Chương 28.1: Ở riêng

Edit + Beta: Moonmimi

Lưu Thủy nói cả nửa ngày miệng đều khát khô. Ông nói đợi đến thu hoạch vụ thu xong chính là bởi vì khi đó trong tay mọi người cũng dư dả một chút, lương thực cũng có thể đổi thành tiền để trả nợ.

Vương Xuân Hoa vừa nghe đến việc lương thực đổi thành tiền thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lương thực chính là mạng của bà ta, bà ta chửi ầm lên,

"Tôi không trả, muốn trả thì ông đi mà tìm vợ chồng thằng hai đi."

Lưu Thủy thấy bà ta mềm cứng đều không ăn, trong lòng nghẹn một cục tức, nhưng một người đàn ông như ông giờ cũng không tiện cãi nhau với bà ta.

Tôn Thu Nguyệt nhìn một vòng rốt cuộc mới hiểu là chuyện gì,

"Mọi người đang nói việc vợ chồng bác hai mượn tiền ạ"

Lưu Thủy chỉ vào Tôn Thu Nguyệt nói với Vương Xuân Hoa:

"Bà xem ngay cả con dâu bà đều biết việc Vệ Quốc mượn tiền của tôi"

Tôn Thu Nguyệt nhanh chóng phủi sạch, thái độ giống với Vương Xuân Hoa,

"Hai Vợ chồng bác hai nợ tiền là việc của bọn họ, không liên quan đến chúng tôi"

Lưu Thủy càng tức giận, ông mở ra giấy vay nợ nói với bọn họ,

" Đây là giấy nợ Vệ Quốc viết, các ngươi là người một nhà không thể chối bỏ như vậy được".

Vương Xuân Hoa buột miệng nói bọn họ không phải là người một nhà.

Lục Vệ Đông vẫn luôn yên lặng đột nhiên nói ra một câu,

"Việc của chú hai không liên quan đến chúng tôi, hắn chuẩn bị ra ở riêng nên hắn mượn tiền thì ông đi tìm hắn mà đòi"

Lưu Thủy xem trên mặt bọn họ chỉ thiếu việc viết lên năm chữ không phải người một nhà.

Bất quá hắn ta vừa mới nói cái gì? Ở riêng?.

Lưu Thủy nhìn về phía hắn ta, ông còn chưa chuẩn bị nói đến việc ở riêng đâu, trùng hợp như vậy sao?

Lục Vệ Đông mang dáng vẻ của người chủ gia đình nói:

"Ở Riêng, tiền nợ kia liền không liên quan đến chúng tôi, đúng không chú Lưu?"

Một trăm ba mươi đồng tiền đủ hắn ta dùng trong một năm , hắn ta không muốn bỏ ra.

Còn không bằng cho chú hai ra ở riêng, dù sao từ trước đến giờ hắn ta cũng không thích Lục Vệ Quốc, trong mắt hắn ta chú hai là người vừa thật thà vừa không có tiền đồ.

Suy nghĩ này của hắn ta cũng không phải bây giờ mới có. Người ngoài đều chỉ khen Lục Vệ Quốc chăm chỉ, thanh danh tốt đều cho hắn.

Về sau Lục gia là của hắn ta, những người đó khinh thường hắn ta như vậy là muốn làm gì.

Mỗi năm đều nghe họ nói chú hai là trụ cột của cái nhà này... Vài lần hắn ta nhịn không được liền trở mặt tại chỗ.

Nhất là sau khi thu hoạch vụ thu thì lời nói nhàn thoại càng nhiều, lại bị mấy người anh em của hắn ta xem như chuyện cười làm hắn ta tức giận cả ngày.

Cho dù Lưu Thủy không phải là người Lục gia nghe xong lời này đều cảm thấy tâm lạnh.

Lý Tĩnh đang nghe lén cũng kinh ngạc khi anh cả chủ động nhắc tới việc này, ngay cả Lục Vệ Quốc cũng không nghĩ đến.

Hắn vốn tính toán đến thời cơ tốt thì Vương Xuân Hoa tự mình nói ra hoặc hắn sẽ chủ động nhắc đến.

Vương Xuân Hoa bỗng dưng đứng lên, sắc mặt có gì đó không đúng, trông rất hoảng hốt, sau khi phục hồi lại tinh thần bà ta kích động hét lên:

"Không được, không được ra ở riêng"

Lưu Thủy đang muốn nói nếu không tách ra thì phải trả tiền, nhưng lại không thể tỏ ra mình quá cấp thiết liền dứt khoát ngậm miệng.

