Chương 25.1: Tìm phòng ở

Edit + Beta: Moonmimi

Lý Tĩnh nói không mua cái gì, bọn họ chỉ đi dạo trong thành một vòng rồi trở về.

Cô cũng không muốn phải giải thích nhiều hơn nữa.

Cô tiếp tục cúi đầu làm việc, nước giếng lạnh ngắt xuyên qua đầu ngón tay làm cho cô rùng mình một cái.

Lục Mỹ Vân mới không tin những lời cô nói, không mua cái gì thì việc gì phải khóa ngăn tủ, đồ keo kiệt, chắc chắn là đang đề phòng cô ta nên mới làm vậy.

Cô ta tính kế trong lòng, bỗng nhiên khách khí cười nói với cô:

" Chị dâu hai, để em giúp chị"

Nói là nói như vậy nhưng cô ta lại chậm rãi nhai khoai đỏ trong miệng, không có hành động nào chứng tỏ muốn giúp cô.

Đôi tay Lý Tĩnh vẫn không ngừng, xoay người lại nói:

"Không cần"

Động tác của Lý Tĩnh rất nhanh, rửa rau rồi cắt nhỏ, sau đó lại chuẩn bị rửa mấy củ khoai lang, lúc tính số khoai lang trong rổ mày Lý Tĩnh nhăn lại.

Số khoai lang không đúng lắm, Lý Tĩnh hiểu rõ tính cách của mẹ chồng, mỗi lần nấu đều là năm củ lớn, ba củ nhỏ. Cô lại đếm lại một lần nữa, trong chậu chỉ còn lại hai củ lớn, ba củ nhỏ.

Lục Mỹ Vân làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn nhai khoai lang răng rắc không ngừng.

Thôi kệ, cô cũng không nghĩ quản, cô đem khoai trong rổ đổ vào chậu để rửa.

Trong nhà mấy người con dâu khi nấu cơm nào dám trắng trợn ăn vụng như vậy, trong nhà nhiều người chỉ riêng cô em chồng đã ăn mất hơn một nửa.

Mặc kệ Lục Mỹ Vân nói cái gì, Lý Tĩnh đều có năng lực đưa câu chuyện đi vào ngõ cụt. Cô ta bĩu môi, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, định đi dạo một vòng nữa.

Đợi người đi rồi, Lý Tĩnh hô hấp thoải mái hơn rất nhiều.

Lục Vệ Quốc thích sạch sẽ nên về phòng đổi bộ quần áo mới đi ra. Vừa đẩy cửa ra liền thấy Lục Mỹ Vân, hắn theo bản năng liền nhíu mày lại.

Cô ta bình tĩnh đứng lại, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn vào trong phòng,

" Anh hai, anh về rồi à"

Mặt Lục Vệ Quốc không chút cảm xúc, làm như không nhìn thấy ánh mắt đầy gian trá của cô ta. Hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lục Mỹ Vân cười cười lại có chút không kiên nhẫn nói:

"Anh hai, anh có việc gì thì đi trước đi"

Lời nói này giống như phòng phía sau hắn là phòng của cô ta vậy.

Hắn nói không có việc gì sau đó xoay người đóng cửa lại.

Lục Mỹ Vân tươi cười cứng ngắc, không cam lòng nhìn cửa phòng vài lần rồi mới rời đi.

Lý Tĩnh ở trong phòng bếp khi nghe thấy tiếng bước chân thì cho rằng cô em chồng đã quay trở lại, theo bản năng ngừng lại hô hấp.

Khi thấy thân ảnh cao lớn ngồi xuống bên bếp lò thuần thục nhóm lửa, cô mới kịp phản ứng lại nói một mình làm cũng được.

Lục Vệ Quốc không dừng lại động tác, nói hai người làm sẽ nhanh hơn một chút.

Lý Tĩnh không nói nữa, cô đem khoai lang cắt thành khối, nhặt hai miếng nhỏ chừng ngón tay cái rồi gọi:

"Vệ Quốc"

Lục Vệ Quốc vừa ngẩng đầu thì trong miệng hắn bị nhét vào một miếng khoai lang nhỏ ngọt ngào.

Lý Tĩnh nghe động tĩnh bên ngoài, chính mình luyến tiếc ăn lại nhét vào miệng của hắn, một miếng nhỏ như vậy ăn vào không đủ nhét kẽ răng nhưng tốt xấu gì ăn vào một miếng tính một miếng.

