Chương 29.1: Chủ động

Edit + Beta: Moonmimi

Đồ vật phải chuyển qua nhà mới cũng không nhiều, sửa soạn mất hai tiếng là xong.

Trước giờ Lý Tĩnh chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, cô vỗ tro bụi trên tay sau đó lại xem còn phải làm gì nữa không, lúc nhìn thấy quần áo ở góc nhà mới nhớ đến quần áo bẩn còn chưa giặt.

Thừa dịp trời còn sớm cô cầm chậu gỗ để chuẩn bị ra sông giặt quần áo.

Lục Vệ Quốc vẫn còn đang sửa mái nên cô chỉ cần nói một tiếng là có thể nghe đc.

Lúc cô ra cửa theo bản năng hướng bên trái đi, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng, cô đã dọn nhà giờ sông ở bên khác.

Lục Vệ Quốc đưa mắt nhìn, biết cô đi giặt quần áo thì yên lòng tiếp tục sửa phòng.

Tâm tình sung sướиɠ của Lý Tĩnh biến mất không còn khi gặp mấy bác gái đang tụ tập giặt đồ cùng với nhau.

Không phải vì cái gì khác mà tại thấy ánh mắt đồng tình của họ làm cô có chút phản cảm.

Cảm giác giống như là ba phần đồng tình, bảy phần như đang xem chuyện cười.

Bất quá vẫn có người thật sự quan tâm, Trần Tú Vân đã sớm nghe được tin tức từ chồng mình.

Biết được lần chia nhà này có chồng mình tác động, bà vỗ tay nhiệt tình, khó được nói câu làm rất tốt, lúc ấy chồng bà còn trừng mắt nhìn bà một cái nói nhỏ tiếng chút.

Lúc ấy Trần Tú Vân cũng muốn đi hỗ trợ, sau đó lại nghĩ đợi đến khi ít người lại đi, dù sao ở đó cũng đã có cháu của bà giúp. Hai người bọn họ cũng không phải là kiểu người hướng ngoại, đến thời điểm đó lại ngầm nói với bọn họ vài câu.

Vì thế liền kéo dài đến hiện tại, vừa giặt quần áo bà vừa suy nghĩ nên nói uyển chuyển như thế nào, không nghĩ đến vậy mà lại trùng hợp như vậy.

Mặc kệ có quen biết hay không đều lại hỏi vài câu, mấy người đó đều là lúc chuyển ra không đến xem.

Lý Tĩnh cười khách khí, cơ bản đều là người không quen biết gọi cô, cô nhìn thấy phía hạ du còn có vị trí vừa muốn đi qua đó thì có mấy thím gọi cô lại gần chỗ họ.

Trong thôn không có hoạt động giải trí gì, phỏng chừng chính là muốn nghe cô nói xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao đột nhiên lại tách ra ở riêng, thuần túy là làm như chuyện cười.

Trần Tú Vân vừa thấy liền biết cô gái này da mặt mỏng, bà cũng biết miệng những người nàỳ rất lợi hại, vì thế nhanh chóng gọi cô lại,

"Cháu lại đây đi, chỗ thím còn có vị trí, thím cũng có việc muốn hỏi cháu."

Có người ngẩng đầu xem là ai lớn giọng như vậy, thì ra là vợ của đại đội trưởng, dù sao họ cũng không tranh được với bà, hơn nữa cách cũng gần có thể nghe được nên không nói thêm gì nữa.

Thanh âm gọi Lý Tĩnh liền bớt dần.

Lý Tĩnh dừng một chút, lòng mang cảm kích đi qua chỗ của Trần Tú Vân.

Trước khi đi ra ngoài c không nghĩ đến họ cũng ở đây giặt quần áo.

Kỳ thật nhóm phụ nữ bận việc nửa năm, thật vất vả mới thu hoạch xong vụ thu, có thời gian nghỉ ngơi mấy ngày không cần bắt đầu làm việc, nên thời điểm giặt đồ trở nên tùy ý rất nhiều.

Trần Tú Vân cất chày gỗ trên tay, nhanh nhẹn dời chậu sang một bên nói:

"Lại đây, thím nhường cho cháu một khoảng lớn đủ để giặt"

Tới nơi này giặt quần áo đều có thói quen chiếm vị trí, bọn họ đều đã quen giặt ở trên một tảng đá.

Trần Tú Vân cũng đang giặt ở vị trí bà thường giặt, tảng đá vừa lớn vừa phẳng là hòn đá đã có chút tuổi, hai người cùng giặt quần áo cũng đủ.

Lý Tĩnh chân thành nói lời cảm ơn thím, sau đó bưng cái chậu lại ngồi xổm ở chỗ kia.

Trần Tú Vân không dấu vết quan sát ánh mắt của cô, phát hiện cô không có thương tâm vì chia nhà không công bằng thì nhẹ nhàng thở ra.

Bà cố ý nhìn trong chậu của cô vài lần, u, quần áo cũng không nhiều, bà cũng giặt sắp xong rồi nên đợi đến lúc đi lại hỏi.

Lý Tĩnh cầm quần áo giặt, thời khắc dựng lỗ tai lên chuẩn bị nghe xem bà ấy muốn hỏi cái gì.

Không nghĩ đến Trần Tú Vân một câu cũng không hỏi.

