Chương 27.3: Công việc mới

Edit + Beta: Moonmimi

Nghe tiếng gõ cửa, Lý Tĩnh buông quần áo của chồng xuống, vừa vểnh tai nghe vừa hỏi:

"Ai vậy?"

“Là anh, em mở cửa đi.”

“Vâng ạ,”

Nghe thấy tiếng của chồng mình, Lý Tĩnh nhanh chóng xuống giường mang giày rồi ra mở cửa.

Cô hỏi, “Anh giao lương thực xong rồi ạ?”

"Giao xong rồi"

Lục Vệ Quốc quay người lại đóng cửa, thuận tay lấy cây gậy chống lên cửa.

Hai vợ chồng một người ngồi ở trên giường, một người ngồi trên ghế dài, Lục Vệ Quốc mới vừa ngồi xuống, Lý Tĩnh cầm bộ quần áo cắt hết sợi chỉ thừa sau đó giơ lên nói:

“Vệ Quốc, bộ quần áo này em vừa mới may xong, anh lại đây thử xem có vừa hay không”

Vải là Lý Tĩnh lấy ra từ phía dưới ngăn tủ, từ lúc cô còn chưa lấy chồng góp tiền mua cho ông ngoại, vẫn luôn chưa dùng đến, cô nghĩ hai ngày này có thời gian rảnh vừa vặn có thể may cho hắn một bộ quần áo.

Quần áo của chồng cô đều đã vá đi vá lại nhiều lần, cô nhìn đều cảm thấy chua xót.

Cô không đau lòng chồng mình thì còn có ai đau lòng đây.

Cưỡng bách hắn thay quần áo mới, Lý Tĩnh ở trên quần áo hắn sửa sang lại một chút sau đó lui ra phía sau hai bước để quan sát, rồi nói:

“Cũng được, Vệ Quốc, anh cảm thấy thế nào”

Lục Vệ Quốc vẫn luôn không quan tâm với việc mình mặc cái gì, liền tính để ý thì sau vài mặc quần áo nhiều mụn vá da mặt đã trở nên dày hơn.

Hắn bình tĩnh nói, “Cũng được”

Lý Tĩnh vừa lòng mà cười, bắt đầu thu dọn đồ vật trên giường, Lục Vệ Quốc đang muốn thay lại bộ đồ cũ, lúc cởϊ qυầи áo thì tầm mắt thấy quần áo cô đang mặc, mày không tự giác nhăn chặt.

Nhìn quần áo trong tay sau đó lại nhìn bộ đồ vá nhiều đến nỗi không thể lại vá trên người cô, thì hắn không thể bỏ qua cảm giác ấm lòng đang nổi lên, thậm chí có chút chua xót.

Đúng rồi, còn có chút ngọt ngào.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cũng mặc kệ đổi quần áo mới trên người sang bộ cũ.

Lý Tĩnh vừa quay đầu lại thì thiếu chút nữa đυ.ng phải một bóng người cao lớn phía sau cô.

“Anh có mua bánh ngọt, em ăn đi.”

Động tác quá mạnh làm cho bánh hơi nát, Lục Vệ Quốc mở ra bao giấy mới phát hiện.

“Anh lại tiêu tiền lung tung rồi”

Cảm giác đầu tiên của Lý Tĩnh là đau lòng.

Lục Vệ Quốc cúi đầu nhìn vẻ mặt đau lòng của cô, thuận theo tự nhiên nói ra công việc trong thành.

“Anh nói thật?”

Lý Tĩnh gian nan nuốt xuống bánh gạo, kích động đến nỗi nói không lưu loát.

Lục Vệ Quốc trấn tĩnh gật đầu, cùng cô nói hắn còn có một việc muốn cùng cô thương lượng.

Lý Tĩnh đại não vẫn chưa kịp phản ứng lại, thuận tay đưa cho hắn một miếng bánh,

“Anh nói đi”

Mặc kệ lực chú ý của cô có ở trên người hắn hay không, Lục Vệ Quốc nói việc muốn ra ở riêng.

Trong nháy mắt bánh ngọt rơi trên mặt đất cô cũng không để ý,

Lý Tĩnh trầm tư, trong đầu giống như dần hiện ra rất nhiều lần chồng cô an ủi cô, nói cái gì mà sắp rồi...

……

Giờ khắc này gần đến, thật giống như nằm mơ.

Cùng ngày, người Lục gia đi nhận lương thực trong đó có hơn phân nửa đều là nguyên thân cùng Lục Vệ Quốc vất vả lao động đổi lấy.

