Chương 20: Tế Thú Đại Hội Lần Này

Edit: Astute Nguyễn

Lời đã nói ra, như bát nước đổ đi, đường mình đã chọn, có quỳ cũng phải đi cho hết.

Cho nên ta cuối cùng vẫn đánh liều: Năm đó ông đây không phải không cần thi đại học sao!

Mấy ngày sau đó, ta tựa hồ đắm mình trong Vô Nhai các. Lúc ăn cơm cũng là Dao Cơ ở bên cạnh nhai đi nhai lại các gia tộc thành chủ lớn nhỏ cho nghe.

Trải qua đọc học khổ sở cùng với Dao Cơ giới thiệu, ta cơ bản đã hiểu được bối cảnh của Tế Thú Đại Hội.

Đại hội này mỗi năm tổ chức một lần, Lăng gia, Phong gia, An gia thay phiên gánh vác, năm nay cử hành ở kinh Trường Nhạc - vương thành của Phong gia.

Cách giải thích tương đối thông tục mà ta nghĩ được, là có chút giống hội đồng liên hiệp ở hiện đại + Thế vận hội Olympic.

Đầu tiên, là quốc chủ, lĩnh chủ trên mảnh đại lục này, bao gồm có một ít môn phiệt thế gia có thực lực cũng sẽ tham gia, mấy ngày trước hành trình là "Tế", thông qua tế bái thần phượng hoàng, biểu đạt các gia tộc trên đời này đều có cùng nguồn gốc và huyết mạch tương liên giá trị phổ thế, khởi xướng hòa bình hữu ái.

Mấy ngày kế tiếp sẽ triển khai cuộc giao tranh hoà bình hữu ái. Các quốc gia, các gia tộc có đại sự gì, có mâu thuẫn gì không được giải quyết, sẽ đem ra, hoà giải được thì hoà giải, phân xử được thì phân xử, thỏa thuận được thì thoả thuận.

Nhưng không cần nghi ngờ, màn giao tranh này vẫn diễn ra một cách hoà bình, cuối cùng mọi việc có thể giải quyết trên bàn đàm phán, so với ném bom lẫn nhau thì hữu ái hơn nhiều.

Về phần đảm nhiệm phân xử, lý thuyết nói là tất cả quốc chủ, lĩnh chủ, gia chủ tham gia đại hội, nhưng trên thực tế, vẫn là năm đại diện hòa bình, à không, sai rồi sai rồi, thế giới này là ba đại diện hòa bình. Các gia tộc bình dân khác, bản chất mà nói thì vẫn là tiểu đệ phân ra từ ba đại diện hoà bình đó.

Đương nhiên, có tiểu thành chủ nào không quan tâm ba đại diện kia? Có. Sau đó rất nhanh lại không có nữa. Đọc được đoạn này, suy nghĩ ta liền phiêu dạt đến vị đại tá họ Tạp ở thế giới cũ.

Dù sao đó cũng vô cùng xa vời, sau màn giao tranh hoà bình hữu ái, hội nghị sẽ tiến vào đợt ba, cũng chính là hành trình "Thú". Cái gọi là "Thú", tuỳ vào các nước khác nhau cũng sẽ có mục khác nhau. Nhưng tổng thể lại là cuộc khoe tài võ nghệ của các con em quý tộc, tiến hành thi đấu.

Phần này có hai mục đích chính, một là thể hiện vũ lực một cách hoà bình, một cái khác là trợ giúp các thế gia liên hôn, mỗi gia tộc đều sẽ mang theo con cháu trẻ tuổi độc thân nhà mình đến, giống như khổng tước đực xòe đuôi thu hút con cái vậy —— phân đoạn này, nhân gian hay đùa nhau đặt một biệt hiệu, gọi là đại hội tuyển mỹ.

