Chương 29.2: Chủ Động

Edit + Beta: Moonmimi

Quần áo vừa giặt còn để dưới mái hiên, Lục Vệ Quốc lấy bốn năm nhánh cây bằng cổ tay làm thành một sào phơi quần áo đơn giản.

Vừa quay đầu lại thì thiếu chút nữa đυ.ng phải Lý Tĩnh, phản ứng đầu tiên của hắn là ôm hông của cô.

Lý Tĩnh sửng sốt một chút, đều là vợ chồng già, nhưng so với trước kia thì càng cảm nhận rõ hơn nhiệt độ bên hông, vừa muốn nói gì...

"Ai u!"

Trần Tú Vân mang theo nồi niêu xoong chảo đến thấy vậy thì lên tiếng trêu ghẹo.

Lục Vệ Quốc làm như không có việc gì buông tay ra, tự nhiên không phát hiện lỗ tai của Lý Tĩnh đỏ hồng.

"Thím" Lý Tĩnh nhớ tới bà lại đây giúp đỡ.

"Không có việc gì, thím chỉ đến đây nhìn xem thôi"

Trần Tú Vân trêu ghẹo bọn họ xong liền dời đi ánh mắt, nói:

"Vệ Quốc, chỗ thím còn có ít thứ các cháu cứ lấy đi."

Trần Tú Vân cầm đồ vật đến đều là những thứ nấu ăn cần dùng.

Hành động của bà có thể xem như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Trong lòng Lý Tĩnh đã không thể dùng hai chữ cảm động để hình dung, màu hồng trên tai cô chậm rãi biến mất, nói:

"Thím, chúng cháu làm phiền thím rồi..."

Trần Tú Vân phất tay, "Được rồi, thím cũng là cho hai cháu mượn, chờ khi nào mua thì trả thím là được."

Bà cũng không dây dưa nhiều, nói xong liền nhét vào trong tay Lục Vệ Quốc.

Lục Vệ Quốc âm thầm nhớ kỹ ân tình này.

Nhà này vẫn là Lưu Thủy chỉ cho, nhiều lắm chỉ ngăn được gió, phòng ở cũng nhỏ.

Trần Tú Vân đi dạo một vòng thì mày nhăn lại, trách cứ Lưu Thủy không biết tìm phòng tốt một chút.

Bà không biết tình huống nhà ở trong thôn, liền chuồng bò cũng đều có người ở, đâu còn phòng tốt nữa.

Lục Vệ Quốc thì biết rõ nên nói giúp Lưu Thủy mấy câu.

Tốt xấu gì nơi ở của bọn họ cũng cản được gió, Trần Tú Vân lại lặng lẽ dặn dò Lý Tĩnh vài câu.

Thời điểm bọn họ nói chuyện cố ý tránh Lục Vệ Quốc, hắn đi sửa bếp lò, thoáng nhìn Lý Tĩnh vài lần đều thấy cô đang nhìn lén hắn.

"Được rồi , thím cũng chỉ nói đến đây thôi"

Trần Tú Vân vỗ vỗ bả vai của cô rồi chuẩn bị đi, trước lúc rời đi bà còn nhìn Lục Vệ Quốc vài lần, nghĩ thầm nếu cố gắng thì khẳng định sẽ có con.

"Để cháu tiễn thím"

Nghe xong lời nói của bà, Lý Tĩnh hoàn toàn không dám nhìn chồng mình.

Đợi đến lúc trời tối Lục Vệ Quốc mới biết được Trần Tú Vân dặn dò cô cái gì.

Nằm trong phòng mới, hai người đều cần thời gian mới thích ứng được.

Lý Tĩnh cũng giống như ngày thường dựa vào hắn ngủ, Lục Vệ Quốc nằm ngửa, bây giờ hắn đã quen với tư thế ngủ này của cô.

Có lẽ kế tiếp sự tình muốn làm có chút khó mở miệng, cả người cô đều cảm thấy nóng.

Lục Vệ Quốc hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí chuẩn bị đi ngủ.

Nghĩ đến lời nói của thím Trần, đàn ông cần kí©h thí©ɧ còn phụ nữ cũng cần chủ động một chút, đã ở riêng thì cô cũng nên vì hắn sinh một đứa bé, bắt đầu từ hôm nay trở đi, cô nhẫn tâm cắn răng một cái tay duỗi ra hướng chỗ nào đó sờ.

Nháy mắt cứng rắn...

Lục Vệ Quốc đang nhắm mắt thì bỗng nhiên mở ra, đại não nháy mắt đơ ra, rất kí©h thí©ɧ.

Nhận thấy được chỗ nào đó đang hưng phấn thì hắn thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, cô sao lại làm vậy...?

