Chương 13: Kết Thành Khế Ước

Edit: Astute Nguyễn

Ta rốt cuộc cũng thuyết phục được hắn rằng bản thân xuyên từ thế giới khác tới, chỉ là nguy hiểm vẫn chưa thật sự được giải trừ.

Trong mắt hắn bắt đầu sáng rực, ngón tay vân vê sợi tơ vàng trên tay áo, thong thả ung dung nói: "Vậy ngươi nói một chút đi... Ngươi biết được những gì?"

Ta cảm giác sau gáy cứng đờ... Làm trò trước mặt đương sự, nói mấy chuyện hắc liêu huỷ hoại tam quan, thật là áp lực như núi.

Nhưng tên đã lên dây, nếu không đưa ra cốt truyện có dụng, vậy thì ta đây tồn tại hay không cũng chẳng còn ý nghĩa, vì thế ta đành căng da đầu nói tiếp.

"Ta...... Hồi đọc truyện biết được, cung nhân Thuận Tử trước kia gặp mặt An Khả Tâm nguyên gốc, nói cho nàng ấy một số sự tình."

"Những chuyện gì?" - Lăng Thanh Vân cười híp mắt nhìn chằm chằm ta.

"Ta nói thật với ngươi... Đoạn tình tiết này, ta, ta đọc lậu." - Ta trước tiên "tiêm phòng" cho hắn, trong lòng cực kỳ sợ kể đến đoạn mấu chốt, hắn nhảy dựng lên bóp chết ta. - "Cho nên chuyện biết được cũng chưa hẳn là hoàn toàn, nếu bên trong có chỗ nào nói không đúng, ngươi không cần để ý..."

"Nói thử xem."

"Thuận Tử nói, ngươi... Ách... Bạo hành Lăng Quốc phu nhân Phong Tuyên Nhược, cũng chính là đích mẫu ngươi... Khiến bà ta sinh non... Nhơ bẩn hơn nữa, không đến một tháng liền qua đời... Sau đó, cái chết sau này của phụ thân ngươi, cũng có liên quan tới ngươi... Nói ngươi mưu triều đoạt vị... Ách ách, cái này chỉ là lời Thuận Tử nói cho An Khả Tâm thôi, ta không biết thật giả ha..."

Ta ấp úng nói ra câu này, mắt không dám nhìn thẳng hắn, cảm giác giống như đi qua một cây cầu độc mộc, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Nói tới đây, ta cố ý dừng lại, chuyện này dù sao cũng là vạch trần rất nghiêm trọng, nói thật, trong lòng ta lại như có chút mong chờ, mong chờ hắn cất tiếng phản bác, nói cho ta rằng chuyện đó không phải sự thật.

Nhưng gia hoả Lăng Thanh Vân này định lực đúng là ngoài dự kiến của ta, hắn vẫn bày vẻ mặt tươi cười chẳng hề để ý, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nói: "Nói tiếp."

Lòng ta trầm xuống một chút, hắn không phủ nhận, chẳng lẽ, những chuyện này là sự thật sao, hay là hắn vẫn cảm thấy, ta không đáng giải thích.

Nhưng ta cũng không rảnh rang mà lo nhiều như vậy, chỉ có thể kể tiếp: "Nguyên tác viết, An Khả Tâm sau đó liền tới tìm ngươi đối chất, tiếp theo Phong Gian Nguyệt không biết làm thế nào bỗng xông vào, hai người các ngươi đấu một trận, kết quả thất thủ liền gϊếŧ chết An Khả Tâm. Sau đó ngươi giá họa cho Phong Gian Nguyệt, truy sát hắn... Hắn cũng cùng ngươi trở mặt thành thù, cuối cùng, hắn tra được lịch sử đen của ngươi, tố giác ra ngoài —— trước khi ta xuyên tới, tình tiết đã tiến triển đến đoạn này."

"Ồ?" - Trong mắt Lăng Thanh Vân nổi lên một tia sắc bén. - "Nói như vậy, vấn đề nằm ở chỗ Phong Gian Nguyệt?"

"Đừng đừng đừng." - Ta vội vàng xua tay. - "Ngươi ngàn vạn lần đừng nổi sát tâm với hắn."

"Vì sao?"

