Chương 30.1: Hôn môi

Edit + Beta: Moonmimi

Xưởng sửa xe trong thành hôm nay đến rất nhiều người, ban đầu Trần Quân Dân còn chuẩn bị cho hắn làm thử trước một chút mình đứng ở một bên nhìn xem.

Hai người đứng một chỗ trên vai cùng vắt cái khăn, kỳ quái là khi khách vào thì đều tìm Lục Vệ Quốc, hắn cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vừa bắt đầu sửa thì rất nhanh đã sửa xong.

May mắn Trần Quân Dân là ông chủ, nếu là người thợ thông thường thì chắc đã bị đả kích không nhẹ.

Bận rộn đến nửa buổi thì Trần Quân Dân hỏi hắn có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.

Lục Vệ Quốc cũng không khách khí với anh ta, tối hôm qua hắn cả đêm không ngủ, giờ đầu vừa đau vừa mệt mỏi.

Lấy cái ghế rồi rót thêm cốc nước ấm, tìm một chỗ ngồi xuống.

Trần Quân Dân nhìn thái độ này của hắn thì cười cười rồi nói tính tình của hắn rất quyết đoán.

Động tác uống nước của Lục Vệ Quốc dừng lại, suy nghĩ lại chuyển đến chuyện tối hôm qua, gương mặt bình tĩnh của hắn có chút mất tự nhiên.

Quyết đoán sao?

….

Ở một thôn phía tây Tân Thành, thời tiết đã chuyển lạnh, mọi người bắt đầu mặc quần áo mùa đông.

Khi gió mùa đông thổi qua có cảm giác nóc nhà bất cứ lúc nào cũng sẽ bị thổi bay.

Ở một nơi rách nát có mấy người khoảng năm sáu chục tuổi mặc áo bông cũ kỹ, mặt bị đông lạnh đến mức vừa đỏ vừa tái, tóc rối bời, một đôi tay đen gầy nứt nẻ, rất khó nhận ra đôi tay này đã từng chuyên cầm bút. Họ đang bận rộn quét dọn chuồng bò.

Sinh hoạt đã ép cong lưng họ tới nỗi không thể cong hơn nữa.

Ông Lý mặc một áo bông đã vá nhiều lần, đôi mắt đờ đẫn, đang xách thùng nước một cách khó khăn thì bà Lý muốn chạy lại giúp đỡ nhưng bị ông đuổi đi.

Bà Lý lau nước mắt, nghĩ đến bọn họ còn phải sống để nhìn cháu gái thì bao nhiêu khổ cũng phải nhịn xuống. Nhưng cuộc sống như thế này bao giờ mới kết thúc a.

Một tháng trước bọn họ đã nhận được gói đồ của cháu gái gửi đến.

Khi mở thư ra đọc mới biết được cháu gái đã lấy một người đàn ông ở nông thôn để sống qua ngày, lúc đó ông Lý cảm thấy đàu óc choáng váng.

Ông Lý đời này dù có khổ mệt như thế nào đều không khóc nhưng lại vì chuyện này mà chảy nước mắt. Làm bà Lý sợ tới mức cho rằng cháu gái xảy ra chuyện gì, khi biết cháu gái đã gả cho người ta thì bà thiếu chút nữa đã ngất đi.

Trong thư mỗi câu mỗi chữ đều nói cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, bảo bọn họ không cần lo lắng, cháu gái rất nhớ hai người…

Khi còn sống, điều người lớn mong đợi nhất chính là con cháu khỏe mạnh. Nhưng bọn họ không tận mắt chứng kiến được thì vẫn luôn không thể yên lòng.

Lúc có học sinh có địa vị liên lạc với mình, thì ông Lý với sự nhạy cảm về chính trị đã dự đoán là những ngày tối tăm này sắp kết thúc, mặt trời sẽ ló rạng.

Bà Lý bị gió thổi đến mức che ngực ho khan, sau đó bị Ông Lý đuổi về phòng, bà biết ông ấy đang đau lòng cho mình, bà vừa lau nước mắt vừa đi pha nước đường đỏ cho ông.

Nghe cháu gái nói đường đỏ này là cháu rể mua gửi.



Lục Vệ Quốc trước khi về nhà đã hỏi Trần Quân Dân có thể cho ứng trước hai tháng tiền lương hay không.

Những vật dụng trong nhà phải có tiền mới mua được, còn phải góp một bộ phận tiền lương để trả nợ cho Lưu Thủy.

Trần Quân Dân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn còn tưởng hắn muốn nói gì, sau khi trải qua ngày hôm nay, khi nghe hắn nói như vậy thì anh ta không có lý do gì mà không đáp ứng được.

Như vậy trong tay hắn liền có 64 đồng tiền.

Trần Quân Dân cũng xem như là hào phóng, ngày làm việc đầu tiên khoảng năm giờ liền cho hắn nghỉ.

