Chương 28.3: Ở riêng

Edit + Beta: Moonmimi

Giờ cãi nhau tiếp cũng không có kết quả gì, người một nhà này lắm lời như thế, mỗi người đều nhắm vào Lục Vệ Quốc.

Lưu Thủy bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh hai vợ chồng bọn họ bị bắt nạt.

Ông nói:

"Muốn tách ra thì nhanh lên, tốt xấu gì cũng giữ mặt mũi cho nhau, về sau gặp mặt đỡ phải giống như kẻ thù. Vương Xuân Hoa, tôi cũng nói thật với bà câu này, yêu cầu của bà thật quá đáng!"

Lục Vệ Đông lúc trước vẫn đang còn sĩ diện thì giờ không nói một tiếng, hắn ta rất vui vẻ khi xem em trai thứ hai gặp rắc rối.

Vương Xuân Hoa đột nhiên ngồi xuống trên mặt đất khóc lóc om sòm không chút hình tượng, vừa khóc vừa gào thét,

"Tôi mặc kệ, các người đây là muốn gϊếŧ tôi a!"

Lưu Thủy mày nhăn lại lùi về sau vài bước, sau đó quay sang hỏi Lục Vệ Quốc,

"Vệ Quốc, cháu quyết định tách ra đúng không ?"

Ông nói tiếp "Còn có Lục Vệ Đông cũng muốn như vậy đúng không?"

Lục Vệ Quốc gật đầu đồng ý còn Lục Vệ Đông thì hừ lạnh một tiếng.

Vương Xuân Hoa bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Lưu Thủy :"Nếu tôi là đại đội trưởng, thì tôi sẽ làm chủ cho mọi người một đề nghị".

Tiếng khóc đột nhiên im bặt...

Vương Xuân Hoa xem Lục Vệ Quốc giống như là kẻ thù, gương mặt khắc nghiệt vừa xanh vừa trắng.

Đại đội trưởng Lưu ra sức nhắc bà ta, sau khi thu hoạch vụ thu là sẽ có lương thực có thể bán lấy tiền trả cho ông, nói không chừng nếu không trả thì sẽ nhờ mọi người phân xử. Điều này làm cho Vương Xuân Hoa có cảm giác là đại đội trưởng Lưu cố ý nhắm đến lương thực sau thu hoạch vụ thu.

Đồ vật mà Vương Xuân Hoa yêu quý nhất ngoài tiền chính là lương thực, bà ta làm sao có thể lấy ra để trả nợ.

Lục Vệ Quốc chính là vì đoán được ý tưởng của bà ta mới kéo dài đến lúc thu hoạch vụ thu.

Đứa con trai cả đang thúc giục, con thứ hai ánh mắt lạnh như băng, còn có đại đội trưởng Lưu hối thúc, Vương Xuân Hoa thật sự cảm thấy không muốn sống nữa.

Dưới áp lực từ ba phía, đến cùng vẫn là con cả quan trọng hơn, trọng yếu nhất là bà ta luyến tiếc lương thực cho nên bà ta đồng ý tách ra.

Nói xong câu nói đồng ý đó, nhìn thấy con trai cả tức giận đi về phòng, bà ta ngồi trên mặt đất không dậy nổi, gương mặt trắng bệch.

...

Kết quả là Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh chuyển ra ngoài ở, bọn họ được chia 30kg thóc, 25 kg gạo, một sọt khoai lang, tiền thì một đồng cũng không có, đây là Lưu Thủy nghiêm khắc yêu cầu mới có được.

Càng hà khắc, Lục Vệ Quốc càng vừa lòng, tốt xấu cũng có đại đội trưởng Lưu làm nhân chứng, về sau có chuyện gì nếu hắn không ra tay giúp đỡ thì cũng không ai nói hắn được.

Một ngày này, Lý Tĩnh cảm giác giống như mình đang mơ, cô chỉ nhớ rõ chú Lưu lại đây đòi nợ, sau đó chồng cô bị kêu ra ngoài, tiếp đó là cãi nhau một trận, nhà này liền tách ra như vậy.

Thời điểm chuyển nhà Tôn Thu Nguyệt còn nói mát, nói đây là chủ ý của chị dâu hai phải không?

Lý Tĩnh khó được có tâm tình tốt mà trả lời lại cô ta là không phải.