Có người nhịn không được hỏi:

"Vợ Vệ Quốc..."

Lời nói còn chưa xong thì một bên Trần Tú Vân dùng chày gỗ hung hăng đánh lên quần áo nói,

"Gọi vợ Vệ Quốc làm cái gì, bình thường cũng không gặp mấy bà nhiệt tình như vậy"

Động tác đánh quần áo của Trần Tú Vân rất hung ác, giống như không theo ý bà thì sẽ cầm chày gỗ đánh người vậy

Người phụ nữ vừa mới nói chuyện chột dạ ngậm miệng lại, cúi đầu xuống không dám nói nữa.

Có Trần Tú Vân ở đây mấy người khác muốn hỏi cũng không dám.

Lý Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trần Tú Vân một cái, thấy sự an ủi trong ánh mắt của bà thì cảm thấy ấm áp trong lòng.

Quần áo giặt nữa tiếng là xong, Trần Tú Vân cố ý kéo dài thời gian chờ cô.

Trên đường trở về, Trần Tú Vân lấy kinh nghiệm của người từng trải khuyên cô.

"Không cần để ý đến những người nhiều chuyện kia, mấy người đó chính là muốn hóng chuyện, cuộc sống là của mình, mặc kệ họ nói như thế nào thì mình cũng không mất miếng thịt nào, muốn sống tốt đều phải dựa vào chính mình".

Lý Tĩnh ôm chậu gỗ nói:

"Cảm ơn thím, cháu hiểu ạ"

Trần Tú Vân: "Thím nói thật, thím thấy Vệ Quốc cũng không phải là người lười biếng, chỉ cần cố gắng thì cuộc sống về sau của hai người sẽ càng tốt hơn, chính là có vài câu cháu cũng đừng trách thím nói lời khó nghe"

Lý Tĩnh: "Thím nói đi ạ"

Trần Tú Vân thở dài nói:

"Hai vợ chồng cháu về sau hãy sống cho mình nhiều hơn, việc của nhà cháu nguyên bản thím cũng không nên lắm miệng, nhưng thím nghe nói buổi sáng các cháu cũng không được chia báo nhiêu đồ..."

Nói tới đây, bà lại muốn mắng Vương Xuân Hoa,

"Mấy thứ như tình nghĩa làm cho phải phép là được, nếu đã tách ra thì về sau nếu Lục gia có chuyện gì, các cháu cũng nên vì chính mình trước"

Lý Tĩnh dừng lại một chút, có chút kinh ngạc khi bà nói mấy lời như vậy.

Trần Tú Vân nhận thấy được động tác của cô thì cười cười nói có phải dọa đến cô rồi không, Lý Tĩnh nói không có.

"Được rồi, những thứ khác thím cũng không nói nữa, tối nay thím sẽ đến nhà cháu giúp đỡ một chuyến, buổi sáng người tới xem nhiều như vậy mà thím không đến, là thím không phải."

Trần Tú Vân rất quyết đoán, hoàn toàn không chấp nhận được cô cự tuyệt.

Tâm tình không vui khi gặp những người đó, sau khi nghe những lời nói của Trần Tú Vân thì triệt để biến mất.

Về đến nhà thì tâm trạng cô vui vẻ giống như trước khi ra cửa, có một mái nhà của chính mình là một việc rất vui vẻ.

Cây sào phơi quần áo không dùng được nữa, Lý Tĩnh còn phải làm lại một cái.

Lục Vệ Quốc đã chuyển sang sửa phía phòng bên cạnh, nhìn thoáng qua thấy cô đang cầm gậy gỗ đi dưới mái hiên thì hỏi cô đang làm gì.

Lý Tĩnh ló đầu ra nói là làm sào phơi quần áo.

Lục Vệ Quốc cẩn thận di chuyển sang vị trí khác:

"Em chờ anh xuống rồi làm, phải làm chắc chắn một chút"

Lý Tĩnh hiểu là chồng mình đang đau lòng cô, nhìn xem dồ vật trong tay nói:

"Vâng ạ"

Rồi hỏi hắn có đói bụng không. Lục Vệ Quốc vẫn nói là chờ hắn làm xong đã, không vội.

Tuy là nói như vậy nhưng Lý Tĩnh không muốn hắn bị đói, nên chuẩn bị đi xem.

Vị trí Lục Vệ Quốc đang sửa là ngay phía trên phòng bếp, tro bụi rơi xuống dưới rất nhiều

Nguyên bản nhà này cũng có lò đất nhưng lại không có nồi.

Củi lửa, nước, dao... Giống như cái gì cũng không có.

Không bột đố gột nên hồ...

Lục Vệ Quốc liền biết cô sẽ không nghỉ ngơi, sửa xong liền trèo thang xuống dưới.

Nói: "Anh đi chuẩn bị củi"

Mới chuyển sang nhà mới đúng là không dễ dàng, may mắn trong sân còn có cái giếng cũ, không cần đi nhà người khác gánh nước.

Lý Tĩnh ôm cái thùng cũ đi trong sân múc nước.

Lục Vệ Quốc đi đến sau núi chặt củi, ít nhất cũng phải chuẩn bị đủ củi dùng cho hôm nay.

Làm xong những việc như thế thì cũng đã đến bốn năm giờ chiều.