Nhưng đi đường cũng mất một hai giờ nên lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Nghĩ đến nhà ở sau núi rất hoang vu, trong nhà chỉ có một mình Lý Tĩnh nên hắn lo lắng cô sẽ sợ hãi.

Lục Vệ Quốc tay cầm túi đồ nhanh chân bước đi.

Chính hắn cũng không ý thức được sau tối hôm qua, hắn đã bắt đầu chân chính xem Lý Tĩnh là người mình muốn bảo hộ mà không phải là vì trách nhiệm của nguyên thân.

Lúc về đến nhà thì nhìn từ bên ngoài vào vẫn một màu tối đen, lúc này Lục Vệ Quốc mới nhớ đến trong nhà chỉ có một ngọn đèn cũ mang từ nhà họ Lục sang, lúc sáng lên cũng chỉ thấy được bóng mờ.

“Vệ Quốc?”

Lý Tĩnh nghe được thanh âm thì tay cầm đèn dầu đi ra, buổi tối khuy khoắt xung quanh lại ít người, nói không sợ hãi là giả, cô đã ngồi trên giường nghe côn trùng kêu cả tiếng đồng hồ.

“Là anh”

Lục Vệ Quốc đóng lại cánh cổng đơn sơ sau đó đi vào.

“Bên ngoài gió lạnh, trước tiên chúng ta đi vào rồi nói sau”

Lục Vệ Quốc đi lên lấy đèn dầu trong tay cô.

Khi di chuyển thì đèn lắc lư làm cho người cầm đèn không thấy rõ đường trước mặt, còn không bằng để hắn cầm.

Lý Tĩnh lúc này đang sợ hãi nên theo bản năng quên đi chuyện tối hôm qua. Biết được chồng mình trở về thì cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.

Vừa ngồi xuống mới nhớ đến hỏi hắn có đói bụng không, trong bếp lò còn có cơm khoai lang.

Ngay sau đó bụng cô bỗng kêu rột rột một tiếng làm cho Lý Tĩnh rất xấu hổ.

Lục Vệ Quốc nhíu mày, hỏi cô sao đên giờ còn chưa ăn.

Lý Tĩnh nói:

“Còn không phải là đang chờ anh về cùng ăn sao, anh lại mua cái gì vậy?”

Lục Vệ Quốc đem túi đồ đặt trên bàn để mở ra, nói là đồ vật cần dùng trong nhà.

Hắn từ bên trong lấy ra một gói thịt,

“Ở đây còn có nửa cân thịt lợn, tối nay chúng ta sẽ nấu ăn”

Trên thị trường một cân thịt lợn có giá một đồng ba, cộng thêm phiếu nữa, nửa cân thịt không đến một đồng.

Lý Tĩnh tiếc tiền nhưng lại sợ hắn bị đói, Lục Vệ Quốc cầm đèn thuận tiện xách túi đồ lên, hai người liền đi xuống bếp. Hắn còn mua dầu muối, vừa lúc có thể nấu ăn.

Hắn buông đồ vật xuống chủ động đi nhóm lửa, Lý Tĩnh đi rửa nồi sau đó cắt thịt, nồi là hôm qua Trần Tú Vân đưa đến, cũng không lớn chỉ đựng được khoảng nửa gáo nước.

Củi là ngày hôm qua mới chặt nên còn hơi ẩm, khói bốc lên cuồn cuộn một hồi lâu rồi mới cháy.

Lục Vệ Quốc vẫn luôn chú ý lửa nên khi ngửi thấy được mùi thơm thì kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lý Tĩnh đem thịt đổ vào nồi để chiên mỡ.

Hắn hé miệng định nói gì nhưng sau đó lại thôi, người trong thôn mua thịt lợn về đều làm như vậy.

Mỡ chiên ra dùng để xào rau, tóp mỡ rắc thêm muối có thể ăn với cơm.

Chiên càng lâu mùi sẽ càng thơm, Lục Vệ Quốc nghe xong đều cảm thấy đói bụng, đừng nói Lý Tĩnh vì chờ hắn đã đói bụng tới giờ.

Nửa cân thịt thì chiên ra mỡ cũng không nhiều, chỉ được một bát,

Trước tiên Lý Tĩnh vớt hết tóp mỡ ra một bát, sau đó đổ mỡ vào một bình sạch sẽ.

Buổi tối cũng chỉ có một bát đồ ăn như thế, nhưng đây là thịt nên xem như rất xa xỉ.

Lục Vệ Quốc vừa vỗ sạch sẽ tro bụi trên tay thì trong miệng bị nhét một miếng thịt. Hắn phát hiện Lý Tĩnh đặc biệt thích đút đồ ăn cho hắn, nhưng không phủ nhận là hắn rất cảm động.

“Thế nào? Có mặn không anh?”

Lý Tĩnh nhẫn tâm rắc hai thìa muối lên trên.

Lục Vệ Quốc nhai miếng thịt trong miệng, ừm, rất thơm. Hắn lắc đầu nói không mặn.