Trần Mỹ Lệ cãi nhau ầm ĩ một trận với Lục Mỹ Vân, đi về trễ nên sau đó mới biết việc này, chị ta có chút hoài nghi nhân sinh.

Chị ta vội vội vàng vàng vào phòng hỏi chồng mình sao lại làm như thế, Lục Vệ Đông thấy biểu tình của chị ta nhìn mình giống như nhìn đứa ngốc, tại chỗ bạo phát tính tình, hai người thiếu chút nữa đánh nhau.

Lục Vệ Đông vẫn còn tức giận khi nhớ lại chuyện ngày hôm qua,

hắn ta đang đi uống rượu với mấy người anh em ở thôn bên cạnh, đi nửa đường thì nghe được mấy người phụ nữ nói đến Lục gia bọn họ.

Mấy anh em trêu nghẹo bảo hắn ta dừng lại nghe một chút, hắn ta liền dừng lại. Không nghĩ đến những người phụ nữ kia nói Lục gia là nhờ chú hai chống đỡ, mấy người con trai khác đều vô dụng.

Lúc đó mấy người bạn tốt của hắn ta đều đứng ở bên cạnh, tuy rằng không cười nhạo nhưng nhìn ánh mắt của họ hắn ta cũng đã cảm thấy không còn mặt mũi nữa.

Những người đó còn nói tiếp là nếu Lục Vệ Quốc ra ở riêng thì khẳng định ngày tháng Lục gia trôi qua sẽ không tốt.

Cho nên chờ Lưu Thủy đến đòi nợ, hắn ta liền nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.

Tách ra, một là có thể vãn hồi được tôn nghiêm của hắn ta, làm cho mấy người không có mắt kia xem nhà này nếu không có chú hai sẽ càng sống tốt, hai là không cần phải trả nợ thay cho chú hai.

Đừng nhìn Trần Mỹ Lệ là người chỉ biết ham món lợi nhỏ thực tế chị ta rất nghe lời chồng mình. Nhưng lần này chị ta lại đυ.ng vào họng súng, có người đàn ông nào không để ý đến tôn nghiêm của mình đâu.

Nhìn biểu tình giống như nhìn đứa ngốc của chị ta, thấy rõ là không tin hắn. Nhưng Trần Mỹ Lệ không biết, chị ta chỉ biết là nếu vợ chồng nhà chú hai ra ở riêng thì về sau không thể chiếm được chút lợi lộc nào nữa.

Chỉ một câu như vậy hai vợ chồng họ liền cãi nhau.

Còn bà Lục đang ở trong phòng mắng to, vừa nhìn là biết bà ta đang mắng ai. Nhìn lu gạo đã vơi bớt, bà ta vừa cảm thấy ngực đau vừa hối hận.

Sao bà ta lại xúc động như vậy chứ? Lúc nghe thanh âm lạch cạch ở phòng bên cạnh, Vương Xuân Hoa lại gào lên,

"Cho rằng ta đã chết sao"

Động tác dịch ngăn tủ của Lý Tĩnh bỗng dừng lại.

Lục Vệ Quốc nói: "Đừng để ý đến bà ấy"

Lý Tĩnh cảm thấy có chút buồn cười, hiện tại cả người cô đều đang lâng lâng, dù sao nghe lời nói của chồng mình chắc sẽ không sai.

Chăn, quần áo, ván giường, ngăn tủ... Có thể mang đi thì đều mang.

Lục gia hiếm khi náo nhiệt như vậy, mấy người phụ nữ khi đi qua cửa thì rẽ vào hỏi Tôn Thu Nguyệt, biết được Lục Vệ Quốc chuyển ra ở riêng thì bọn họ đều kinh ngạc.

Điều đầu tiên bọn họ cảm thấy chính là Vương Xuân Hoa có phải bị ngốc hay không?

Dù sao có ngốc hay không thì không biết nhưng giờ Vương Xuân Hoa đã hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.

Nghe tiếng mắng ở cách vách, Lục Vệ Quốc thật sự muốn cảm ơn anh cả của hắn.

Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì mà hắn ta muốn tách ra.

Ngay cả mấy đứa trẻ chơi đến quên thời gian ở bên ngoài cũng cảm thấy được không khí của Lục gia không thích hợp, lúc Lục Bảo Kiện ầm ĩ muốn ăn kẹo thì cũng bị mắng.

Phòng ở sau núi của Lục Vệ Quốc chỉ kịp sửa lại một phòng, nhưng thời tiết không có mưa nên chỉ cần che lại mái nhà là được.

