Chương 24.3: Kem Vỏ Sò

Edit + Beta: Moonmimi

Mấy người Lục gia đều đi ra ngoài, lần trước mấy đứa trẻ bị Lục Vệ Quốc dọa sợ giờ cũng không dám cùng hắn ở chung một chỗ.

Lục Vệ Quốc có việc đi tìm đại đội trưởng Lưu, hỏi Lý Tĩnh có đi cùng hay không.

Lý Tĩnh buông đế giày đang làm dở xuống, cô cùng mấy người phụ nữ trong thôn nói không được mấy câu, giống như trước kia cùng thanh niên trí thức quan hệ cũng không tốt nên cô định ở nhà cả ngày.

Nhưng nếu chồng cô đã hỏi thì cô đương nhiên là sẽ đi.

Hai vợ chồng đến bây giờ cũng chưa phát hiện ra bọn họ càng ngày càng dính nhau, làm việc cùng nhau, đi ra ngoài cũng cùng nhau.

Người lớn tuổi trong thôn thấy như vậy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu.

Khuôn mặt của Lục Vệ Quốc bình tĩnh nhìn không ra cái gì, ngược lại Lý Tĩnh đầu cúi thấp xuống nở nụ cười thẹn thùng.

Nhà của Đại đội trưởng Lưu so với người trong thôn thì rất khang trang, ngói xanh chỉnh tề, tường bằng bùn đất cao hai mét vây quanh sân.

“Chú Lưu, chú có ở nhà không?”

Lục Vệ Quốc hơi ngẩng đầu là có thể thấy tình huống trong sân.

Hai đứa con gái của đại đội trưởng Lưu đã sớm gả chồng, ngôi nhà lớn như vậy cũng chỉ có ông cùng Trần Tú Vân ở.

Trong phòng đại đội trưởng đang nằm thoải mái trên giường đất cầm tẩu hút thuốc, Trần Tú Vân ngồi ở bên cạnh ông khâu đế giày.

Khi nghe thấy có người kêu mình, Lưu Thủy mới vội vàng ngồi dậy nói:

“Bà nghe một chút có phải có người gọi tôi hay không.”

Trần Tú Vân nghiêm túc lắng tai nghe, cũng vừa khéo chính là Lục Vệ Quốc lại hô một lần nữa.

Lúc này hai người đều nghe thấy được.

“Có ở nhà, đi vào đi.”

Lưu Thủy vừa đi giày vừa nâng cao thanh âm trả lời.

Ngoài cửa Lý Tĩnh cùng Lục Vệ Quốc nhìn nhau một cái rồi đẩy cửa đi vào.

“Vệ Quốc, tiến vào ngồi đi.”

Lưu Thủy đi ra đón, không nghĩ đến đứa nhỏ này sẽ tìm đến ông.

Trần Tú Vân cũng đi theo ra nói:

“Vệ Quốc tới chơi à.”

“Thím Trần, chú Lưu, cháu tìm hai người có chút việc ạ.”

Lục Vệ Quốc nói thẳng vào vấn đề luôn.

“Đi vào nhà trước đã, vào trước rồi lại nói.”

Trần Tú Vân dùng sức vỗ chồng mình, lôi kéo Lý Tĩnh đến bên người mình rồi gọi bọn họ đi vào nhà.

Trần Tú Vân thấy bọn họ ngồi xuống xong lại đi phòng cách vách pha hai chén nước đường đỏ, đường đỏ đều là con gái của bà đưa cho.

Sinh không được con trai nhưng bà vẫn luôn yêu thương con gái của mình, sau khi con gái lớn lên rồi gả chồng cũng hiểu được báo đáp và hiếu thảo với cha mẹ.

Giống như bây giờ đường đỏ trong nhà nhiều đến độ uống không hết sắp hỏng đến nơi rồi.

Khi Trần Tú Vân pha nước đường đều rất hào phóng, mỗi lần múc là một muỗng đường rất to.

Bưng nước đường đi ra, bà nói:

“Vệ Quốc, Lý Tĩnh, uống nước đường đi.”

Lý Tĩnh xấu hổ đứng lên, “Cảm ơn thím,”

Một bát nước đường đỏ tản ra hương vị thơm ngọt, đủ để thuyết minh bên trong bỏ rất nhiều đường đỏ.

Cảm kích của Lý Tĩnh đối với người một nhà Lưu Thủy càng sâu hơn một tầng.

Thấy hai người đàn ông đang có chuyện muốn bàn nên Trần Tú Vân dứt khoát lôi kéo Lý Tĩnh đi vào phòng cách vách.

Trước khi rời đi Lý Tĩnh nhìn chồng cô vài lần, bị Trần Tú Vân trêu ghẹo một hồi.

Cửa đóng lại thì phòng bên cạnh nói cái gì gần như là không nghe không thấy được.

Thấy Trần Tú Vân xâu kim chỉ để may đế giày còn dang dở, Lý Tĩnh liền tiến lên hỗ trợ.

