Chương 12: Con Người Sinh Ra Phải Có Giá Trị Lợi Dụng

Edit: Astute Nguyễn

Ta lui lại từng bước một, đến khi không thể lui tiếp nữa, cả người ngã phịch trên mặt đất.

Kẻ trước mặt vẫn tươi cười tiến đến, chỉ là cái kìm nhỏ kẹp hạt phỉ giữa ngón tay kia bỗng lóe sáng, trong tay áo như thoắt ẩn thoắt hiện một đoạn lụa trắng.

Nước sôi đun ếch xanh, ếch xanh sẽ nhảy, nước ấm đun ếch xanh, ếch xanh sẽ chết dần trong nồi.

Như thường nói, sự chân thành sẽ không lừa dối ta.

Trong một khoảnh khắc, hắn nói nói cười cười, dịu dàng quan tâm, khiến ta buông lỏng cảnh giác, cơ hồ quên mất hắn vốn là kẻ dối trá hai mặt trong nguyên tác, phản diện gϊếŧ người phóng hỏa.

Hắn ở đằng trước trải chăn, đều là vì đợi một câu này của ta theo đúng kịch bản, mà ta cũng quá ngu xuẩn để bị thử ra, Thuận Tử này rõ ràng là một kẻ không nên biết đến.

Chết tiệt, ban đầu ta còn nghĩ hắn đã tin vào diễn xuất vụng về đó...

Chẳng trách gọi tên Dao Cơ Ngô Đồng đều không thấy đáp lại, hẳn là bị hắn điều đi nơi khác rồi.

Hắn giơ chiếc giá nến trên tay, giống như ngày đầu tiên bọn ta gặp mặt.

Nhưng hôm nay ở trong không gian kín đáo u ám này, ta muốn phóng hoả cũng vô dụng.

Cho dù không cường tráng, nhưng hắn vẫn cao hơn ta ít nhất một cái đầu, ánh lửa trong tay hắn lập loè, bóng đen dần đổ xuống mặt, mang theo một cảm giác cực kỳ áp bách.

Hiện giờ tỷ tỷ cũng đã về nước, hắn muốn ở chỗ đây ấn chết ta, ta quả thật là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Nhưng ta luôn là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Khi còn nhỏ, đã có lần ta tìm một bình nước nóng, đổ thẳng vào sau gáy bạn học hay ức hϊếp ta.

Người nhà đối phương đương nhiên rất tức giận, yêu cầu trường đuổi học ta.

Nhưng trường học cũng chẳng mảy may, sau nửa ngày loay hoay, cuối cùng triển khai tới ba tháng an toàn giáo dục.

Tại sao? Bởi vì ta đã ghi danh vào cuộc thi sáng tác văn học, Olympic Toán, tiếng Anh, tranh tài diễn thuyết linh tinh cả, ban giáo viên còn đang chờ ta đoạt giải về, để lĩnh tiền thưởng cơ mà.

Có người lúc nào cũng sợ bản thân bị người ta lợi dụng.

Ta khác, ta sợ bản thân mất đi giá trị lợi dụng.

Tiền kiếm được.

Tình, cũng kiếm được như vậy thôi.

Nhiều ngày nơm nớp lo sợ, ta đương nhiên cũng đã nghĩ đến chuyện ngựa quay sa bàn.

Vì thế ta liền dốc toàn bộ sức lực, hô lên mười chữ.

"Ta không phải An Khả Tâm! Nhưng, nhưng, nhưng ta rất hữu dụng!"

Hừm... Ta biết câu này không phải mười chữ, nhưng nói lắp không tính.

Con người ta tin, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Con người sinh ra phải có giá trị lợi dụng.

Bởi vì thế nên trước nay ta mới kiêu ngạo.

Quả nhiên, dưới chân hơi dừng lại một chút, hắn nhìn ta, mày khẽ nhướng: "Nói cái gì?"

"Ta biết những lời tiếp theo ta nói rất vớ vẩn, nhưng xin ngươi hãy cho ta một cơ hội, nghe hết đã." - Ta nói tiếp toàn bộ. - "Ta không phải An Khả Tâm, ta thậm chí còn chẳng phải người của thế giới này, thế giới của ngươi, với ta mà nói chỉ là trong một quyển sách, cho nên ta biết rất nhiều thứ đang diễn ra, ngươi nói xem, cái này không phải rất hữu dụng sao?"

"Thế giới ngoài sách?" - Trên mặt hắn hiện ra biểu cảm hoang mang —— ta có thể lý giải chuyện này.

"Lúc ngươi đọc một quyển sách, có nghĩ tới chuyện trở thành nhân vật trong sách hay không?" - Ta hỏi đại.

Hắn trực tiếp nhìn chằm chằm ta, tựa hồ như muốn tìm ra chút dấu hiệu nói dối trên mặt.

Đáng tiếc điều ta nói chính là sự thật.

Đối mặt với một gia hoả nhạy bén, thành thật là lựa chọn tốt nhất.