Lục Vệ Đông nhìn về phía mẹ mình,

"Không tách ra thì chúng ta lấy đâu ra 130 đồng để trả nợ"

Vương Xuân Hoa: "Dù sao cũng không được tách ra"

Tôn Thu Nguyệt suy nghĩ một hồi, nhà bác hai có bản lĩnh như vậy sao có thể tách ra.

Cô ta cũng không ngu, nhưng lại nghĩ đến 130 đồng tiền...

Cô ta vẫn kiên trì nói bọn họ có tay có chân, bọn họ mượn thì chính bọn họ trả, tách ra thì không cần.

Lưu Thủy cuối cùng cũng hiểu rõ ý của bọn họ, công việc thì đứa con thứ hai làm cả nhà ăn, tiền nợ thì đứa con thứ hai tự mình trả đừng nghĩ dựa vào nhà họ Lục...

Tính tình của ông có tốt hơn nữa thì bây giờ cũng muốn mắng những người này vài câu.

Lưu Thủy cảm thấy mình vẫn nên đứng ra làm người ác, ông nói:

"Tôi nhớ lần trước Lục Vệ Tinh nợ tiền người khác thì bà bỏ tiền ra trả rất dứt khoát, ngược lại lần này đến lượt Vệ Quốc sao lại không trả giúp?"

Lục Vệ Đông cùng Tôn Thu Nguyệt đồng thời nhìn về phía Vương Xuân Hoa, bọn họ như thế nào lại không biết chuyện này.

Lục Vệ Tinh hiện tại còn chưa thấy về, chắc là đang đi đánh bài.

Vương Xuân Hoa buột miệng nói:

"Cái này không giống nhau"

"Như thế nào lại không giống nhau"

Bà ta cứng họng không biết nói như thế nào, mắt trừng lớn nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt mà mắng,

"Thằng hai, mày điếc à, mau đi ra đây"

Lý Tĩnh lùi ra phía sau nhìn về phía chồng mình, Lục Vệ Quốc an ủi cô không cần phải vội, cứ đợi ở trong phòng, bây giờ cũng là thời điểm hắn nên đi ra ngoài.

Thời điểm con người đang tức giận thì lý trí thường không rõ ràng, chỉ cần kích động một chút thì so với lúc bình thường dễ đạt được mục đích hơn.

Lục Vệ Quốc đẩy cửa đi ra, ánh mắt của mấy người đồng thời nhìn sang hắn.

Lúc này bà Lục đang rất hận hắn, bà ta hét lên:

"Thằng hai, mày nói rõ xem, mày mượn tiền giờ lại bắt chúng ta phải trả là sao?"

Lục Vệ Quốc cùng Lưu Thủy ăn ý đưa mắt nhìn nhau.

Trước ánh mắt khinh bỉ của Lục Vệ Đông, Lục Vệ Quốc không nhanh không chậm nói:

"Tôi không có tiền, tiền trước kia tôi kiếm được không phải ở chỗ của mẹ sao, nếu không giúp tôi trả tiền thì giống như anh cả nói là tách ra ở riêng."

Vương Xuân Hoa cảm thấy khó tin,

"Ở riêng, mày đừng có mơ tưởng"

Lưu Thủy ở một bên thêm chút lửa,

"Mặc kệ các người có tách ra hay không, tiền là phải trả cho tôi"

Lục Vệ Đông nhìn dáng vẻ đen gầy của em hai, trong lòng ghét bỏ, nói: "Tách ra"

Vương Xuân Hoa tức giận đến nỗi môi run run,

"Kiên quyết không thể tách ra! Vệ Đông, con nghĩ gì vậy?

Vương Xuân Hoa cũng không tính là ngu xuẩn, vợ chồng đứa con thứ hai làm việc nhanh nhẹn lại không có con, ăn ít lương thực, việc có lời như vậy còn có thể tìm được ở đâu.

Tôn Thu Nguyệt, "Đúng vậy, bác cả sao bác lại nói như vậy, còn có bác hai, người một nhà ở cùng nhau mới tốt"

Cô ta nói những lời này cũng không cảm thấy đuối lý, cô ta chỉ biết là nếu nhà bác hai chuyển ra đến lúc có công việc chẳng phải là bọn họ phải làm sao, cô ta hiện tại có thể nhàn hạ, không bị đói là nhờ công điểm năm ngoái của Lục Vệ Quốc.