Đương nhiên, cái "tuyển mỹ" ấy không đơn thuần chú trọng ngoại hình đẹp, mà chủ yếu dựa vào bối cảnh quan hệ của các gia tộc, ích lợi đều phải đặt lên suy xét, từng có thời điểm, nguyên nhân vì nam nữ trẻ tuổi nhất kiến chung tình, cuối cùng đưa hai gia tộc bất hòa liên kết lại tạo thành giai thoại được người người ca tụng, cũng có nữ hài nhìn trúng nam tử nào đó, nhưng cha mẹ lại ghét bỏ gia thế đối phương, chia rẽ uyên ương, tạo nên bi kịch đôi tình lữ cùng nhau tuẫn tình. Chỉ là, đa số vẫn là cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen tìm rùa cạn, các gia tộc kết duyên tương đối là môn đăng hộ đối, đạt được lợi ích gia tộc, thậm chí là quốc gia.

Ngày thứ ba, Lăng Thanh Vân tới tìm ta cùng dùng bữa, trên mặt cười tủm tỉm, nhưng mà ta thừa biết hắn tới chẳng qua để kiểm tra đột ngột.

Quả nhiên, chưa ăn được bao nhiêu, hắn liền tùy hứng chỉ một điểm trên bản đồ, hỏi: "Đây là nơi nào, có liên quan gì tới nước ta?"

Ta nhìn một cái, đáp: "Ngô Châu, thành chủ họ Ngô, cách chúng ta một khoảng khá xa, qua lại không nhiều, nhưng giáp biên giới An thị, lại có mâu thuẫn nhiều năm với 'Thường Ninh'."

"Nơi này thì sao?"

"Cao Xương, xem như chư hầu của Phong gia, bên trong khai thác sắt, có giao dịch quặng sắt với Lăng thị chúng ta. Quốc chủ họ Cao, là một người đàn ông trung niên mảnh khảnh. Đúng rồi, nhà hắn có con gái, đang tuổi cập kê, rất có khả năng cũng sẽ tham gia đại hội lần này."

"Cái này?"

"Này nha, đây là nhân vật lớn," ta cười nói, "Nơi này là bạch nhạn Phong thị, quốc chủ Phong Gian Tuyết, tại vị hơn mười năm qua, quân nhân từ cai quản, dưới trướng thái bình. Đồng thời, cũng coi như họ hàng bà con xa với 'hai ta', cô mẫu hắn là đích mẫu của ngươi, đường thúc hắn là cha ruột của An Khả Tâm. Con cháu Phong thị chưa thành hôn, nổi tiếng nhất không ai khác là thân đệ hắn, Phong Gian Nguyệt, lần đại hội này, chỉ sợ thành cái bánh hương dâu để các gia tộc tranh đoạt."

"Có thể đấy," Lăng Thanh Vân mỉm cười.

"Giống nhau giống nhau, thứ ba thế giới," ta cũng không khiêm tốn, học hai giá sách lớn như vậy, thật không dễ dàng gì. Nhưng mà, điều khó nhất không phải là ai gọi là gì, trông như thế nào, mà là cái thế giới rắc rối phức tạp này, rốt cuộc gia tộc nào với gia tộc nào quan hệ tốt, nhà ai với nhà ai có vấn đề, ai phụ thuộc vào chúng ta, chúng ta cần những ai.

Những chi tiết này, trong nguyên tác đều không viết. Cùng lắm ngẫm lại, cũng chẳng có gì kỳ quái, nguyên tác lấy góc nhìn Phong Gian Nguyệt, mắt hắn đến chết vẫn là thiếu niên, mà tay thiếu niên sờ gì, sờ kiếm, sờ gương mặt bóng loáng như ngọc của mỹ nhân, bạn đã gặp qua thiếu niên nào sờ bàn tính hạt châu, sờ đồng tiền dính nhờn tanh chưa? Thiếu niên tâm hướng hành hiệp trượng nghĩa, rút đao đoạn thủy, bổ đầu chó của kẻ gian manh, nhưng bạn làm gì gặp qua thiếu niên nào xó mũi vào trận khẩu chiến của mẹ chồng nàng dâu hay là cuộc cãi vã của mấy bà cô trong nhà?

