay, này có thể, có thể xem như giải thích chứ?"

Ừm, cực kỳ mất mặt, ta vừa nói dối, tự dưng còn khẩn trương mà nấc cụt, dừng không được...

Hắn nhìn ta chằm chằm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, còn mang theo cả ý cười, giọng điệu cũng ngân dài: "Có thể —— xem như giải thích ——"

Ngay khoảnh khắc ta thở phào vì được thấu hiểu, giây tiếp theo, cổ bỗng đau xót, trên mặt ớn lạnh...

Hắn nhấn cả mặt ta xuống nước!

Ta chỉ biết liều mạng giãy giụa, hai tay vùng vẫy về phía sau cố bắt lấy Lăng Thanh Vân, nhưng chính lúc này bản thân mới phát hiện, sức lực của đàn ông trưởng thành khiến người ta tuyệt vọng cỡ nào. Hắn một tay khống chế cả hai tay ta, không phát ra một chút tiếng động, cứ mỉm cười như vậy, im lặng nhấn ta xuống nước.

Nghe thấy tiếng bọt nước ùng ục từ hai cánh mũi, trong đầu ta bắt đầu xuất hiện loạt thước phim quay chậm (2).

(2) Nguyên gốc là "nhân sinh phi ngựa đèn".

Ta nhớ tới cha mẹ, cái gia đình ban đầu không mấy tốt đẹp kia, nhớ sáu người dì, còn có cái đêm trước khi xuyên đến đó, cuộc đối thoại với Tiểu Vương vô cùng rõ ràng.

Chết tiệt, cứ cho ta là Diệp Công thích rồng (3), sớm biết vậy, không bằng ta đứng về phe Phong Gian Nguyệt, thành cặp với hắn ít nhất đã không phải chết!

(3) Diệp công thích rồng: xem lại giải thích ở chương 1.

Đúng lúc này, phía sau tay lại buông lỏng.

Ta tựa như sắp chết, dùng hết sức giãy giụa, ngã vào vũng bùn bên cạnh, cả người thở hổn hển đến nỗi nước mắt trào ra.

Hắn vẫn mỉm cười như vậy, từ trên cao nhìn xuống ta, con ngươi phản chiếu ánh trăng, xẹt qua một chút kim sắc u ám.

Ta mấp máy lui lại hai bước, giọng nói run đến độ mẹ ta nghe cũng không hiểu: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Lăng Thanh Vân nhìn ta, đột nhiên khóe miệng cong lên thật cao, biểu cảm vô tội, hắn buông tay: "Trị nấc cụt đấy, ngươi xem, bây giờ không phải hết rồi sao?"

Ta: "..."

Ta lau lau nước trên mặt, phát hiện quả thật đã dừng nấc rồi.

Nhưng mà, gừ, dùng phương pháp này để trị nấc cụt, sao ngươi không nói đem đầu chặt luôn để trị đau đầu đi.

Trình độ nói nhăng nói cuội này, so...

Hừm... so với "nói mớ" hình như không khác lắm...

Vì thế ta không hé răng. Cuối cùng vẫn là tự mình đuối lý trước.

Ta ngước mắt, nhìn thẳng mặt hắn.

Tuy rằng hiện tại rất muốn dập đầu tạ ơn tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng mà không thể không thừa nhận, gương mặt kia, phản chiếu ánh trăng, nụ cười nhiễm chút mê ly, vẫn rất đẹp.

Ta từ trên gương mặt tươi cười đó cơ hồ đọc được một hàng chữ: "Phạt nhỏ răn to, đừng cho là ta không dám động vào ngươi."

Cùng lắm thì, xét về trình độ, ta cũng hiểu hắn, nếu ta đứng ở vị trí của hắn, đối với loại hành vi khắc trước kết khế ước, khắc sau muốn nhảy thuyền, nhất định là phải gõ cho một chút.

Thế nên ta đành cúi đầu nhận sai, lẩm bẩm đáp: "Ta, không phải ta không có kinh nghiệm sao, không dám nữa..."

Hắn cực kỳ hài lòng mà cười rộ lên, vỗ vỗ trên vai ta vài cái, dịu dàng làm người ta khó mà tin rằng hiện tại và ban nãy là cùng một người.

Sau đó kéo thẳng cổ áo, tựa như nước bùn trên đó không hề dính dáng đến hắn, còn nói bằng ngữ điệu như vắt cả nước ra ngoài: "Y phục bẩn hết rồi, đi thay bộ khác đi."