Ta hỏi tiếp: "Ngươi từng gặp nữ tử La Sát quốc tóc vàng mắt xanh, nô ɭệ Côn Luân da ngăm đen chưa?"

Hắn gật gật đầu.

"Ngươi nghĩ thử, ngôn ngữ của La Sát quốc và Hoa Hạ, chủng tộc, ẩm thực, đều không giống nhau, nếu nói với một đứa trẻ chưa từng nghe đến, cũng sẽ thấy nơi đó kỳ quái, không dám tin, có điều, ngươi có thể chắc chắn La Sát quốc không tồn tại sao?"

Hắn trầm ngâm một lát, tiếp lời: "Cùng một địa điểm, có lẽ sẽ có không gian bất đồng, giống như dương gian và âm phủ, ý ngươi là như vậy?"

Năng lực lý giải này, vừa rồi, tuy... Ngươi nói ai là âm phủ hả.

Ta nhìn hắn, tia tàn nhẫn trong mắt đã phảng phất rút đi, hiện lên vẻ tò mò như một đứa trẻ, có lẽ chính hắn cũng chưa hề phát hiện.

Con người này, có thể từ con trai của nữ tỳ xông hương, leo lên vị trí Quốc chủ bây giờ mà không có vẻ căng thẳng, có thể thấy được năng lực thích ứng rất mạnh, mà người như vậy hơn phân nửa là có tính hiếu kỳ đối với thế giới. Giống như truyện cổ nghìn lẻ một đêm, cái vị Quốc vương kia, vì nghe xong chuyện cổ, không gϊếŧ chết cô nương kể chuyện, lòng hiếu kỳ có thể tạm thời áp chế lệ khí của hắn.

Vì thế ta ra sức gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi, sau đó bổ sung một câu: "Còn vì sao lại là ta, ta cũng không biết. Nhưng ta quả thật là đến từ tương lai, từ thế giới ngoài sách."

Trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng so với tưởng tượng của ta thì vẫn bình thản chán, đáp lại bốn chữ mà không hề gợn sóng: "Rất thú vị đấy."

Cổ họng ta thở ra một hơi thật dài, hắn bình tĩnh đến độ này làm ta có hơi khϊếp sợ. Ta trước đây cực kỳ nỗ lực không để lộ tẩy, bởi vì một khi lộ tẩy, sa bàn theo hướng khó khống chế. Ta sợ hắn căn bản chẳng thèm nghe giải thích, trực tiếp cho rằng ta là kẻ điên não tàn.

Chết tiệt, sớm biết hắn tiếp thu cao độ như vậy, nói không chừng ta thẳng thắn sớm một chút, đã chẳng cần phải uống nhiều thuốc bổ thế...

Nhưng mà, đúng lúc này, hắn bỗng cười tủm tỉm mà tung ra một câu: "Ngươi nói là từ thế giới khác tới, thì chính là từ thế giới khác tới à? Có chứng cứ gì chứ?"

Ta cứng đờ, mấy câu này nghe thật quen tai... Hồi giả vờ mất trí nhớ, ta cũng càn quấy hỏi hắn câu này: Ngươi nói là trượng phu ta thì chính là trượng phu ư? Có chứng cứ gì chứ?

Thằng cháu này thù dai thật...

Ta là một linh hồn xuyên không, cái gì cũng không có, ta còn có thể lấy ra một cái máy tính, di động, chocolate gì cho hắn à?

Ta giận đến mức chửi thầm trong lòng: What a motherf*cker!

Không ngờ, trong lúc sốt ruột, ta lại bật câu này thành tiếng, thính giác hắn cũng tốt thật, lập tức nhíu mày hỏi: "Ngươi nói cái gì?"

Trên mặt ta đột nhiên đỏ bừng, dịch mấy lời này ở đây, ta còn muốn sống sao? Có điều đây chỉ là câu tục cửa miệng, thiệt tình cũng không phải nhằm vào hắn, giống ta không tin ngươi rủa nước, phát sinh chuyện gì đó với đích mẫu thật.

Nhưng hắn hỏi, ta đành phải tránh nặng tìm nhẹ để trả lời: "Ta lặp lại một lần nữa, ngươi cũng không hiểu đâu, ở thế giới bọn ta, ngoại trừ tiếng mẹ đẻ, mỗi người còn phải học một ngôn ngữ khác từ nhỏ."

Hắn xoa xoa mi tâm, đột nhiên nói: "Ngày xửa ngày xưa, có một thương nhân giàu có, hắn có ba cô con gái xinh đẹp."

Ta sửng sốt, không biết có ý gì.

Thấy ta ngây người, hắn cười nói: "Dùng loại ngôn ngữ đó lặp lại một lần."

Ta nghĩ ngợi, nói theo: "Long long ago, there was a rich merchant, who had three pretty daughters."

"Hắn yêu chiều con gái hết mực, mỗi lần ra ngoài, đều mang quà về cho các con."