"Hắn là nhân vật chính trong nguyên tác, trên người có hào quang." - Ta dùng tay mô phỏng cái vòng sáng trên đầu thiên sứ. - "Nếu ngươi muốn gϊếŧ hắn, không phải lại trở về đi theo nguyên tác tuyến chính sao? Ngươi hiện tại muốn tự cứu mình, còn không phải nên thay đổi hướng đi nguyên tác à? Nếu trở về cốt truyện cũ, chỉ sợ sẽ bất lợi cho ngươi."

Lăng Thanh Vân đảo mắt, tựa hồ thông suốt logic của ta.

Ta nói tiếp: "Trong nguyên tác, hắn hận ngươi thấu xương như vậy là vì cái chết của An Khả Tâm, mà ngươi lại dùng cái chết của nàng ấy để hãm hại hắn, cho nên đến cuối cùng cả hai người trở thành kẻ thù không đội trời chung, không phải ngươi chết, thì chính là hắn vong. Hiện tại chẳng phải đã thay đổi rồi sao, 'An Khả Tâm' còn sống, ngươi không hại hắn, chuyện này đã thay đổi, nếu có thể chung sống, ngươi đâu cần thiết phải tìm mọi cách gϊếŧ người, tanh một tay, đúng không?"

Tia sắc bén trong mắt Lăng Thanh Vân mờ dần, nói: "Tốt xấu gì cũng quen biết từ nhỏ, cùng chung một trường, nếu có thể lựa chọn, ta quả thật cũng không muốn mạng hắn."

Hắn nói những lời này, làm ta chợt nhớ tới Tiểu Vương cũng đến.

Tiểu Vương cũng là người ta quen biết từ nhỏ, cùng chung một trường. Nếu chú ý, ở đây từ đầu đến đuôi, ta cố tình không nói chuyện nàng ta xuyên thành Sở Đinh Lan. Này có hai nguyên nhân hoàn toàn tương phản, thứ nhất, là ta muốn bảo vệ bằng hữu, không tính đem Tiểu Vương cuốn vào phân tranh trong thế giới này; thứ hai, là ta có tâm tư, sợ Lăng Thanh Vân phát hiện còn có một kẻ xuyên việt biết toàn bộ cốt truyện, ta đây chẳng phải sẽ trở thành bã mía, tuỳ ý chặt vứt à.

Dừng một chút, Lăng Thanh Vân lại hỏi: "Vậy hắn từ chỗ nào biết được... Những chuyện cũ đó?"

Câu hỏi này khiến ta kẹt cứng.

"Từ... Một Dạ tộc." - Ta ấp úng nói. - "Xin lỗi, tại ta theo dõi không kỹ, hơn nữa, truyện này chưa có viết kết cục... Cho nên rất nhiều tình tiết, ta chỉ biết một chút, nhưng mà không được đầy đủ."

Lăng Thanh Vân vốn dĩ giữ ta, đại khái tưởng sẽ có bàn tay vàng, câu trả lời này rõ ràng là khiến hắn thất vọng.

"Cho nên." - Hắn dịu dàng mỉm cười. - "Cũng có nghĩa là ngươi chỉ biết quá khứ, không biết tương lai của ta?"

"Đúng vậy." - Ta vừa mới đáp xong một câu, lại nhảy dựng lên. "Không, không đúng..."

Đây là cái đề toi mạng gì vậy! Nếu ta chỉ từ góc nhìn của thượng đế biết một đống lịch sử đen hắn giấu, lại không biết là nên xử lý như thế nào, vậy hắn giữ ta lại chẳng lẽ để ăn tết?

Quả nhiên, trong đáy mắt hắn xẹt qua một tia nhàn nhạt, ánh cười rộ lên, sau đó từ trong tay áo móc ra một dải lụa trắng, đặt trên kệ sách bắt đầu gấp lại, động tác rất tinh tế, dải lụa vốn hỗn độn bị gập làm hai, giống như huấn luyện quân đội gấp cục chăn đậu hủ.

Ta hít hà một hơi, tựa như có kim đâm vào xương cột sống, cả người đều khoan khoái lên. Vội đầy mặt tươi cười: "Đừng đừng đừng đừng đừng, ngươi nghe ta giải thích..."

"Ồ?" - Hắn dùng đầu lưỡi liếʍ nhẹ môi dưới, tiếng cười phát ra một câu hỏi đơn âm.