Ta bèn vâng vâng dạ dạ đi theo hắn, tới nội cung, kéo mành thay y phục.

Đồng thời, chú ý tới đống hành lý gói kỹ trong cung.

Ta không nhìn được liền hỏi: "Ngươi muốn ra ngoài sao?"

"Phải, mấy ngày nữa đến kinh Trường Nhạc."

Kinh Trường Nhạc? Đó là vương thành của Phong gia.

"Tới đó làm gì?"

"Tham gia Tế Thú Đại Hội, nguyên tác chẳng lẽ không có sao?" Hắn có chút kinh ngạc hỏi lại.

Ta sửng sốt nửa giây, mới nhớ ra.

Tế Thú Đại Hội là hoạt động rất long trọng trong thế giới này, nguyên tác Phong Gian Nguyệt cuối cùng cũng tố giác Lăng Thanh Vân, chính là trong một dịp Tế Thú Đại Hội.

Có điều, xét từ thời điểm mà khẳng định thì hình như không phải lần này.

Nguyên tác có viết, nhưng hoàn toàn không có lần Tế Thú Đại Hội này, nguyên nhân sao ư, là do góc nhìn Phong Gian Nguyệt không thấy.

Lúc đó tình tiết là như vậy: An Khả Tâm chết dưới kiếm của Phong Gian Nguyệt, Lăng Thanh Vân mượn cơ hội mưu hại hắn. Lần đó đắc tội cả An thị và Lăng thị cùng một lúc, cho dù anh trai hắn, Quốc chủ Phong gia Phong Gian Tuyết cũng không thể làm ngơ nữa, bắt Phong Gian Nguyệt nhanh chóng ra tự thú, đưa ra công đạo.

Phong Gian Nguyệt không thể tự thanh minh, có nhà mà không về được, lúc ấy kinh Trường Nhạc náo nhiệt bắt đầu tổ chức Tế Thú Đại Hội, người khác bận rộn càng khiến hắn cô đơn. Hắn chỉ có thể từ trên đỉnh núi nhìn xuống đại hội, rượu tiếp rượu mà uống, rồi thảm thiết thổi ống tiêu réo rắt, mãi đến lúc bình minh, thiên hạ rộng lớn, chỉ có nữ chính Sở Đinh Lan giải khuây cùng hắn, tin tưởng hắn, không rời không bỏ hắn. Cả cái đoạn này được fan nguyên tác tôn sùng là danh cảnh.

Nhưng mà hiện tại tình tiết đã có thay đổi, Phong Gian Nguyệt bảo hắn phải về Phong Quốc, nói không chừng chính là đi tham gia đại hội lần này.

Vì thế ta nói tiếp: "Có, nhưng chỉ là sơ lược."

"Nhưng mà," ta chuyển dần chủ đề, "Ta nhớ rõ Tế Thú Đại Hội có mời khách nữ mà, ta không cần đi sao?"

"Bình thường thì, đương nhiên là muốn đưa Phu nhân tham dự," Lăng Thanh Vân đáp, "Nhưng... Ngươi đâu phải..."

Cái dấu ba chấm này của hắn bao hàm ý nghĩa rất nhiều.

Ta không phải Vương nữ An thị chân chính, không quen thuộc quy tắc lễ nghi nơi này, hơn nữa Tế Thú Đại Hội có rất nhiều người tới tham gia, những quốc chủ cùng quý tộc đó, chỉ cần nguyên tác không quét qua, một người ta cũng không biết. Cho nên Lăng Thanh Vân không định đưa theo, theo ý nào đó thì là bảo vệ, cũng là không yên tâm.

Nhưng hắn sao có thể hạ thấp giá trị lợi dụng ta như vậy.

Thế nên ta cười cười: "Sẽ không đâu, học là được. Chuyện lớn như vậy, An Khả Tâm không ra, khó tránh khỏi để người ta mượn cớ nghị luận."

Khoảnh khắc thốt ra lời này, ta nhiều ít có ý tứ lấy lòng, bởi vì ta biết trước đây định nhảy thuyền bỏ chạy làm hao tổn tín nhiệm của hắn.

Quả nhiên, hắn nghe xong, ánh mắt đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lập tức nheo lại, cười nói: "Có chí khí đấy!"

Ngay sau đó, hắn liền đem ta tới Vô Nhai các.

Vào Vô Nhai các xong, ta mới bắt đầu hối hận...

Hắn chỉ vào hai tủ sách to đùng, nhìn ta phun ra hai chữ: "Niệm đi!"