"He loved his daughters. Each time he went back from his trip, he would bring gifts to them."

"Đây là phần đầu chuyện cổ. Là nương ta kể cho."

"A, câu này cũng định phiên dịch sao?"

Hắn gật đầu.

Thế nên ta đáp: "This is a beginning of a story I heard when I was a child. It was told to me by my Mom."

"Hắn yêu chiều con gái hết mực, mỗi lần ra ngoài, đều mang quà về cho các con."

Ta nao nao, câu này vừa rồi không phải đã dịch xong sao? Không biết hắn có ý gì, cũng chỉ lặp lại một lần "He loved his daughters. Each time he went back from his trip, he would bring gifts to them..."

"Ngươi từ đâu đến?"

"Như đã nói, ngoài sách, thế giới của hơn một ngàn năm sau."

"Lặp lại lần nữa 'ngày xửa ngày xưa, có một thương nhân giàu có, hắn có ba cô con gái xinh đẹp'."

"Long long ago, there was a rich merchant, who had three pretty daughters."

"Trước khi đến nơi này, ngươi đang làm chuyện gì?"

"Ở trên giường ngủ..."

"Lặp lại lần nữa 'đây là phần đầu chuyện cổ ta nghe được'."

"This is a beginning of a story I heard when I was a child."

Hắn nối câu cực nhanh, cơ hồ không cho ta thời gian phản ứng. Liên tục chất vấn hỏi đến khi ta tưởng chừng như dốc hết cả tâm can, ta trả lời, cũng chỉ có thể là không nghĩ ngợi, buột miệng thốt ngay.

Mà ta, cuối cùng cũng rõ mục đích của hắn.

Gia hỏa này, có phải từng làm trong cơ quan công an không? Đây là chất vấn chéo mà.

Nội dung mấy câu này không quan trọng, quan trọng là cách biểu đạt.

Cho dù là thiên tài thông minh, cũng không thể nào trong vài phút tự nghĩ ra một loại ngôn ngữ.

Cho nên nếu ta biểu đạt thông thuận, có nghĩa, khả năng lớn là không nói dối.

Nhưng hắn lại đề phòng ta bịa một đáp án, lừa gạt hắn nghe không hiểu, vì thế hắn cố ý lặp lại trình tự mấy câu đó khác đi, đặc biệt còn xen vào giữa những câu ấy một vấn đề khác —— đang biểu đạt một câu dài, chỉ một lần thì dễ dàng, nhưng thử hai lần, ngươi còn có thể dịch được xếp được âm tiết ở vị trí chính xác không? Cho nên hắn nghe ta lặp đến ba lần, mỗi lần phát âm đều y đúc, liền biết ta căn bản không phải nói dối.

Được đấy, Lăng Thanh Vân.

Ta vừa rồi còn đang suy nghĩ, một linh hồn xuyên không, không có vật ngoài thân, phải dùng chứng cứ gì chứng minh bản thân từ thế giới hơn một ngàn năm sau, miêu tả hắn nghe phi cơ, đại pháo, xe tăng à? Hay kể di động WeChat Alipay? Thứ nhất là rất khó tả, thứ hai tả xong rồi, vẫn là miệng nói suông, làm sao chứng minh được điều ta nói chính là sự thật.

Không thể tưởng tượng được, hắn đúng là có bản lĩnh, khiến ta dùng miệng không cũng chứng minh được.

Lăng Thanh Vân tựa hồ bắt đầu thấy hài lòng với đáp án, tạm thời mỉm cười, ngừng hỏi chuyện.

"Kỳ thật, ta sớm đã biết rằng ngươi không phải An Khả Tâm." - Hắn đột nhiên cất tiếng, khóe miệng cong cong, ngữ điệu thậm chí còn mang theo ý cười.

Ta sửng sốt một lúc, hắn hù ta sao? Biết từ khi nào?

Mà Lăng Thanh Vân dường như nhìn thấu dấu chấm hỏi trong đầu ta, tủm tỉm như cũ, đánh một câu làm sập ta hoàn toàn: "An Khả Tâm không biết bơi."

Ta: ¥%@&...

Hoá ra một hồi thử nghiệm trình tiếng Anh cấp sáu, đều là chơi ta...

Ta ở trong lòng mắng to motherf*cker, hắn lại hỏi một câu, một câu chẳng có chút liên quan nào đến câu trước.

"Thế giới kia của ngươi, nếu một nữ hài không có người nhà, mới đến, có thể sống sót không?"

Ta nghe, cái hiểu cái không, nhưng vẫn gãi gãi đầu: "Chỉ cần có tay có chân, hẳn là có thể. Thế giới kia của ta, nữ hài cũng có thể đi học, làm việc, nuôi sống chính mình."

"Chà, thật đúng là thế giới không tồi nhỉ..." - Hắn nói vậy, nụ cười trên mặt lại mang theo một chút trào phúng.

Phải mất một lúc lâu sau, ta mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu hỏi này.