Edit + Beta: MoonmimiLý Tĩnh mê mẩn kem Vỏ Sò, ôm nó như là bảo bối, còn Lục Vệ Quốc thì đang ngồi trên chiếc nghế chuyên dụng của hắn.
Theo thói quen sờ nhẹ trong túi bỗng nhiên gặp phải đồ vật gì đó cưng cứng.
Lục Vệ Quốc ngây ra vài giây mới nhớ tới đó là cái khóa hắn vừa mua.
“Khụ,”
Lục Vệ Quốc nói: “Anh mua một cái ổ khóa, em xem có thể dùng được hay không”
Lý Tĩnh a một tiếng, tầm mắt dừng ở trên bàn sau đó phản ứng đầu tiên của cô là chồng mình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
“Anh...,”
“Chuyện gì?”
Cô nhìn thoáng qua gương mặt mang nét mệt mỏi của hắn, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Cô lặp lại lời lúc sáng đã nói:
“Vệ Quốc, lần sau không thể mua đồ lung tung như vậy nữa.”
" Chuyện sau này để sau này rồi tính,”
Lục Vệ Quốc không có phủ định toàn bộ những lời này.
Lý Tĩnh nhẹ nhàng đóng lại nắp hộp Kem Vỏ Sò, cầm ổ khóa xem trái rồi lại xem phải. Khóa Kim Khuyển thì thân khóa có màu đỏ, móc khóa màu bạc cùng với hai chìa khóa nhỏ va vào nhau kêu leng keng.
Ánh mắt cô dừng lại trên cái tủ gần đầu giường, trong nháy mắt liền hiểu được ý của hắn.
Lần trước bị mất một cái khăn lông làm cô buồn rất lâu, cái khăn Lục Mỹ Vân đã dùng qua cô cũng không muốn lấy lại nữa, việc này liền cho qua như vậy.
Lục Mỹ Vân không phải là người chỉ trộm một lần liền thu tay, sau khi Lý Tĩnh khóa tủ lại đồng nghĩa với việc Lục Mỹ Vân sẽ không bao giờ có thể trộm đồ vật của cô nữa.
Những hành động trong lúc lơ đãng của hắn lại dễ dàng khiến cho tim cô rung động.
Lý Tĩnh xoa xoa khóe mắt, đem Kem Vò Sò giấu dưới mấy bộ quần áo rách nát rồi đóng lại cửa tủ, sau đó răng rắc một tiếng khóa lại.
Ổ khóa màu đỏ lung lay vài cái, đập vào cửa tủ gỗ kêu lạch cạch.
Khóa cửa tủ làm cho những lo lắng trong lòng Lý Tĩnh giảm đi vài phần.
Ít nhất về sau khi ra ngoài đồng làm việc, lúc cô em chồng ở nhà không cần lúc nào cũng phải thu giấu đồ vật, thời thời khắc khắc nghĩ đồ vật trong nhà có bị trộm không.
Nếu không phải Lục Vệ Quốc ngăn cản, Lý Tĩnh có khả năng liền đem toàn bộ đồ đạc trong phòng đều nhét vào trong ngăn tủ sau đó khóa lại.
Không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhớ thương, sau khi khóa lại mặc kệ Lục Mỹ Vân thèm muốn đồ vật của cô như thế nào thì cũng đừng hòng lấy được đồ trong phòng cô.
Không biết khi nào, Lục Vệ Quốc đã nằm ở trên giường, hắn nằm một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chỉ nghe thấy tiếng cửa tủ mở ra rồi đóng lại……
Qua một hồi lâu, chóp mũi nghe thấy mùi hương Kem Vỏ Sò quen thuộc…
Lục Vệ Quốc bỗng dưng mở to mắt, người một bên ngượng ngùng cười,
“Em đánh thức anh sao”
Vừa rồi Lý Tĩnh giống như đứa trẻ có được món đồ chơi mới, đóng rồi lại mở, mở rồi lại đóng, làm cho rãnh khóa cũng bị lỏng ra.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng của chồng, cô quay đầu qua nhìn mới phát hiện hắn đã ngủ rồi.
Thân hình thon gầy của hắn có một lực hấp dẫn trí mạng, bôn ba một ngày, cô chỉ do dự một chút rồi bò lên gường để đi ngủ.
Không nghĩ tới hắn bỗng nhiên mở mắt, một chân Lý Tĩnh còn ở dưới giường thả giày, một chân vừa mới bò lên.
“Đúng vậy,”
Lý Tĩnh ngây ra một chút, suy đoán hắn đang đáp lại lời nói phía trước của cô.
“Anh ngủ đi, em không làm ồn đến anh nữa.”
Lý Tĩnh dùng sức hất xuống chiếc giày ở trên chân kia.
Giày trên chân cô là làm năm trước, giặt sạch nhiều lần làm cho nó đã cũ và bạc màu, nhưng vẫn đặc biệt ngoan cường còn có thể dùng một thời gian nữa.