Ta cảm tạ hắn vậy mà còn có thể cho ta một phút biện hộ, vì thế vội vàng sắp xếp lại câu từ:

"Đầu tiên, ngươi không cần lo lắng chuyện ta biết quá khứ ngươi. Ta và ngươi hiện tại đều cùng thuyền, ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt đối không có rắp tâm hại ngươi, ngược lại, ngươi chẳng còn ai có hy vọng hơn ta cả —— ta cùng ngươi không thù không oán, nói trắng ra lả căn bản ta chẳng quen biết ngươi. Mà tình huống hiện tại, vận mệnh của ta hoàn toàn bị trói buộc với ngươi! Ngươi yên ổn không có việc gì, ta là 'Quốc chủ phu nhân', cẩm y ngọc thực, tôn vinh vô hạn, nếu ngươi có chuyện, ta đây trở thành quả phụ hàng thật giá thật, mà có quả phụ ở đâu trải qua được ngày tháng an lành? Trăm vạn con mắt nhìn vào, nói không chừng là ép ta đâm đầu chết xong lập đền thờ trinh tiết! Ngươi ngẫm xem, đạo lý này có đúng hay không?"

Hắn tựa hồ đã bị ta làm lung lay, phụt cười một tiếng.

"Thứ hai, giả sử —— ta nói là giả sử, coi như ta đã đọc qua toàn bộ nguyên tác, cũng nguyện ý nói cho ngươi, nhưng nguyên tác dài như vậy, nhất định cẩn thận mấy cũng có chỗ sai sót, hơn nữa hiện tại bởi vì ta xuyên tới, cốt truyện cũng thay đổi rồi! Ta đây nói cho ngươi biết, giống như bưng cho ngươi một đống trái cây tốt, ngươi biết vậy nhưng không rõ duyên cớ tại sao, một khi có bất cứ nhân tố gì để sót hoặc thay đổi, quả này chẳng phải sẽ biến thành ảo ảnh trong mơ à? Cho nên tình huống hiện tại, con đường tốt nhất là thay vì cùng ta nói đến mấy trái cây nhìn thì tưởng chừng hoàn mỹ này, chi bằng nói, để ta ở lại cùng ngươi trồng cây, có thứ chắn gió bão, có trùng thì bắt trùng, tận lực để nó đơm trái tốt nhất —— ta tuy rằng không hiểu biết đầy đủ, nhưng so với ngươi hai mắt, thêm một con lại càng đen. Nếu cốt truyện đi đến một số tình tiết chính, ta vẫn biết một ít chi tiết, cố gắng không để lạc hướng, cho nên ngươi suy nghĩ tính toán đi, để ta tồn tại càng có lợi, hay là ngược lại?"

Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm ta một hồi lâu, nụ cười như gắn ở trên mặt, mà suy tính chân chính ẩn sâu bên tận trong, ánh nến ở trên mặt hắn thoáng chao đảo.

Nói tiếp, vài giây đắn đo này của hắn, trong nội tâm ta lại dài y như một thế kỷ.

Cũng may, khóe miệng hắn rốt cuộc cũng cong lên, nhẹ thở một câu: "Hợp tác vui vẻ."

Ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, cái này, xem như đồng ý rồi đi.

Bọn ta hẳn đều là đồng loại, mà ưu điểm giữa đồng loại chính là giao lưu tương đối nhẹ nhàng.

Hắn từ từ nói: "Ngươi còn có yêu cầu khác không?"

Ta nghĩ ngợi một hồi mới đáp: "Chúng ta xem như quan hệ khế ước. Nhưng mà, ngươi cũng biết ta không phải An Khả Tâm, phu thê như vậy cũng hữu danh vô thực, ta không ngại ngươi đi tìm người khác —— đương nhiên, ở trước mắt mọi người ta vẫn có thể cùng ngươi diễn màn ân ân ái ái, ngươi thấy thế nào?"

Hắn híp mắt nhìn ta một hồi, đại khái không ngờ ta sẽ nói cái này, cuối cùng lại cười rộ lên: "Được. Dù sao hiện tại cũng đã phân phòng, không phải ư."

Ta vươn một tay, chờ nửa ngày cũng không thấy hắn đáp lại, chỉ đành dứt khoát lôi bàn tay phải từ trong tay áo hắn, lắc lắc một cái: "Vậy thì, thành giao!"

"Đây là lễ nghi bên kia của các ngươi sao?" - Hắn thong thả ung dung, rút tay trở về, móc ra một cái khăn lau lau.

Nếu không phải đánh không lại hắn, ta thật muốn đánh một trận...

"Vậy, huynh đệ." - Hắn mang theo khí ngữ trào phúng, ban cho ta một cái phong hào mới ngay tại chỗ. - "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"