Không phải ta trách cứ Phong Gian Nguyệt, ai mà không hướng tới những thứ tốt đẹp, lãng mạn chứ? Làm người bình thường, thích thưởng thức vẻ đẹp khói liễu như tranh như thơ, hay là thích chọn xem phân nào đi bón, đất nào tơi cho liễu?

Chẳng qua, xuất thân của hắn, cho phép hắn đơn thuần thưởng thức trước người, mà phần lớn người cũng không có khả năng lựa chọn này, thậm chí còn phải tranh đấu cực nhọc mới có cơ hội được đi bón phân, làm tơi đất trồng liễu.

Có điều ngoài ý muốn, lời nói dí dỏm khi xưa của ta tự nhiên lại chọc cười Lăng Thanh Vân, hắn đột nhiên cười ha hả. Cứ cho việc hắn lúc nào cũng mang theo ý cười, nhưng lần này lại lộ ra hàm răng trắng, thậm chí cười đến sặc sụa.

Đến khi bình tĩnh ngồi lại, hắn cuối cùng cũng nói: "Có thể, ngày mai, chúng ta cùng đến kinh Trường Nhạc."

Khoảnh khắc cất lời, hắn vươn tay phải, ta cũng vươn tay giống như hồi đầu ký khế ước.

Ta tóm lại, hiểu biết của hắn hình như có hơi lạc so với lễ tiết bắt tay này.

Dù vậy, ta vẫn bắt lấy tay hắn, dùng sức nắm chặt một chút.

Tôn trọng giá trị sử dụng.

Ngày hôm sau, xe trượng mênh mông cuồn cuộn bắt đầu khởi hành. Ngồi xe ngựa dọc đường ta vẫn cố gắng nhớ tên mấy lễ nghi tế điển và gia tộc, cầu không để Lăng gia mất mặt.

Dao Cơ và Ngô Đồng cũng đi theo xe trượng, hầu hạ ta ăn uống hàng ngày, ngoài ra trong đoàn còn có vãn bối của Lăng Thanh Vân, cùng với một ít con cái nhà quý tộc được trọng dụng.

Tới kinh Trường Nhạc, tiến đến nghênh chúng ta chính là Quốc chủ Phong gia Phong Gian Tuyết. Ta xem qua nguyên tác cùng với học thuộc hai tủ sách kia, được nghe không thiếu đại danh của hắn, chỉ có điều đây là lần gặp đầu tiên. Hắn là anh trai của Phong Gian Nguyệt, so với Phong Gian Nguyệt lớn hơn mười mấy tuổi, ta nhìn trộm mấy cái, hắn trên đầu đội mũ miện đai ngọc, dáng người cao gầy, mặc một bộ lễ phục, tay áo thêu vân mây đủ loại kèm với hồng nhạn, phong cách có chút giống "đồ săn bắn" bên Nhật. Tuy gần như không ngờ, nhưng được bảo dưỡng đầy đủ, nhìn qua giống như mới đầu ba mươi, chỉ đơn thuần nhìn ngũ quan, quả thực là tương tự Phong Gian Nguyệt, nhưng khí chất so với Phong Gian Nguyệt hoàn toàn khác biệt, là một kiểu đàn ông khôn khéo, thạo đời, thành thục.

Lăng Thanh Vân đưa ta đến lễ, bọn họ hàn huyên vài câu, bảo rằng nghe nói ta bệnh tật, vô cùng lo lắng, Lăng Thanh Vân bật cười nói đã rất tốt vân vân, ta đi theo phối hợp mỉm cười làm lành, thỉnh thoảng xen vào một hai câu nói, để chứng minh bản thân hiện tại không phải bị bệnh tâm thần.

Khi nói chuyện, tỷ tỷ của ta cũng tới rồi.