Về phần số khoai cô em chồng đã ăn vụng, cô cũng không ngốc đi gánh tội này thay cô ta.

Hơn nữa đại bộ phận lương thực trong nhà này đều là chồng cô kiếm công điểm đổi lấy, cô đau lòng hắn cho hắn ăn một miếng khoai nhỏ thì có làm sao.

Lục Vệ Quốc hỏi cô như thế nào không ăn.

Lý Tĩnh vừa nhanh nhẹn đem khoai lang bỏ vào nồi vừa thở dài nói:

"Còn không phải tại em gái anh sao"

Kế tiếp cô đem việc cô em chồng ăn hết hơn nửa khoai lang nói với hắn. Cô cũng không phải là người thích gây chuyện nhưng cô em chồng thật sự ăn vụng nhiều quá, cô nhịn không được.

Bà Lục rất tinh mắt đến lúc đó phát hiện ra thể nào cũng trách cô. Sau khi nói xong, thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn hắn vài lần rồi nhẹ nhàng thở ra.

Lục Vệ Quốc nuốt xuống hai miếng khoai lang không dễ có được, khi xem khoai lang trong nồi trong lòng hắn cảm thấy phức tạp.

Lúc ăn cơm trưa, Vương Xuân Hoa đập mạnh cái muỗng xuống bàn, nổi giận đùng đùng chất vấn:

" Vợ thằng hai, có phải cô ăn vụng không, sao khoai lang lại ít như thế này"

Tôn Thu Nguyệt so với tất cả mọi người kích động nhất, cô ta nhấc mông nhìn vào trong nồi, khi chỉ thấy một nồi toàn nước với rau xanh thì hét lên,

"Chị dâu hai, chị thật quá đáng, trong nồi toàn là nước như vậy chúng ta phải ăn như thế nào.

Trần Mỹ Lệ không nói chuyện nhưng trong ánh mắt lại là trách móc nặng nề, giống như bọn họ chưa ăn vụng bao giờ, nhìn chằm chằm cô giống như nhìn tội nhân.

Lục Vệ Đông cau mày,

" Chú hai, chú quản vợ mình đi, như vậy là không đúng rồi"

Lục Vệ Tinh tiếp tục oán trách:

" Mẹ nhanh lên đi, con sắp chết đói rồi, còn có anh hai, chị dâu hai, hai người cũng thật là...."

Mấy đứa trẻ cũng đói bụng đến nỗi phải kêu to.

Một bên Lục Mỹ Vân ngiệm mặt lại quay đầu đi, một câu cũng không nói.

Lý Tĩnh nghĩ thầm quả nhiên là như vậy, cô nhìn về phía cô em chồng đang chột dạ, hé miệng định giải thích thì bỗng nhiên vang lên thanh âm bình tĩnh của chồng cô.

"Đừng nói nữa, mọi người hỏi cô ấy không bằng đi hỏi em gái"

Lý Tĩnh im lặng, tròng lòng giống như có dòng nước ấm chảy qua.

Hắn vừa nói xong nhất thời mấy ánh mắt đồng thời quay sang nhìn Lục Mỹ Vân làm cho mặt cô ta đều cứng đờ.

Trong lòng cô ta rất hận, thức ăn trong nhà không như thức ăn đầu bếp ở nhà máy trong thành nấu, cô ta cũng chỉ là đói bụng nên ăn hai khối khoai lang thôi. Cũng không thiếu miếng thịt nào.

Còn có chị dâu hai cũng thật là, cứ như vậy vội vàng chối bỏ trách nhiệm.

Lục Mỹ Vân chửi thầm trong lòng, tựa hồ quên mất buổi sáng người nhét khoai lang vào miệng không ngừng là chính là cô ta.

Con gái là Vương Xuân Hoa nuôi lớn, cô ta chỉ nhăn mi một cái bà ta liền biết cô ta đang nghĩ cái gì, tức giận vì khoai lang bị ăn vụng ngược lại không cao như vậy, lời mắng đến bên miệng lại chuyển thành:

" Đồ ăn của cả nhà liền bị con ăn bớt như vậy..."

Lục Mỹ Vân vẫn không hài lòng, không hài lòng việc anh hai đem cô ta tố giác.