Lý Tĩnh cũng không nghĩ đến hắn lại nhạy cảm như vậy.

Bọn họ đã có một thời gian dài không làm, cô đều sắp quên mất, hơn nữa đây hình như là lần đầu tiên cô chạm vào chỗ đó...

"Tê..."

Lý Tĩnh nắm chỗ đó quên buông ra, Lục Vệ Quốc trực tiếp vén chăn lên ngồi dậy, làm cô sợ tới mức liên tục lùi về phía sau hai lần.

Lý Tĩnh xấu hổ đến cả người đều trốn trong chăn, đại não hoàn toàn đánh mất suy nghĩ.

Hai người đều không nói lời nào, không khí cũng đọng lại.

"Em..."

"Vệ Quốc, em muốn một đứa bé"

Lý Tĩnh coi như bình nứt không sợ vỡ, trong giọng nói còn mang theo âm run.

Đứa trẻ?

Lục Vệ Quốc bị kí©h thí©ɧ đến mức chưa phản ứng kịp, với hắn sao?

Không phải, trừ hắn ra còn có thể là ai?

Lục Vệ Quốc rõ ràng cảm giác được lần này Lý Tĩnh yêu cầu sinh con không giống như những lần trước, lần này cô thật sự quyết tâm.

Nhưng là, hắn hít sâu một hơi rồi nói,

"Em..."

Không đúng, hắn cũng không thể nói cái gì a, chẳng lẽ sau khi ở riêng thì nhanh như vậy đã phải đồi mặt với những thứ này sao?

Nhưng thân phận hiện tại của hắn là chồng cô, một người phụ nữ muốn có con với chồng mình thì có gì sai đâu.

"Anh.."

Lời đến khóe miệng hắn lại không biết nói như thế nào.

Hắn ở nguyên lai thế giới ngay cả người bạn gái cũng không có, bỗng nhiên bắt hắn chạm vào phụ nữ...

Giống như khi còn nhỏ mấy đứa bạn hái quả dại hắn chưa ăn bao giờ trở về, muốn hắn ăn đồ vật trước kia chưa ăn thì dù sao hắn cũng phải do dự một chút.

Phụ nữ luôn mẫn cảm, cô vốn lâu như vậy không có thai trong lòng có chút sợ hãi, cộng thêm ban ngày có Trần Tú Vân cổ vũ mới dám làm như vậy.

Nhưng là phát hiện không biết hắn còn chần chờ cái gì là lúc cô sợ hãi nhất.

"Lại đợi thêm hai ngày được không? Hôm nay anh rất mệt"

Trước khi nước mắt chảy ra thì bỗng nhiên cô nghe thấy lời hắn nói. Cả đêm hai người đều mang tâm tư khác nhau đi ngủ.

Cả đêm Lục Vệ Quốc đều không ngủ được, ngày mai hắn còn phải nói với đại đội trưởng Lưu chuyện hắn tìm được công tác trong thành, hai ngày nay vội vàng thiếu chút nữa đã quên chuyện này.

Lục Vệ Quốc thức dậy sớm, lúc Lý Tĩnh tỉnh dậy hắn đã xuất phát.

Khi đi làm việc Lục Vệ Quốc còn nghĩ buổi tối trở về xách theo bình rượu, dù sao cũng là chuyện không tránh khỏi.

Hắn còn nghĩ kỳ thật Lý Tĩnh cũng rất tốt.

Thu hoạch vụ thu xong thì ruộng cũng phải cuốc đất, chờ mùa đông đến côn trùng có hại trong ruộng đều chết rét.

Lý Tĩnh tối qua vẫn chưa ngủ đủ, theo người khác nói thì đó chính là mệt mỏi vì chuyện ở riêng.

Ngày cô chuyển ra ở riêng thì Tôn Chí Hồng đi trong thành mua đồ, không chứng kiến được chuyện này.

Đợi đến lúc trở về nghe người khác nói thì cô ta hối hận vì chính mình không tận mắt nhìn thấy.

Vì thế khiêng cái cuốc chạy đến gần chỗ Lý Tĩnh đang làm rồi hỏi cô:

"Đồng chí Lý, nghe nói cô tách ra ở riêng thì mẹ chồng ngay cả một cái nồi cũng không chia cho cô sao?"

Làm cho cô ta thất vọng là Lý Tĩnh không có tâm tính nói chuyện.

Cô vùi đầu làm việc tùy ý cô ta hỏi như thế nào cũng không để ý, thể hiện đầy đủ cho Tôn Chí Hồng biết như thế nào gọi là lao động là quang vinh. Nồi niêu xoong chảo là cái gì, một đôi tay cái gì cũng có thể sáng tạo được.

Đồng thời lúc này Lục Vệ Quốc cũng đã đến xưởng sửa xe trong thành.