Chỉ là hiện tại, hẳn là nên xưng nàng một tiếng Quốc chủ An quốc thì thỏa đáng hơn.

Nàng không còn là tỷ tỷ biểu tình u sầu chực bên giường ta nữa, mà là nữ quốc chủ một thân lễ phục xanh đậm, thấy ta đứng chờ, trước hành lễ chủ nhân Phong Gian Tuyết, lại hành lễ quốc chủ Lăng Thanh Vân, cuối cùng mới hướng về phía ta làm lễ phu nhân, bọn ta cũng dựa theo lễ tiết đối công, đáp lại.

Ba ngày đầu tiên tế lễ tuy rằng dài lâu, nhưng cũng có một số lễ bái, so với tưởng tượng của ta thú vị rất nhiều, bởi vì nghi thức tế lễ của bọn họ ở đây, sẽ dùng diễn xuất tái hiện chuyện tổ tiên xưa.

Lúc đầu trình diễn, một người mang mặt nạ phượng hoàng, thân khoác cánh chim, đấu với một diễn viên khác mặc áo đen, đầu đội mũ ưng, thậm chí cuối cùng phượng hoàng niết bàn, sa trường nhuốm máu, từ xương sườn chui ra ba con chim non, lại có vô số cánh chim điêu tàn, sáng lấp lánh trên sân khấu.

Đây đúng là những gì ta đề cập trước đó, là chuyện xưa sáng tạo thế giới này, ba con chim non tượng trưng ba nhà Phong An Lăng, những lông vũ rơi xuống đó tượng trưng cho các quận thủ, các gia tộc lớn nhỏ khắp nơi.

Trận thứ hai càng nhiều diễn viên, ba vị cầm đầu mang theo mặt nạ thanh điểu, bạch nhạn và xích anh, mặc áo gấm có màu tương ứng lên sân khấu, ở trên sân khấu dùng kiểu đi bộ có phần giống kinh kịch, các diễn viên khác đi theo sau bọn họ, đại khái suy diễn là ba quốc gia và những người đi theo họ.

Nhưng mà, giữa cảnh hoà thuận vui vẻ, đột nhiên có mấy hắc y nhân nhảy vào, dáng người uyển chuyển, trên mặt mang mặt nạ sặc sỡ, đi chân trần, cổ chân treo kim linh, thoạt nhìn giống như vu y hay tát mãn gì đó. Những người này hướng về những diễn viên trước đó, vứt một loại thuốc bột đỏ đỏ tím tím, đám đông trước đó sôi nổi bịt yết hầu, diễn biểu cảm thống khổ, đổ rạp trên sân khấu. Mà bạch nhạn, thanh điểu, xích anh lúc này cực kỳ phẫn nộ, ba người hợp lực, tiến lên cùng chiến đấu với hắc y nhân đó.

A, cái này, ta cũng có ý tưởng.

Kết hợp nguyên tác với tri thức học bù mấy ngày nay, khái quát một chút có lẽ là vậy.

Từ thượng cổ, ở phía bắc ba nước , có một chủng tộc gọi là Dạ tộc, nữ chính nguyên tác Sở Đinh Lan chính là hậu duệ của chủng tộc này, người Dạ tộc thần bí mỹ lệ, màu mắt cũng không giống với người thường, dùng vu thuật, truyền thuyết nói có thể mê hoặc tâm trí, đảo ngược thời không, bởi vậy người trong ba nước vô cùng sợ hãi.

Nhưng khi tiếp xúc nhiều, mọi người phát hiện người Dạ tộc cũng không đáng sợ như vậy, ngược lại, Dạ nữ cực kỳ mỹ lệ, nhất thời quý tộc ba nước còn hứng thú kết hôn với Dạ nữ.

Nhưng mà, chuông báo tang trong một đợt ôn dịch vang lên.

Trận ôn dịch này càn quét cả đại lục, mười thì chín mắc, tình cảnh bi thảm, xác chết ngàn dặm.

