Chương 27.2: Công việc mới

Edit + Beta: Moonmimi

Lưu Hồng Kỳ vừa mới kích động lại bị tạt một gáo nước lạnh, đúng vậy, xưởng sửa xe này xem như là xưởng lớn nhất ở thị trấn, hắn ta cũng chưa bao giờ nghe nói có xưởng sửa xe nào khác có thể sửa xe tải.

Hơn nữa Trần Quân Dân đã làm nhiều năm như vậy cũng không sửa được xe này huống chi là một người bỗng nhiên xuất hiện.

Lưu Hồng Kỳ lắc đầu,

"Được rồi, cậu cũng đừng lừa tôi, nhanh đi đi, bây giờ tâm tình của tôi không tốt cậu đừng có chọc tôi"

Lục vệ Quốc kiên trì không đi cũng không vội, hắn chân thành nói:

"Dù sao mọi người ở đây cũng không có ai có thể sửa được, không thể để tôi thử xem chút sao, không thử làm sao biết được tôi không sửa được"

Giọng nói của hắn trầm ổn, đôi mắt sâu thẳm sạch sẽ, mang đến cho người khác cảm giác đáng tin cậy.

Lưu Hồng Kỳ nhắm mắt lại sau đó lại mở ra, âm thầm hạ quyết tâm, hắn ta nói:

"Được rồi để cậu thử sửa xem sao "

Trấn Quân Dân muốn khuyên hắn ta, "Hồng Kỳ..."

Lưu Hồng Kỳ ngăn cản anh ta nói tiếp,

"Xem như là ngựa chết chữa thành ngựa sống mà sửa đi, nếu giờ không sửa thì tôi cũng không kịp chạy đi tiếp nữa"

Trần Quân Dân thở dài, từ trên mặt của Lục Vệ Quốc anh ta cũng không nhìn ra điều gì.

Hắn bất đắc dĩ đem kìm, cờ lê, tua vít...đưa cho hắn

"Cậu nên sửa cẩn thận một chút..."

Anh ta còn định dặn dò một hồi nữa nhưng Lục vệ Quốc đã nhanh chóng cầm dụng cụ trong tay anh ta, sắc mặt bình tĩnh.

Anh ta không biết là lúc Lục Vệ Quốc cầm lấy dụng cụ mà mình đã lâu không đυ.ng tới, thì trong nội tâm cảm thấy như được chân chính sống lại.

Lưu Hồng Kỳ cùng Trần Quân Dân hai mặt nhìn nhau,

Trần Quân Dân so với thời điểm chính mình lần đầu tiên sửa xe còn thấy khẩn trương hơn, trời lại nắng to khiến cho trên trán anh ta đầy mồ hôi .

Trước đầu xe có ngôi sao năm cánh to màu đỏ, Lục Vệ Quốc liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt.

Hắn dựa theo các thao tác trong trí nhớ mở ra nắp xe phía trước,

Xe tự động tắt máy là loại trục trặc thường thấy, nguyên nhân có rất nhiều loại, Lục Vệ Quốc cũng không dễ dàng phán đoán là nguyên nhân gì.

Trần Quân Dân thấy động tác thuần thục của hắn, ngược lại cảm thấy hơi kinh ngạc, nghĩ thầm hắn vẫn là có chút tài năng, anh ta cầu nguyện chính mình không cần nhìn lầm.

Lưu Hồng Kỳ tim đập nhanh, trong nháy mắt như vậy hắn ta cảm thấy công tác của mình có thể tiếp tục hay không là dựa vào người đàn ông trước mắt này.

Lúc hai người đang miên man suy nghĩ thì Lục Vệ Quốc đã tìm được nguyên nhân chân chính dẫn đến xe không nổ máy.

Cũng không tính quá khó, những dụng cụ trong tay này cũng đủ để hắn ứng phó rồi.

Vì thế chờ Lưu hồng kỳ cùng Trần Quân Dân cùng nhau đi qua nhìn, Lục Vệ Quốc đã đóng lại nắp xe, hắn nói:

“Bây giờ anh lên xe thử xem”

“Sửa được rồi!” Lưu Hồng Kỳ kinh ngạc nói.

Lục Vệ Quốc sắc mặt bình tĩnh buông dụng cụ xuống, chờ hắn ta đi thử.