Nhận lương thực vẫn luôn là việc không liên quan đến hai vợ chồng cô, bọn họ chỉ cần an tĩnh đợi ở trong phòng là được.

Nghĩ đến ngày mai là có thể bắt đầu nói đến chuyện ở riêng, Lý Tĩnh nơi nào còn có tâm tư suy nghĩ chuyện lương thực.

Khổ tận cam lai……

Cũng chỉ là như thế này thôi.

Đồ vật của nhà họ Lục, bọn họ một cái cũng không muốn lấy, là không nghĩ bị thiệt còn phải mang tiếng xấu.

Ra ở riêng cho dù đói bụng, nhưng không cần đối mặt với những người này cũng đã làm cho trong lòng bọn họ cảm thấy nhẹ nhàng vui sướиɠ.

Ngày hôm sau Lưu Thủy theo ước định đi đến.

Lúc ông tới, Lục Vệ Đông với tư cách là người sau này làm chủ gia đình chiêu đãi ông một cách ôn tồn.

Lục Vệ Quốc vẫn bình tĩnh như thường, Lý Tĩnh biết việc ông tới hỗ trợ, trực tiếp dán lên cửa nghe lén.

Vương Xuân Hoa có chút sợ Lưu Thủy tới, nhưng bà ta ngẫm lại bản thân cũng không làm việc gì thiếu đạo đức thì bà ta liền da mặt dày ngồi xuống ghế, tức giận hỏi:

"Đội trưởng Lưu không biết ông tới đây là có chuyện gì”

Lưu Thủy vừa nghĩ xem tới đòi nợ nên có bộ dáng gì, mặt vừa không biểu cảm móc ra giấy nợ trong túi.

“Đây là...?” Vương Xuân Hoa bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

“Giấy vay nợ,”

Lưu Thủy uống một miếng nước rồi nói,

“Thu hoạch vụ thu xong rồi, cũng chuẩn bị ăn tết, các ngươi không thể vẫn luôn không trả nợ cho tôi được?”

Vương Xuân Hoa: “Đại đội trưởng Lưu, ông nói cái gì vậy, nhà chúng tôi mượn tiền của ông khi nào”

Mỗi khi nhắc đến tiền, bộ dạng của Vương Xuân Hoa giống như muốn ăn thịt người.

Lưu Thủy không dấu vết thoáng nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia nói,

“Bà có phải đã quên việc Vệ Quốc mang theo đồng chí Lý đi chữa chân bị thương không? Lúc đó dùng tiền đều là tôi cho nó mượn.”

“Bọn họ mượn tiền của ông thì liên quan gì đến tôi”

Vương Xuân Hoa theo bản năng mắng một câu.

Lưu Thủy thiếu chút nữa bị bà ta phun nước miếng đầy mặt ,

“Như thế nào không liên quan đến bà, tôi nói cho bà biết, bà cũng đừng nghĩ quỵt nợ, người một nhà còn không có tách ra ở riêng, một người nợ thì cả nhà hỗ trợ trả là điều đương nhiên."

Lưu Thủy chụp mạnh lên bàn, mấu chốt là chịu không nổi thái độ của bà ta.

Lục Vệ Đông vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi một câu,

“Bao nhiêu tiền?”

Lưu Thủy cho rằng hắn ta muốn trả nợ giúp, khó được thay Lục Vệ Quốc cảm động một chút, ông nói:

“Một trăm ba mươi,"

“Cái gì? Một trăm ba mươi?”

Vương Xuân Hoa hét lên một tiếng.

Lúc này Lục vệ Đông bị Lưu Thủy mang theo chờ mong lại hoàn toàn im lặng.

Lưu Thủy thở dài, càng thêm cảm thấy ở riêng là đúng, rốt cuộc đứa trẻ kia gọi ông một tiếng chú, ông cũng coi như làm chuyện tốt, sẽ không giảm thọ. Nói không chừng không có người lao động chính là Vệ Quốc, bọn họ còn có thể chăm chỉ chút.

Tôn Thu Nguyệt đi buôn chuyện trở về vừa lúc nghe thấy lời này, hỏi: “Cái gì một trăm ba mươi?”

Nhưng không ai để ý đến cô ta.

"Không có tiền, tôi không có tiền, ông muốn tìm người trả nợ thì tìm hai vợ chồng kia đi, tôi mặc kệ.”

Vương Xuân Hoa chối bỏ trách nhiệm một cách sạch sẽ.