Sau đó, mọi người ngạc nhiên phát hiện, phàm là người Dạ tộc, đều không bị nhiễm bệnh, hoặc là có nhiễm bệnh, bệnh trạng cũng cực kỳ nhẹ.

Âm mưu "không phải tộc mình, tất có dị tâm" vì thế bùng nổ, họ cho rằng là vu nữ Dạ tộc đầu độc, mới khiến quốc gia mình chịu tai họa bất ngờ.

Trong một đêm, đôi mắt dị sắc từ tượng trưng tôn quý bị đồn thành dấu hiệu yêu dị, quan tài công chúa Dạ tộc đời thứ nhất bị khai quan quất xác, lửa giận dân gian cháy càng sâu, nhiều người, phàm là có một ít huyết thống Dạ tộc, đều bị thiêu chết, đóng đinh thậm chí ăn tươi nuốt sống. Có quận thủ hạ lệnh thu thập đồng châu dị sắc, trong vòng vài ngày bắt được năm trăm viên.

Con dân ba nước thù hận Dạ nữ đầu độc, thủ lĩnh Dạ tộc ghi hận thân tộc bị tàn sát, không ngoài ý muốn đã xảy ra chiến tranh.

Ba người trên sân khấu này liên thủ chiến đấu với hắc y nhân dáng người yểu điệu, có lẽ là nói đoạn này.

Trận chiến tranh đó đại khái xảy ra mấy trăm năm trước, từ đó, Dạ tộc và Trung Nguyên vẫn luôn đánh đánh đình đình, giữa đó cũng từng có mười mấy hai mươi năm yên bình ngắn ngủi, nhưng vẫn tựa như dầu tràn bình, không biết ngày nào đó có một mồi lửa, sẽ hừng hực thiêu đốt một lần nữa.

Dưới bối cảnh như vậy, hơn hai mươi năm trước, ba nước liên hợp, ước định cống hiến quốc lực, phát động quyết chiến với Dạ nhân. Định nhất lao vĩnh dật (1) mà giải quyết vấn đề này. Trận quyết chiến bắt đầu từ năm Bính Thần, cố sử gọi là trận chiến Bính Thần.

(1) Nhất lao vĩnh dật: Mệt một lần để yên vui mãi mãi.

Ta phỏng đoán, tràng diễn lần ba kế tiếp, đại khái sẽ nói về sự kiện ấy. Nói cũng kỳ quái, đại chiến đó hơn hai mươi năm trước, rõ ràng cách hiện tại càng gần, nhưng ta xem tư liệu, lại rất ít ghi chép, như mây mù dày đặc, khó có thể hình dung trộm.

Quả nhiên, ta đoán không sai, đại mạc sân khấu khép kín, rồi lại mở màn, trên đỉnh lông ngỗng bay tán loạn, tựa hồ tượng trưng cho trận tuyết lớn rơi, người mặc áo khoác bạch nhạn dẫn đầu mang theo "quân đội", uốn lượn đi qua những ngôi nhà rách nát. Người phụ nữ đầu tóc tán loạn vừa khóc vừa cúi đầu tiến lên, một bước run ba, dùng động tác khoa trương truyền đạt nội tâm đau khổ.

Mọi người đều bị biểu diễn trên sân khấu hấp dẫn, ta nhân cơ hội dùng âm thanh cực thấp hỏi Lăng Thanh Vân đang ngồi quỳ bên cạnh: "Đây là đang diễn cái gì thế?"

Lăng Thanh Vân quỳ thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, tựa hồ dùng khẩu hình phun ra mấy chữ: "Quân vương nhân từ mẫu mực."

"Ai là quân vương nhân từ mẫu mực?"

"Lão đầu Phong gia... Trước tiên đừng nói chuyện, trở về ta sẽ giảng cho ngươi..." Hắn dùng giọng trầm đáp.