Trần Tú Vân nghĩ đến bộ dáng ngọt ngọt ngào ngào của vợ chồng son, chậm lại động tác cười hỏi:

“Bụng đã có gì hay chưa"

Nếu là nhà người khác hỏi, Lý Tĩnh khả năng sẽ cảm thấy người đó không có ý tốt, nhưng Trần Tú Vân liền không giống nhau.

Cô rũ mắt nhìn xuống, tâm tình phức tạp còn có chút khổ sở nói: “Dạ cháu không vội ạ.”

Lời này của cô ngay cả chính mình đều không lừa được,

Trần Tú Vân là người từng trải, chỉ liếc mắt một cái là có thể hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, bà cũng ý thức được chính mình lỡ lời, bà an ủi nói:

“Hai người còn trẻ cũng không cần phải gấp gáp, con cái nên tới liền sẽ tới.”

Lý Tĩnh miễn cưỡng tươi cười gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới từ lúc chân cô bắt đầu bị thương đến bây giờ chồng cô còn không có chạm qua cô, cô ngây ra một lát.

Trần Tú Vân lấy cuộn chỉ mới đưa cho cô nói:

“Tin thím, việc này gấp cũng không được.”

Lý Tĩnh gật đầu, trong lòng rốt cuộc nghĩ như thế nào cũng chỉ chính cô biết.

Nhận thấy được cô hứng thú không cao, Trần Tú Vân lập tức dời đi đề tài.

Bà lại hỏi cô, “Nghe nói Mỹ Vân đã trở lại”

Lý Tĩnh: “Vâng ạ, thím cũng biết ạ”

Trần Tú Vân ừ một tiếng,

“Lục Mỹ Vân mỗi ngày đi lại ở đầu thôn chúng ta có thể không biết sao? Lần này nó trở về làm gì, thím xem nó đều ở nhà đã nửa tháng.”

Lý Tĩnh chỉ nói đại khái, cũng chưa nói việc công tác của cô ta đã cho người đàn ông khác, cô không phải người thích bàn luận chuyện của người khác.

Trần Tú Vân cũng không nói tiếp việc này nữa chỉ thở dài,

“Đứa trẻ ngoan, nghe thím, đừng để mình bị người khác khi dễ.”

Lý Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu, cảm thấy trong lòng ấm áp,

"Dạ thím, cháu biết rồi ạ,”

Mới nói đến chuyện vui vẻ thì ngoài cửa có tiếng gọi:

“Tú Vân,”

“Vâng”

Trần Tú Vân lên tiếng, buông việc trong tay chạy đi ra ngoài.

Nguyên lai là bọn họ đã nói xong rồi,

“Chú Lưu, việc này liền làm phiền chú, chúng cháu đi đây ạ.”

Lục Vệ Quốc đợi Lý Tĩnh đi ra liền nói với chú Lưu.

Lưu Thủy muốn nói rồi lại thôi, nghĩ đến việc vừa nói lúc nãy lại thở dài.

Liền tính hắn không nói thì ông cũng muốn giúp hắn.

Ra khỏi nhà Lưu Thủy, Lý Tĩnh hỏi hắn nói chuyện chuyện gì mà thấy chú Lưu mạng vẻ mặt nhăn nhó.

Lục Vệ Quốc, “Không có gì, đến lúc đó em sẽ biết.”

“Vâng ạ”

Bỗng nhiên cô an tĩnh như vậy thật sự làm Lục Vệ Quốc có chút không quen, chủ động hỏi cô làm sao vậy.

Lý Tĩnh hé miệng muốn nói nhưng thoáng nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo từ bốn phía thì lại nuốt trở vào, gương mặt miễn cưỡng tươi cười chào hỏi mấy người lớn.

Khi trở lại Lục gia, mấy người trong nhà vẫn không thấy trở về.

Lý Tĩnh lấy lại tinh thần đi vào phòng bếp, hôm nay đến phiên cô nấu cơm.

Lục Vệ Quốc không có đi theo mà ngược lại trở về phòng mình.

“Chị dâu hai,”

Lúc đi vào phòng bếp, Lục Mỹ Vân bỗng nhiên ra tiếng dọa cô nhảy dựng lên.

Lục Mỹ Vân dường như không có việc gì mà nuốt xuống khoai lang đỏ trong miệng, đôi mắt cô ta nhìn xung quanh,

“Chị dâu đi đâu hiện tại mới trở về a.”

Lý Tĩnh vừa nhớ lại lời Trần Tú Vân dặn dò cô lúc nãy vừa phân tâm trả lời cô ta:

“Tôi đi ra ngoài một hồi,”

Cô nhanh nhẹn rửa sạch sẽ nồi rồi đổ nước vào trong chậu để chuẩn bị rửa rau.

Lục Mỹ Vân đi theo cô, giống như lơ đãng hỏi:

“Chị dâu hai, ngày hôm qua chị đi vào trong thành mua cái gì? Sao tôi thấy chị tay không trở về.”

Lục Mỹ Vân trên mặt vẫn luôn tươi cười, trong lòng lại hung hăng mắng cô, nhớ đến cái khóa ngăn tủ thiếu chút nữa khiến cô ta tức chết.

Tức giận xong thì cô ta bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong ngăn tủ khẳng định có đồ vật gì đó bằng không trước kia không thấy khóa nay lại khóa đâu.