Chương 11: Kế Hoạch Thâm Sâu Đến Nhường Nào

Edit: Astute Nguyễn

Liên tiếp ba ngày, Lăng Thanh Vân không hề xuất hiện trong cung, ta đoán đại khái là đang ở tiền triều giao chiến với Lục gia.

Ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, trước kia ta ngày ngày phòng hắn sợ hắn, hắn lại ghé qua đều đặn, hiện tại không tới, lòng ta đột nhiên lại có một chút cô quạnh.

Ngày thứ tư Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng trở về dùng cơm. Ta viện cớ hôm đó chưa nghe thấy Sở Đinh Lan đàn hát, thật đáng tiếc, hỏi hắn liệu có thể đưa người vào cung cùng ta hay không.

Mấy ngày nay ta vẫn luôn thương nhớ Tiểu Vương, hai con người từ hiện đại xuyên đến xã hội phong kiến tàn nhẫn này, giống như nghe thấy câu "kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu nhìn góc vuông (1)" cũng đủ khiến người ta khóc lóc thảm thiết. Huống hồ, Tiểu Vương còn từng đọc qua nguyên tác, so với ta rõ ràng là biết nhiều chi tiết hơn.

(1) Kỳ biến ngẫu bất biến, ký hiệu nhìn góc vuông: Nguyên lý trong toán lượng giác.

Có chuyện nhất định phải nói một chút, tâm lý ta đã trải qua đủ loại biến hóa, cốt truyện nguyên tác không rõ còn có hữu dụng với ta hay không:

Ban đầu, ta cật lực tìm cách nhớ nguyên tác, bởi vì những gì sắp xảy ra với ta rất quan trọng.

Sau đó, ta lại nhận ra bởi bản thân xuyên qua mà khiến tình tiết xảy ra thay đổi, nguyên tác cũng không còn đáng tin nữa, nên có chút nhụt chí.

Nhưng hiện tại, phát hiện chi tiết đã thay đổi, Phong Gian Nguyệt và Sở Đinh Lan vẫn tương ngộ, vì sao chứ?

Ta đoán, đây chính là điều nghiễm nhiên trong vô vàn cái ngẫu nhiên, hoặc là số mệnh quyết định.

Chỉ cần tính cách Phong Gian Nguyệt không thay đổi, thân phận Sở Đinh Lan vẫn thế, bọn họ sẽ có khả năng rất lớn diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Cũng như vậy, tuy tình tiết cũ đã có vài chỗ thay đổi, nhưng đại đa số tình tiết vẫn còn tám mươi phần trăm khả năng xảy ra, hoặc là đang trên đường xảy ra.

Bởi vậy ta mới muốn tìm đến Tiểu Vương, cùng nhau nghiên cứu một chút, vạn nhất lại có thể tìm được cách trở về thế giới cũ, lui một vạn bước, cho dù không tìm được, cũng phải sống cho hết đời trong cuốn sách này, nàng ta hẳn cũng đã biết toàn bộ cốt truyện, có thể đưa ra chiến lược đại khái.

Lăng Thanh Vân đồng ý rất nhanh, chỉ có điều, ngay trưa hôm đó, có người chạy tới báo cho ta một tin: Phong Gian Nguyệt mang theo Sở Đinh Lan, chạy trốn rồi.

Ta như bị sét đánh oành oành, đấm ngực dậm chân.

Sao lại quên mất tính tình của lão huynh Phong Gian Nguyệt này chứ. Tự do tự tại, phóng đãng không trói buộc được.

Thứ nhất, trước kia hắn lưu lại kinh thành, có lẽ là vì lo lắng cho An Khả Tâm, mà hiện giờ vừa gặp được ta rồi. Thứ hai phỏng chừng vẫn tức giận chuyện Lăng Thanh Vân lấy hắn làm vũ khí. Thứ ba, cố gắng tránh xa nơi lắm thị phi. Hắn không chạy mới là lạ.

Hơn nữa còn mang theo Sở Đinh Lan, lần này, không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào ta và Tiểu Vương mới hội ngộ đây.

Lại một ngày trôi qua, tỷ tỷ đã không thể níu giữ được, thấy tinh thần ta ổn định, nàng rốt cuộc cũng quay người trở về An quốc.

Tuy trong lòng biết bản thân không phải An Khả Tâm, đây chẳng qua chỉ là một nửa tỷ tỷ được công nhận, nhưng nàng vừa đi, vẫn khiến ta có chút đau đớn, cảm thấy vô cùng cô đơn.

Quên đi, khi ở hiện đại, có bao giờ ta không dựa vào chính mình chứ?