Lục Vệ Quốc mượn xe bò, bận bịu chuyển ba chuyến thì chuyển xong.

Vương Ái Quân đến đánh xe bò còn cảm thấy kinh ngạc, cậu ta nhìn đồ vật dưới mặt đất, mấy bộ y phục, ngăn tủ, nửa túi gạo...

Cậu ta hoài nghi hỏi:

"Thật sự chuyển xong rồi sao?"

Ngay những thứ cơ bản nhất là nồi, xoong, chảo đều không có, cậu ta theo bản năng hoài nghi Lục Vệ Quốc có phải đã quên cái gì hay không.

Lục Vệ Quốc: "Đúng vậy chuyển xong rồi"

Vương Ái Quân muốn an ủi hắn vài câu, nhưng thấy vẻ mặt của người ta rất bình tĩnh, dáng vẻ giống như không thèm để ý, không biết rằng như vậy càng làm cho người khác càng đồng tình hơn.

Hắn nói: "Trong nhà của tôi còn có một bếp than không dùng đến có thể cho anh mượn dùng tạm, còn có hai cái bát không, nhưng có hơi cũ anh cứ lấy dùng đi."

Vương Ái Quân vừa nói xong thì mấy người đi theo xem biết được nhà họ Lục chia nhà.

Nhưng tình huống này sao có thể nói là chia nhà.

Lương thực trong nửa năm cũng chưa đến, rồi nồi, xoong, chảo cũng không có, đây giống như là bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Lại nhìn hai người đứa trẻ gầy yếu này, cô gái chính là đang miễn cưỡng cười a.

Kỳ thật Lý Tĩnh cười thật sự rất vui vẻ...

Bọn họ cảm thấy Vương Xuân Hoa thật sự rất quá đáng.

Có người trước kia liền không thích cách làm của Vương Xuân Hoa, lại đây hỏi Lục Vệ Quốc còn thiếu cái gì không, bọn họ có thể giúp.

Lúc này Vương Ái Quân mới phát hiện bên ngoài cửa có người.

Mặc kệ như thế nào thì đây cũng là ý tốt của mọi người, Lục Vệ Quốc vội vàng nói lời cảm tạ.

Vương Ái Quân là cháu của Lưu Thủy , bọn họ cũng coi như là có quen biết cho nên hắn tiếp thu đề nghị của cậu ta mượn cái bếp lò và hai cái bát.

Về phần những người kia, mặc kệ có phải là đồng tình hay không thì hắn cũng không nghĩ nợ ân tình của người khác.

Sau khi đóng cửa lại thì trong nhà trở nên yên tĩnh lại.

Lý Tĩnh cầm khăn lau bẩn từ trong phòng đi ra, mặc dù mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn luôn sáng ngời, cô nói:

"Bọn họ đều đi rồi sao? Mấy thím đều rất khách khí."

"Đúng vậy"

Toàn thân Lý Tĩnh đều đau nhức, nhưng những mệt mỏi này cũng không ngăn được sự vui sướиɠ trong lòng cô.

"Vệ Quốc, anh nói xem có phải em đang nằm mơ hay không?"

Lý Tĩnh đột nhiên hỏi, mỗi góc trong căn nhà này cô đều xem vài lần nhưng cô vẫn cảm thấy mình giống như nằm mơ.

Lục Vệ Quốc vừa muốn mở miệng nói chuyện thì cô nói tiếp:

"Hẳn là không phải"

Lúc này cô giống như chim vừa thoát khỏi l*иg, hô hấp đều là không khí tươi mới, thả lỏng, tự do.

Hoàn cảnh trong phòng so với bên ngoài thì cũ nát hơn, cô gái trước mặt mặc quần áo cũ giống như dung nhập vào căn phòng này, nhưng con mắt của cô lại sáng kinh người.

Đột nhiên Lục Vệ Quốc có cảm giác kỳ thật những ngày như vậy vẫn có thể qua.

Nhìn cô đang hưng phấn không biết suy nghĩ cái gì, Lục Vệ Quốc nói nhà cửa không cần phải vội, rồi hắn sẽ sửa.

Kỳ thật hắn không nói rõ là về sau hắn càng muốn ở trong thành, hơn nữa nói không chừng không bao lâu nữa bọn họ có thể chuyển vào ở trong thành.