Vì thế ta cũng chuyên tâm vào buổi tế, mãi đến khi tế điển kết thúc, Lăng Thanh Vân mới lén giản lược cho ta sự kiện hắn biết.

Bất hạnh chính là, ba quốc liên hợp phát động trận quyết chiến, cuối cùng lại đánh thành trận cán cân, lúc đầu lấy được ưu thế, sau đó Dạ tộc tiến hành phản công, chiến sự lâm vào bế tắc, đánh cực kỳ khó khăn.

Cuối cùng lão đầu Phong gia Phong Tuyên Nhân ngự giá thân chinh, nhưng tới tiền tuyến, gặp được một phụ nữ.

Người phụ nữ này khóc lóc báo lên, nói địa phương rằng chiến tranh nhiều năm, binh sĩ không chiêu được, cho nên tiêu chuẩn bị bí mật hạ xuống, mười sáu xuống mười lăm, mười lăm xuống mười bốn, cuối cùng, trẻ con mười hai tuổi cũng bị bắt đến chiến trường, ba đứa con của nàng ta đều lên chiến trường, một đứa cũng không trở về.

Lúc ấy trời giá rét, người phụ nữ chỉ có một kiện áo bông rách nát, nghe nói mấy ngày chưa được ăn cơm, ngày hôm trước khó khăn lắm mới kiếm được một ít gạo, nghe thấy hai bên binh sĩ cách đó không xa hô gϊếŧ, hoảng loạn trốn tránh, té ngã một cái, chút gạo đó rơi hết trên mặt đất, bị chim chóc nhặt sạch.

Nghe xong màn khóc lóc kể lể, Phong Tuyên Nhân trầm ngâm thật lâu, một tháng sau, áp đảo phái chủ chiến giữa triều thần, quyết định làm hoà với Dạ tộc.

Dạ tộc cùng lúc đối phó ba nhà, khi ấy cũng đã đánh đến sứt đầu mẻ trán, bởi vậy nghe nói một trong ba nhà nguyện ý làm hoà, tự dưng cao hứng, đề ra điều kiện rất là phong phú, ví như trả lại một số thành trì Phong gia từng chiếm lĩnh, và biên giới Phong gia thiết lập chợ chung, ước định lúc sinh thời không nổi việc binh đao.

Hành động của Phong Tuyên Nhân năm đó bị phái chủ chiến mắng đủ điều, nhưng thật ra lại được bá tánh bảo vệ mạnh mẽ, dân cư biên cảnh hợp lực đúc một tấm biển, viết là "quân vương nhân từ mẫu mực", đưa đến kinh Trường Nhạc, nhất thời truyền ra câu chuyện được mọi người ca tụng.

"Nói như vậy, lão đầu Phong gia cũng coi như là bất chấp chúng nghị, một lòng vì dân," ta cảm thán nói.

Lăng Thanh Vân uống miếng nước, đáp: "Đây là chuyện xưa trong Phong gia kịch, đại khái ít nhiều cũng có chút khoe khoang. Đúng là, sau trận chiến ấy, Trung Nguyên và Dạ nhân bảo vệ hơn hai mươi năm hoà bình, nhưng thật sự cái gọi là thà làm khuyển thái bình, cũng không làm loạn ly người, từ góc độ này mà nói ta cảm thấy cũng không tệ lắm..."

Ta gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.

Dạ tộc và Trung Nguyên từng liên hôn mấy trăm năm, cho dù lúc trước treo cổ Dạ tộc, ta nghĩ vẫn có những người thân, bằng hữu là Dạ tộc sẽ tìm mọi cách che giấu bọn họ, cho nên những hậu duệ này mới lưu truyền tới nay, Sở Đinh Lan hẳn chính là một trong số đó, từ việc nàng ta lên được làm đầu bảng ở Bồng Lai cảnh, có thể thấy mấy năm nay quan hệ giữa Trung Nguyên và Dạ nhân nhất định đã hòa hoãn không ít.