Mặc dù chưa đọc đầy đủ, nhưng ta đã nghe Tiểu Vương kể cho vài đoạn nhỏ, chủ tuyến nguyên tác lược qua lược lại ước chừng như thế này:

Trong nguyên tác, Phong Gian Nguyệt bởi vì chuyện An Khả Tâm bị hại chết, lại sinh ra nghi ngờ cái chết của cô mẫu mình hồi trẻ, cuối cùng cùng với nữ chính Sở Đinh Lan, tìm được chân tướng, tố giác một loạt lịch sử đen của Lăng Thanh Vân.

Trước khi ta xuyên đến, tình tiết chính đang lên đến đỉnh điểm, Phong Gian Nguyệt ở trong Tế Thú Đại Hội, đang sắp công khai toàn bộ quá khứ của Lăng Thanh Vân. Theo lẽ thường, những gì kế tiếp phải là khoan khoái vỗ tay lệnh cho người đọc, nhân vật phản diện Lăng Thanh Vân này hoàn toàn thân bại danh liệt, kết cục vạn kiếp bất phục, tuy chưa đọc đến kết truyện, nhưng ta có thể tưởng tượng ra được.

Đồng thời, cuối truyện hẳn là cũng sẽ tiết lộ một số uẩn khúc lớn mà tác giả che giấu đầu truyện. Chỉ là, chính truyện ta còn chưa đọc hết, vậy nên tất nhiên là chẳng biết gì cả.

Nếu có thể trở lại hiện đại, hoặc là chuồn đi êm xuôi, thành công cắt đứt quan hệ với Lăng Thanh Vân, kết cục của hắn như thế nào cũng chẳng liên quan tới ta.

Nhưng làm người thì nên nỗ lực tính toán, lên kế hoạch cho trường hợp xấu nhất, nếu xảy ra chuyện như ngày đó, ta vẫn không thể cắt dây ràng buộc với Lăng Thanh Vân, tổ lật trứng sẽ không lành, hắn rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục, ta là Phu nhân nguyên phối, còn có thể có dấu chấm tốt đẹp sao?

Huống hồ, từ khi đọc tiểu thuyết này, ta đã ôm một chút tư tưởng đồng bệnh tương lân với Lăng Thanh Vân, trải qua mấy ngày chung sống, thật sự phải thấy hắn đi thẳng đến cuối, chết thảm như vậy, trong tâm ít nhiều có chút không đành lòng.

Cho nên, ta phải nghĩ ra cách, ngăn cản tình tiết trượt dốc trở về kết cục sớm đã định ra.

Đang nghĩ ngợi, Dao Cơ bỗng lắc lư chạy đến, báo với ta: "Phu nhân, lan can trong Vô Nhai các đã sửa được rồi."

Ta ban đầu có hơi sửng sốt, sau đó thầm nghĩ: Quá tuyệt.

Mấy ngày trước sớm đã muốn tới Vô Nhai các, lần đầu là bị cuộc đối thoại của tỷ tỷ và Lăng Thanh Vân ở đám hoa thạch lựu cản bước, sau đó lại nghe nói Vô Nhai các đang tu sửa lan can, không cho người đến gần, ta liền sai Dao Cơ, Ngô Đồng, để bọn họ xem xét, khi nào tu sửa tốt thì báo cho ta.

Thế là ngay lập tức ta vọt đến Vô Nhai các.

Đa số người nghe qua "biển học vô bờ", đều có thái độ biểu dương khen ngợi.

Nhưng câu gốc "đời ta thì hữu hạn, mà tri thức thì vô hạn, lấy cái hữu hạn mà theo đuổi cái vô hạn thì thật mệt mỏi (2)."

(2) Đời ta thì hữu hạn, mà tri thức thì vô hạn, lấy cái hữu hạn mà theo đuổi cái vô hạn thì thật mệt mỏi: Câu nói của triết gia Trang Tử.

Dịch sang tiếng người bản ngữ nói đại khái chính là: Lấy sinh mệnh hữu hạn đi tìm chết trong tri thức vô hạn, y như việc đốt đèn l*иg trong WC —— tìm phân!

Từ khi bước vào Vô Nhai các, ta đã vô cùng gần với tình trạng "thật mệt mỏi". Ban đầu, mục đích của ta chỉ có tìm kiếm xem có cơ quan bí thuật, hay phù văn pháp trận gì có thể đưa ta về hiện đại hay không, nhưng những sách vở đó đều dưới dạng phồn thể, thỉnh thoảng còn có vài ký tự viết tắt, thế này còn chưa là gì, mấu chốt là lúc ta một Muggle (3) chính hiệu, cầm quyển 《Phù Pháp Nhập Môn》, một bầu trời chữ trong đó ta đều nhận ra, nhưng trình độ chính là xem không hiểu ý, đọc mà thở ngắn than dài muốn tè ra quần.

(3) Muggle: Một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter của J. K. Rowling, dùng để chỉ người không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.

Thế là xong, cả một ngày trời, ta dụi dụi con mắt già mờ mịt, định bụng dẹp đường hồi phủ.

