Chương 14: Cô Nương Tướng Mạo Kỳ Dị

Edit: Astute Nguyễn

"Bắt đầu từ đâu nhỉ... Hô." - Ta vuốt cằm, lặp lại câu nói của hắn một lần, sau đó giả bộ dạo quanh kệ sách bảy bước, vừa đi vừa trả lời.

"Cái thứ nhất điểm vào Thuận Tử, ngươi hiện tại có thể sai người bí mật đi bắt nàng ta, đem về thẩm vấn, mò dọc theo dây xem có thể tra được gì không."

"Cái này tất nhiên, không cần ngươi nói." - Lăng Thanh Vân đáp.

Ngày hôm sau, vừa dùng xong bữa sáng, Lăng Thanh Vân đã mặt mày đen sì tới tìm ta.

Thấy sắc mặt đó, ta bỗng sinh ra chút dự cảm không lành.

Quả nhiên, hắn cho hết người lui ra, tới gần bên tai ta thấp giọng thì thầm: "Thuận Tử chết rồi. Nghe nói là trượt chân ngã xuống nước, còn chưa đến một tháng."

Ta rùng mình một cái, trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh báo.

Trước kia, ta kỳ thật không nghĩ nhiều đến thế. Cảm thấy Thuận Tử là một cung nhân cũ, biết chút chuyện thời trẻ, dường như cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nàng ta vừa mới chết, sự tình tựa hồ có chút phức tạp.

Cẩn thận ngẫm lại, nàng ta chỉ là một cung nhân đã xuất cung, chắc định nhân ngày sinh nhật An Khả Tâm trở về xem náo nhiệt, nhưng tự dưng nói cho nàng ấy mấy chuyện chó má mục nát này làm gì?

Trừ phi là, có người muốn nàng ta nói ra...

Sau khi tiết lộ, kẻ đó lại muốn nàng ta câm miệng.

Nhớ đến có người báo tin cho Phong Gian Nguyệt, mà kẻ hắn miêu tả lại chẳng gặp qua ở đâu.

Nói như vậy, có thể hắn và Lăng Thanh Vân vốn không có xung đột, chỉ là từ lúc bắt đầu đã có kẻ cố tình thúc đẩy?

Nếu đúng như vậy, mục tiêu của hắn muốn hại, là Lăng Thanh Vân, hay là Phong Gian Nguyệt?

Ta đột nhiên cảm giác bản thân như rơi vào một chiếc lưới khổng lồ, màn che dày đặc, khả năng còn phức tạp hơn so với nguyên tác để lộ.

Mà Lăng Thanh Vân rõ ràng cũng đã nghĩ đến điểm này. Cả hai đối diện dùng một bữa cơm, bởi vì tin này, không khí đột nhiên tràn ngập một loại cảm giác khẩn trương. Vừa rồi ta còn cảm thấy canh trứng này rất mỹ vị, hiện tại lại giống như chẳng có hương vị gì.

Ta nhai mấy ngoạm đồ ăn, sau đó dừng đũa, thấp giọng nói: "Nếu không thì ta tớ thôn Thập Hoang một chuyến?"

"Thôn Thập Hoang?"

"Đúng vậy, trong nguyên tác đó là chỗ Phong Gian Nguyệt dừng chân sau khi rời khỏi Nam Hải kinh."

"Ngươi định lần theo Phong Gian Nguyệt? Dựa vào hắn thúc đẩy?" - Lăng Thanh Vân nghĩ ngợi, đột nhiên nhướng mày.

Hắn lý giải rất nhanh ha.

Không sai, ta là muốn tìm ra tung tích Phong Gian Nguyệt. Bởi vì không có Thuận Tử, đồng nghĩa với chuyện manh mối tiến triển của bọn ta không còn.

Nhưng mà, nghĩ cách khác, nếu đã biết cốt truyện trong nguyên tác, manh mối cuối cùng nguy hại cho Lăng Thanh Vân có liên quan đến Phong Gian Nguyệt, chỉ cần bọn ta chăm chú canh chừng Gian Nguyệt, chẳng phải tựa như ôm cây đợi thỏ, manh mối sớm hay muộn cũng sẽ tiếp cận bọn ta?

Vì thế ta gật gật đầu.

Lăng Thanh Vân cười rộ lên: "Chủ ý không tồi."

Đương nhiên chủ ý này của ta vẫn còn ẩn giấu một chút tâm tư, tìm ra dấu vết Phong Gian Nguyệt, đồng thời cũng tìm người đồng hành của hắn Sở Đinh Lan, ta vẫn còn thương nhớ Tiểu Vương lắm.

Sau một hồi lâu, Lăng Thanh Vân lại hỏi: "Nhưng ngươi làm sao đi được?"

"Ta cải nam trang, An Khả Tâm đâu dễ khi xuất đầu lộ diện, người ngoài hẳn là không nhận ra đâu. Đến nỗi trong cung này, An Khả Tâm lại là kiểu người rảnh rỗi, chỉ cần nói nàng ấy bế quan thanh tu, đương nhiên có thể giấu được một thời gian —— nói trắng ra là, chỉ cần ngươi có thái độ bao che, hạ nhân có nháy mắt đến dò hỏi cũng chẳng được?"

"Có đạo lý." - Lăng Thanh Vân tủm tỉm tiếp lời. - "Chỉ là, ngươi không phải sẽ định chỉ đi một mình thôi ha?"

"Ta thật ra rất muốn kéo thêm ngươi đi cùng, chỉ sợ ngươi quốc sự bận rộn đi không nổi, nếu không, ngươi để Hồng Trọng theo ta đi?"

Hắn liếc ta một cái: "Đến Hồng Trọng ngươi cũng biết?"

