Chương 46

Từ sau khi nương qua đời, cô bé và đệ đệ chưa từng được ăn một bữa cơm no.

Vốn tưởng rằng đi cùng cậu rồi, là có thể sống cuộc sống ăn cơm no như lúc nương còn.

Nhưng không được mấy ngày, cậu lại chạy đi trừ sơn phỉ.

Ngay từ đầu mợ cũng muốn bán tỷ đệ bọn họ đi, bây giờ không dễ gì mới thay đổi chủ ý, không những không bán họ nữa, còn cho họ về sương phòng ngủ, cho cơm no và thịt ăn.

Những điều này, khiến cô bé rất khó mà không có thiện cảm với Hạ Du Du.

Dù sao sống chung với nhau trong hai ngày này, cô bé rõ ràng cảm nhận được Hạ Du Du không giống như trước kia, so với trước kia cũng...tốt bụng hơn.

Điều này đối với tỷ đệ bọn họ mà nói tuyệt đối là thay đổi tốt.

Ít nhất tạm thời không cần lo lắng mợ sẽ bán họ hoặc đuổi họ đi.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc nói mợ như thế nào.

Cô bé cảm thấy đệ đệ có cái gì rất không đúng!

Những lời vừa rồi là do một đứa bé nói sao?

Không ăn thịt thì cũng thôi đi, lại còn mắng cô bé ngu xuẩn? Là ngứa mông rồi!

Nhưng suy cho cùng tiểu Yên Nhiên vẫn là một tỷ tỷ có kiên nhẫn, tuy đệ đệ đột nhiên nổi giận kỳ lạ, nhưng cô bé vẫn hòa nhã khuyên: “Đệ quên rồi sao? Mợ có cơ hội bán được chúng ta, là mợ thay đổi chủ ý, không bán chúng ta nữa! Thịt buổi trưa hôm nay mợ làm không phải đệ còn nói cực kỳ ngon, muốn được ăn mỗi ngày sao?”

Ký ức về vị thịt quái lạ vẫn còn như mới, Lục Cẩn Du bỗng cứng đờ cả người, mạnh mẽ nắm chặt hai quả đấm, gần như cắn nát hàm răng sữa, nhìn chằm chằm tiểu Yên Nhiên tức giận mắng: “Ngu xuẩn! Tỷ, tỷ thật ngu xuẩn… Ui…”

“Ăn đi. Thật sự rất ngon!”

Tiểu Yên Nhiên giống như không nghe thấy cậu mắng người, mạnh mẽ nhét thịt nướng vào trong miệng xú đệ đệ.

Lục Cẩn Du ngẩn ra, nhai kỹ đồ ăn trong miệng theo bản năng.

Thịt mang theo một chút vị ngọt và mặn thơm đang bùng nổ trong khoang miệng...

Ừng ực ——

Cậu bé nuốt xuống rồi.

Lục Cẩn Du: “!!!” Cả người run rẩy, đồng tử chấn động.

Không ngờ, cho dù là ở trong mơ, cậu bé cũng muốn chết thêm một lần!

“Ngon không?”

Tiểu Yên Nhiên thấy cậu ăn đến nước mắt trực trào ra, tưởng là cậu bé được ăn ngon mà khóc, véo gò má của cậu: “Yên tâm, tỷ tỷ sẽ không gạt đệ. Tuy rằng mợ không thể nào thu nhận chúng ta mãi, nhưng chỉ cần tỷ tỷ còn, nhất định sẽ bảo vệ tốt Du Nhi.”

Bảo vệ… Cậu?

Những lời này kéo suy nghĩ của Lục Cẩn Du về.

Cậu thẫn thờ nhìn tiểu Yên Nhiên, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào: “Lục Yên Nhiên, đệ không cần tỷ bảo vệ. Đệ muốn tỷ tự bảo vệ mình thật tốt! Nếu nam nhân kia còn muốn làm hại tỷ, tỷ hãy nói với đệ, đệ sẽ giúp tỷ gϊếŧ hắn ta một lần nữa!”

“Hả?”

Tiểu Yên Nhiên vỗ gò má gầy sắp lõm xuống của xú đệ đệ, cười đến hai mắt cong cong: “Nhìn đệ kìa, ăn ngon váng đầu hả! Một nhóc con như đệ, không ăn cơm, sao lớn được, bảo vệ tỷ thế nào? Vẫn nên ngoan ngoãn để tỷ tỷ bảo vệ đi! Hơn nữa, chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn nghe mợ, có thể sẽ không bị đuổi đi, cũng sẽ có thịt có cơm ăn.”

Lục Cẩn Du: “…”

Cậu thật sự thấy phiền cái người Hạ Du Du này.

Rõ ràng là mơ, tại sao trong mơ Lục Yên Nhiên lại thân thiết với nữ nhân ác độc kia như vậy?

Cậu lau nước mắt, cực kỳ khinh thường: “Đệ thèm đồ ăn của nữ nhân ác độc kia cho? Thật là nực cười!”

“Ùng ục …”

Cái bụng không biết cố gắng giống như cố ý vả mặt cậu, đột nhiên réo lên.

Lục Cẩn Du tức giận đến cắn răng, thấp giọng chửi mắng: “Đây là giấc mơ gì, nằm mơ cũng biết đói sao?”

Tiểu Yên Nhiên cười tủm tỉm: “Đệ không thèm cũng không sao, bụng của đệ thèm là được. Nhanh ăn đi! Ta đi tìm mợ trước đã!” Cô bé nói xong, đặt bát đựng thịt và thức ăn khác ở mép giường, đứng dậy chạy ra ngoài.

Lục Cẩn Du ngẩn ra, duỗi tay muốn kéo cô bé lại, ngăn cô bé đừngđi.