Chương 47

Cậu sợ cô bé vừa đi, giấc mơ này sẽ sắp kết thúc.

“Lục Yên Nhiên!”

Cậu luống cuống, muốn bò dậy đuổi theo cô bé.

Kết quả, chân mềm nhũn, bịch——

Trực tiếp từ trên giường ngã quỵ xuống…

“Du Nhi?!”

Nghe thấy tiếng kêu từ phía sương phòng phía Tây, Hạ Du Du bỏ thịt nướng xuống, chạy qua.

Vừa đẩy cửa, chỉ thấy tiểu nữ chính cuống cuồng ôm tiểu phản diện té sấp dưới đất lên.

“Chuyện gì vậy?” Hạ Du Du hỏi.

Tiểu nữ chính lo lắng nói: “Ta, ta cũng không biết! Vốn dĩ ta muốn ra ngoài, sau đó nghe thấy tiếng Du Nhi bị té xuống giường, mợ, tìm Cát đại phu khám cho đệ đệ đi....”

Hạ Du Du bước về phía trước, xách tiểu phản diện từ trong lòng cô bé lên.

Phát hiện tiểu phản diện nhắm chặt hai mắt, ngất đi rồi.

Mà mũi vẫn còn đang chảy máu, trên trán cũng có một mảng thâm tím.

Hạ Du Du: “....”

Một cú này....thật sự là ngã có chút thảm.

Sau khi đặt tiểu phản diện lên giường, nàng nói với Tiểu Yên Nhiên: “Ngươi lau máu cho nó đi, ta đi tìm đại phu.”

Tiểu Yên Nhiên cảm kích nhìn nàng, gật đầu liên tục.

Cát gia không xa, rất nhanh Hạ Du Du dắt theo Cát đại phu đi qua rồi.

Trong khoảng thời gian chưa đầy mười lăm phút, Hạ Du Du lần nữa nhìn thấy tiểu phản diện hôn mê nằm trên giường, phát hiện chỗ đập trúng trên trán của cậu bé đã sưng lên một cục, máu mũi thì đã ngừng chảy rồi, nhưng môi cũng sưng vù, dáng vẻ thảm không nở nhìn này, khiến nàng quên đi dáng vẻ vốn có của tiểu phản diện rồi.

Vốn dĩ là.....khá là đẹp mà nhỉ?

Cát đại phu nhìn thấy, cũng vô cùng ngạc nhiên: “Sao đứa trẻ lại ngã thành như vậy?”

Tiểu Yên Nhiên sắp khóc, vội vàng thúc giục: “Đại phu, ngài mau chữa trị choDu Nhi đi!”

“Đừng vội.”

Cát đại phu an ủi cô bé, rồi đi kiểm tra phản ứng con ngươi của tiểu phản diện, lại bắt mạch, không nhanh không chậm nói: “Không có gì nghiêm trọng, thể lực không đủ ngất đi mà thôi”

Thể lực không đủ?

Hạ Du Du nhìn cơm và thịt để ở một bên, sờ cằm: “Là không ăn mà đói ngất hả?”

Không có khả năng đi?

Mặc dù cơm tối vẫn chưa ăn, nhưng mà ăn cơm trưa rồi mà.

Tiểu phản diện còn ăn vô cùng ngon miệng trong khi nàng nấu vô cùng khó ăn.

Nhưng mà, nhìn thân thể gầy yếu của cậu bé, trên mặt cũng không có bao nhiêu thịt, rõ ràng là triệu chứng thời gian dài không đủ dinh dưỡng, cũng không phải một bữa ăn là có thể bù đắp lại.

“Ở đây có một số thuốc trị thương, có thể thoa lên chỗ bị thương trên miệng cậu bé, còn về cái cục sưng đó, luộc vài quả trứng lăn để loại bỏ máu bầm là được.”

Sau khi Cát đại phu bỏ thuốc xuống, lại nhìn Hạ Du Du, hơi cau mày: “Thân thể của đứa trẻ thật sự không ổn, buổi chiều đã ngất một lần, bây giờ lại ngất một lần nữa. Lại cộng thêm thân thể yếu, có bệnh tim. Cứ tiếp tục như thế này, có khả năng sẽ chết yểu.”

Chết yểu?!

Hạ Du Du hoảng sợ.

Mặc dù nàng không coi hết cuốn truyện ngược kia.

Nhưng dù sao cũng nhớ sau khi nam chính hại chết nữ chính, bị đệ đệ đã biến thành phản diện của nữ chính bắt ngược lại.”

Chỉ dựa vào điểm này, tiểu phản diện cũng không có khả năng chết yểu?

Nàng quan sát sắc mặt của Cát đại phu, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Có lẽ là Cát đại phu sợ nàng ngược đãi tiểu phản diện, cho nên cố ý nói quá lên?

Nhưng mà...

Hạ Du Du quay đầu hỏi Tiểu Yên Nhiên: “Đệ đệ ngươi có bệnh tim?”

Tiểu Yên Nhiên hoang mang: “Ta, ta cũng không biết”

Hạ Du Du lại nhìn về hướng Cát đại phu: “Bệnh tim này, là chuyện gì vậy?”

Cát đại phu sẽ không lấy loại bệnh này ra làm trò đùa, giải thích nói: “Là bẩm sinh, nhịp tim không đều. Nhìn như không phải vấn đề gì lớn, nhưng mà lâu dài, không nuôi cẩn thận, thì sẽ bị kéo thành bệnh nặng, không còn thuốc để chữa.”

Hạ Du Du nghĩ ngợi, lúc trước nàng cũng có gặp qua người bị bệnh tim may mắn sống sót, đối phương đi một bước thở một hơi, sắc mặt trắng bệch, thường xuyên bị tức ngực và tim đập nhanh, nếu không trùng hợp thức tỉnh dị năng, đại khái khi mạt thế bắt đầu, thì đã chết rồi.