Hô vài tiếng Dao Cơ Ngô Đồng, không có ai đáp lại.

Quên mất, hai thiếu nữ đương mùa xuân xanh không chịu đựng nổi thư viện buồn tẻ, chạy ra ngoài chơi rồi?

Nghĩ vậy, ta cũng không để bụng, đi đến một dãy kệ, xếp lại đống sách vừa mới đọc xong.

Đúng lúc này, ta đột nhiên chú ý tới một cuốn, gáy sách có viết dòng chữ nhỏ 《Thần Dị Ký》, so với những tác phẩm dính bụi dày cộp bên cạnh, quyển sách này giống như mới được người ta lấy ra không lâu vậy.

Ta đem cuốn sách xuống, lật lướt qua xong liền bỏ cuộc: Quyển sách này hình như là tư liệu về Dạ tộc, ghi chép một số vu thuật, nhưng vấn đề là, chỉ có nửa quyển!

Ta ở hiện đại đọc truyện bị hố còn chưa đủ sao, giờ tìm được nửa cuốn cũng vô dụng.

Vì thế ta quyết định đặt cuốn sách trở lại.

Tuy nhiên, qua kẽ sách xếp hờ kia, bất thình lình xuất hiện một khuôn mặt!

Ta sợ tới mức thét lên "mẹ ơi" một tiếng...

Sau đó, gương mặt kia cất lời: "Ta lớn lên đáng sợ như vậy sao?"

Ta ôm lấy l*иg ngực đang đập thình thịch, mới phát hiện, vậy mà lại là Lăng Thanh Vân.

Lăng Thanh Vân từ sau kệ sách bước ra ngoài, nụ cười tiêu chuẩn vẫn treo trên mặt, đuôi mắt cong cong hỏi: "Khả Tâm, sao nàng lại đến đây?"

"Ta... Ta thấy nhàm chán..." - Tròng mắt ta đảo loạn, có điều rất nhanh chóng phát hiện ra bản thân còn có thiên phú lấy lệ qua loa, phản ngược lại. - "Ngươi xem ngươi không thèm tới thăm ta, tỷ tỷ đã đi rồi, tất nhiên phải đi dạo xung quanh."

"À, quả thật là ta không đúng, để Khả Tâm cô đơn." - Hắn tủm tỉm nói, đột nhiên quơ tay lấy ra mấy hạt phỉ. - "Khả Tâm chưa dùng bữa, ở đây có một chút đồ vặt này."

Sau một ngày vận động đầu óc trong này, ta quả thực có hơi đói bụng, thấy hắn lấy ra một cái kìm nhỏ, ưu nhã giúp ta tách vỏ, sau đó đem thịt quả tròn trịa đưa cho ta, ta vừa nhận đã vội vàng nhét toàn bộ vào miệng.

Hạt phỉ ăn rất ngon, hạch quả mang mùi hương độc đáo, ta liên tiếp nuốt mấy cái, trong bụng có chút đồ ăn, tâm tình cũng từ từ thả lỏng.

"Nàng từ nhỏ đã thích ăn hạt phỉ, nhưng không biết lột kỹ, mỗi lần nếu không có ai lột cho, nàng thà chẳng ăn nữa —— chuyện này vốn là Nam Phong nói cho ta biết." - Hắn vừa lột vỏ vừa cười nói.

"Nam Phong là ai?" - Ta hỏi.

"Dao Cơ, Ngô Đồng không nói cho nàng sao? A, cũng đúng, nàng ta đến tuổi xuất cung lâu rồi, khó trách bọn họ không nhắc qua."

"À, là cung nhân trước đây." - Ta ứng phó, bao nhiêu chú ý đều tập trung vào hạt phỉ trắng tinh trên tay hắn.

"Thuận Tử nghe nói nàng bị bệnh, còn muốn hồi cung thăm nàng."

Ta theo bản năng trả lời: "Cũng được."

Nụ cười trên môi người đối diện đột nhiên tắt lịm, kế đó hắn ngồi dậy, thả hết hạt phỉ trong tay xuống.

"Sao nàng không hỏi, Thuận Tử là ai?" - Hắn lại một lần nữa cười rộ lên, là nụ cười dịu dàng, thân thiết đúng tiêu chuẩn, đôi mắt khép hờ đến dài hẹp.

Trong khoảnh khắc đó, nội tâm ta đã thăm hỏi một trăm lần tổ tông nội ngoại...

Hoá ra là ở đây đặt bẫy chờ ta.

Nếu thật sự mất trí nhớ, không biết đến Nam Phong, thì cũng không nhớ rõ Thuận Tử.

Mà khi nghe đến cái tên Thuận Tử này, ta liền thuận miệng đáp lại, một chút cảm giác xa lạ cũng chưa thể hiện ra ngoài... Như vậy chứng tỏ chuyện gì?