Trần Quân Dân cảm thấy rất kinh ngạc, anh ta nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên trong đầu nổi lên một ý tưởng.

Xưởng sửa xe này của anh ta đang muốn tìm thêm người, giờ anh ta thấy người này rất thích hợp.

Âm thanh khởi động của xe chậm rãi vang lên, cảm giác được xe tải một lần nữa chấn động, Lưu Hồng Kỳ kích động đến độ muốn khóc ra.

Răng rắc…… Phanh...

Thanh âm cửa xe mở ra rồi đóng lại vang lên, Lưu Hồng Kỳ từ trên ghế lái xe nhảy xuống,

"Người anh em, suýt chút nữa tôi đã nhìn nhầm, thật sự cảm ơn cậu, tôi..."

Lời còn chưa dứt, Trần Quân Dân bỗng nhiên chen vào,

"Cậu có muốn làm sửa xe ở xưởng của tôi không?"

Lưu Hồng Kỳ sửng sốt, cánh tay đang vươn ra dừng ở giữa không trung, hắn ta nhìn xem Trần Quân Dân lại nhìn xem người đàn ông vô cùng trấn định trước mắt này.

"Có "

Lúc Trần Quân Dân đang mang tâm trạng thấp thỏm chờ hắn trả lời thì hắn đã đáp ứng.

Trần Quân Dân nhìn hắn đang chậm rãi lau tay sạch sẽ thì chà chà tay nói:

"Là như vậy, chỗ tôi vốn không định thuê thêm người, nhưng gần đây khách đến sửa nhiều một mình tôi làm không kịp, một tháng tôi sẽ trả cho cậu 32 đồng tiền được không, nếu được ngày mai cậu có thể bắt đầu làm việc."

32 đồng tiền thì không có vấn đề gì, ngược lại vấn đề là ngày mai đi làm, Lục Vệ Quốc trong lòng suy nghĩ sau đó hỏi anh ta có thể qua vài ngày rồi đi làm được không.

Trần Quân Dân, " Là chuyện trong nhà sao? Vậy cũng được, chỉ cần trong vòng một tuần cậu đến đây là được.

Lục Vệ Quốc, " Được"

Trước khi đi Lưu Hồng Kỳ muốn trực tiếp cho Lục Vệ Quốc hai đồng tiền.

Trần Quân Dân không ngại, Lục Vệ Quốc cũng không khách khí nhận lấy.

Nếu có suy nghĩ muốn hợp tác lâu dài thì cũng không thể vì mấy đồng tiền mà ầm ĩ được.

Lục Vệ Quốc cầm hai đồng tiền đi Cung Tiêu Xã mua mấy miếng bánh ngọt.

Hắn rốt cuộc cũng biết vì sao người ở đây thích có túi quần rộng, bởi vì thuận tiện bỏ đồ vật vào.

Bỏ bánh ngọt vào trong túi trừ việc đi đường có chút không thoải mái thì nhìn bên ngoài coi như bình thường.

Lúc Lục Vệ Quốc cùng người trong thôn về đến nhà đã là ba bốn giờ chiều, đoàn người tuy rằng mệt mỏi nhưng trong mắt ai cũng đều sáng ngời.

Lục Vệ Quốc cố ý cùng Lưu Thủy nói vài câu, Lưu Thủy vỗ vai hắn cái gì cũng không nói rồi quay người rời đi.

Mấy người nhà họ Lục đã sớm đi đến kho lúa của thôn chờ đại đội trưởng Lưu phân chia lương thực.

Bởi vậy khi Lục Vệ Quốc về đến nhà thì trong nhà so với bình thường an tĩnh hơn nhiều.

Nghe tiếng gõ cửa, Lý Tĩnh buông xuống quần áo của chồng, vừa vểnh tai nghe vừa hỏi:

"Ai vậy?"

"Là anh, mở cửa đi"

"Vâng ạ"

Nghe thấy thanh âm của chồng mình, Lý Tĩnh nhanh chóng xuống giường mâng giày ra mở cửa.

"Giao xong lương thực rồi ạ" Cô hỏi,

" Giao xong rồii"

Lục Vệ Quốc quay người lại đóng đóng cửa thuận tay lấy cây gậy chống lên cửa.