Ván giường theo động tác của cô kêu kẽo kẹt kẽo kẹt ——
Sau một lúc lâu, giày còn ở trên chân.
Lý Tĩnh nghe thanh âm dễ gây hiểu nhầm của ván giường, bên tai đỏ lên, tay mềm xuống trực tiếp nằm sấp trên người hắn.
Như vậy thì hay rồi, giày không cởi được, còn ngã trúng người hắn.
Lục Vệ Quốc đang xoa mày thì bị một vật nặng đè xuống……
Nếu hắn phản ứng chậm, tay đang xoa mày của hắn liền chọc vào mắt.
“Vệ Quốc, anh không sao chứ?……”
Lý Tĩnh có chút chột dạ, xương cốt chồng cô thật cứng, cô bị đập đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra.
Lục Vệ Quốc sắc mặt cứng đờ nói: “Không…… có việc gì,”
Lý Tĩnh nghĩ, may mắn hắn nằm nghiêng, nếu là nằm thẳng khi đó ngã lên thì sẽ càng xấu hổ hơn.
Màu đỏ trên tai cô vừa mới giảm giờ lại càng đỏ hơn.
Lý Tĩnh giống như bị điện giật nhanh chóng đứng lên, ngồi ở mép giường dùng tay tháo giày xuống.
Phía sau cô, Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi, lôi kéo cái chăn đắp trên bụng. Hắn dùng tay phải che lại đôi mắt, thật sự cảm thấy xấu hổ muốn chết a ——
Hắn khi nào lại mẫn cảm như vậy.
Lúc an tĩnh nằm xuống một lần nữa, Lý Tĩnh đôi tay đặt ở trên bụng, mắt trợn mắt nhìn xà nhà, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn bên cạnh.
……
Cơm tối là cháo rau cải cùng bánh bao rau dại, không có sự đối lập giữa ăn trưa với ăn tối liền không có tổn thương.
Chút đồ ăn này vào trong bụng cũng chỉ giống như uống nước vào cho no bụng vậy, vừa rát họng lại đắng chát.
Mấy người Lục gia mỗi thời mỗi khắc đều đang chứng minh sự tồn tại của bọn họ, mà Lục Vệ Quốc luôn lựa chọn giả câm giả điếc.
Xách thùng nước lạnh để tắm, sau khi tắm xong hắn lại quay về phòng.
Phía sau Lục Mỹ Vân đang xỉa răng, nhìn chằm chằm phòng hai vợ chồng hắn một hồi lâu.
Thời điểm mặt trăng treo trên đầu cành, trên cơ bản từng nhà đều lên giường đi ngủ.
Lục Vệ Quốc có thói quen thức khuya nhiều năm như vậy, giờ
dưới tình huống không có thiết bị không có máy tính mới chỉ hơn một tháng, giống như kỳ tích đem thời gian đi ngủ điều chỉnh trở lại.
Trong không khí an tĩnh cũng chỉ có tiếng kêu to của côn trùng bay vào phòng……
Một bàn tay đặt trên người hắn, sau đó là đầu chậm rãi gối lên trên vai hắn.
Hành động như vậy của Lý Tĩnh đã xảy ra nhiều lần, Lục Vệ Quốc vẫn như cũ không quen được.
Lý Tĩnh: “Vệ Quốc, anh ngủ chưa?”
Lục Vệ Quốc khụ một tiếng ý bảo chính mình còn chưa ngủ.
“Buổi chiều em có làm anh bị thương không?”
Trong lòng cô rõ ràng lực đạo của mình lớn nhỏ như thế nào.
Lục Vệ Quốc nhắm mắt lại nói:
“Không có việc gì,”
“Vậy là tốt rồi,”
Tiếp theo hai người lại nói đến chuyện tiền nong, xác thực mà nói là một người đang hỏi một người trả lời.
Nghe tiếng nói chuyện bên tai dần nhỏ lại, Lục Vệ Quốc thở dài, đôi mắt nhìn chằm chằm đêm tối không biết suy nghĩ cái gì.
Giật giật thân thể đang cứng đờ, Lý Tĩnh lại đem hắn ôm chặt hơn nữa ——
Ngày thứ hai là thời gian nghỉ ngơi.
Đàn ông trong nhà đều không chịu ngồi yên đều đi ra ngoài đi dạo, phụ nữ tụ tập phía dưới gốc cây to trong thôn vừa khâu đế giày vừa nói chuyện phiếm.
Ngày như vậy một năm cũng chỉ có một lần.
Nói nhiều hay đi đường nhiều càng dễ đói, bình thường mọi người có thể ở nhà nằm liền nằm, có thể tiết kiệm chút lương thực cũng rất tốt.
Nhưng mấy ngày nữa chính là thu hoạch vụ thu, lương thực cũng dư giả hơn, nếu một năm công điểm kiếm được nhiều thì trong lòng cũng thoải mái hơn.