Hồng Trọng ta đương nhiên rõ, nàng ta là vũ khí sắc bén tiện gϊếŧ người nhất trong nguyên tác của Lăng Thanh Vân.

Nguyên tác có ghi, Hồng Trọng là một cô nương, bất hạnh chính là, trời sinh có tướng mạo kỳ dị xấu xí, không biết nói chuyện, lúc trước từng là hộ vệ bên người Lăng Hải Lưu, kết quả bị đích mẫu của Lăng Thanh Vân chính là Phong Tuyên Nhược ngàn chọn vạn nhặt, đưa vào làm cung nhân gác riêng cho hắn, chính là cố ý khinh bỉ hắn.

Trong lòng Lăng Thanh Vân ra sao, ta không biết, nhưng ít ra ngoài mặt, hắn đối với Hồng Trọng cũng không tồi, thậm chí còn cố tình mà vô ý lợi dụng, để Hồng Trọng khăng khăng một mực với hắn, trở thành ám vệ, chuyên môn vì hắn mà làm chuyện dơ bẩn.

Ta đáp: "Nếu đã nói rõ hết ngọn ngành, đại gia cũng nên thẳng thắn thành khẩn một chút. Ngươi muốn ta đi, thì nhả câu nói."

Hắn cười hì hì: "Ta sợ ngươi coi trọng Phong Gian Nguyệt nha."

Trò đùa nhây đó của hắn, khiến ta trợn trắng mắt, "chậc" một tiếng: "Ta không có hứng thú với Phong Gian Nguyệt, hồi đọc truyện ta không thích hắn, mà là ngươi."

Nụ cười tuỳ tiện trên mặt Lăng Thanh Vân đột nhiên ngưng lại một chút.

Ta cũng cảm thấy lời ta nói hình như có hơi vấn đề, vội vàng bổ sung lại: "Ta không có ý gì khác, chính là... Suy nghĩ với nhân vật trong truyện, ngươi hiểu mà."

Lăng Thanh Vân lại một lần nữa cười rộ lên: "Ta chẳng qua nói đùa thôi, chúng ta là quan hệ khế ước, đối xử công bằng, ngươi đã nói, ta tùy ý ở bên ai cũng được, vậy thì ngươi cũng thế. Ngươi không phải An Khả Tâm thật sự, dù có coi trọng Phong Gian Nguyệt thật, cũng chẳng liên quan đến ta —— có điều, ở bên ngoài nên cẩn thận tốt xấu, đừng có công khai chuyện của ta là được."

Không phải nói, hắn có thể nói như vậy, làm ta có phần cảm động, suy cho cùng trên thế gian này đa số người đều phải nghiêm túc khoan dung, kiềm chế bản thân với kẻ khác, thế nên ta cười tươi một cái đáp lễ: "Yên tâm. Ta làm người tuy chưa ra sao cả, nhưng phương diện hành xử bình thường này vẫn còn có thể."

"Vậy ổn rồi." - Hắn vỗ tay. - "Ta đây sẽ gọi Hồng Trọng tới."

Dẫu biết Hồng Trọng xấu xí, nhưng khi tận mắt nhìn thấy nàng ta, ta còn hơi giật mình.

Đây là cô nương cao gần một mét tám, thô tay thô chân, không hề có lấy một chút đường cong, trên mặt mang theo chiếc mạng che đen, mà trên chiếc mạng che mặt lại có đấu lạp trùm kín.

Lăng Thanh Vân ra hiệu hành lễ, nàng ta mới tháo đấu lạp xuống, khom người trước mặt ta, ta phát hiện đôi mắt của nàng: Cô nương đáng thương, tới chỗ này không thể không lộ, trong đồng tử vẫn còn một đống tia đỏ bất thường, không biết có phải đó là lý do gọi tên như vậy không.

Hồng Trọng thấy ta nhìn chằm chằm, vội vàng cúi đầu, lui lại vài bước, để ta không nhìn rõ mặt.

Lăng Thanh Vân khoa tay múa chân nói gì đó một lúc, sau đó quay sang chỗ ta nói: "Nàng ta tuy không nói được, nhưng rất thông minh, tai vẫn nghe thấy, còn hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, hơn nữa cũng biết viết chữ, ngươi có thể thử nói chuyện cùng."

Ta kéo tay nàng ta, viết một câu vào lòng bàn tay: Xin chào, Tiểu Hồng.

Hồng Trọng cúi mặt, tựa hồ cười khe khẽ, gật gật đầu.

"Đúng rồi, còn có một món đồ cho ngươi." - Lăng Thanh Vân tiếp tục, lệnh Hồng Trọng ra ngoài, mang chiếc l*иg chim trở vào.

Ta nhìn chăm chú sinh vật trong l*иg kia, là con anh vũ màu đỏ, tràn ngập thần khí hiện ra y như thật, lông sắc đỏ cam, chân màu đen, giống hệt đại bổ khoái thân mang kim hồng bào phục, chân xỏ ủng đen.

Ta đột nhiên nhớ ra, đây còn không phải là anh vũ đứng đầu ở Bồng Lai cảnh ngày đó sao, ta còn nhớ rõ bộ dáng uy vũ hôm ấy của nó, dẫn đầu phản kích đạn phân đám ác thiếu.

"Ngươi mua từ chủ con thuyền hoa đó à?" - Ta hỏi.

"Ừm, Tiểu Hồng Nương đã đi một thời gian, ta liền mua nó." - Lăng Thanh Vân đáp. - "Đây là con bọn họ huấn tốt nhất, tên là 'Xích Ảnh', nói là thông minh không thua một hài đồng năm tuổi, ngươi cầm đi, nếu có yêu cầu, có thể truyền tin về."