Chương 24.1: Kem Vỏ Sò

Edit + Beta: Moonmimi

“Đồng chí Lý, cô mua cái gì vậy, tôi có thể nhìn xem sao?” Tôn Chí Hồng đẩy ra đám người, to tiếng hỏi cô.

Lý Tĩnh bước chân dừng lại một chút, tầm mắt dừng ở hộp Kem Vỏ Sò trong tay cô ta, ánh mắt lóe sáng.

Còn không có đáp lại, Tôn Chí Hồng tự hỏi tự đáp, bĩu môi nói: “Thật vất vả tới trong huyện thành một chuyến, đừng nói là cô cái gì cũng không mua nha?”

Thanh niên trí thức vào thành hoặc nhiều hoặc ít đều mua chút đồ vật, cắn răng quyết tâm mua hai khối điểm tâm, dây thun, đường đỏ…… Vẫn là có thể tiết kiệm chút tiền để mua được.

Lý Tĩnh xác thật là tay không, nhưng đối mặt với trào phúng của Tôn Chí Hồng, trong lòng cô bình tĩnh như nước.

Mua, như thế nào không mua. Cô mua còn nhiều hơn so với bọn họ nữa.

Mấy người thanh niên trí thức ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồ vật dù mua nhiều ít đều cầm trên tay để khoe khoang.

Lục Vệ Quốc trầm mặc mà từ trong túi móc ra Kem Vỏ Sò, nhét vào trong tay cô.

Lý Tĩnh ngẩn ra, thấy Kem Vỏ Sò trong tay càng là kinh ngạc mà nói không ra lời.

“Vệ Quốc……”

“Cầm lấy, mua cho em đó.”

Lý Tĩnh trong lòng rung động,

Lục Vệ Quốc mua Kem Vỏ Sò cho Lý Tĩnh cũng là vì hôm qua Lục Mỹ Vân ở nhà bôi kem, sau đó khoe khoang khắp nơi, lúc ấy hắn thấy trong mắt Lý Tĩnh tia hâm mộ chợt lóe qua.

Tiền để mua một hộp Kem Vò Sò nhỏ hắn vẫn là có thể lấy ra được.

Bất quá, tâm tình của Tôn Chí Hồng thì không tốt như vậy.

Tươi cười trên mặt cô ta cứng ngắc, hoàn toàn im lặng.

Chờ Lưu Hiểu Lệ đến gần, hai người lại cãi nhau ầm ĩ.

Đại đội trưởng Lưu đánh xe bò tới vừa vặn, ông khách khí hỏi mọi người có phải chờ lâu rồi không.

Một đám người vội nói không có.

Buổi sáng trên xe bò chen chúc gần chết, buổi chiều mua thêm đồ vật, trên xe chẳng những muốn có chỗ để người ngồi còn muốn chỗ để vật phẩm, sẽ càng chật chội hơn.

Cảnh vật chung quanh ồn ào náo động, thanh niên trí thức ngồi trên xe hỏi nhau xem người khác mua gì, cho người khác xem lại sợ người khác làm hư.

Lý Tĩnh hai tai như không nghe thấy gì, cầm găt gao Kem Vỏ Sò trong tay, gió thổi qua, nước mắt nơi khóe mắt dần dần khô.

Trên đường đi vẫn luôn xóc nảy, nhưng đã đi một chuyến, trong lòng mọi người cũng đều chuẩn bị tâm lý, hơn nữa sau khi vào thành, tâm tình bọn họ đều rất tốt, ríu rít nói chuyện với nhau.

Xe bò vừa ra khỏi huyện thành, chung quanh phong cảnh đại biến, liếc mắt nhìn xung quanh, đều là hạt lúa đã chín vàng.

Đại đội trưởng Lưu nhân lúc mọi người đang yên tĩnh, cổ vũ nói thu hoạch vụ thu chuẩn bị tới rồi, mọi người cần phải cố hết sức để làm!

Vội hơn nửa năm, mong muốn của mọi người còn không phải là những hạt cơm tẻ thơm ngào ngạt sao, nghe xong bọn họ nhanh chóng đáp ứng.

Đại đội trưởng đánh xe bò tới cửa thôn liền ngừng lại, gỡ tấm ván gỗ xe, ông trực tiếp dắt bò đi ra sau chân núi.

Một đám người nên tan đều tản đi.

Trước khi rời đi, Tôn Chí Hồng trừng mắt nhìn Lý Tĩnh vài lần, không cam lòng mà đi theo mấy người cùng đi về viện thanh niên trí thức.

Viện thanh niên trí thức cùng Lục gia, một cái ở phía đông, còn một cái ở phía tây.

Lúc hai vợ chồng ra cửa, không nói cho người Lục gia bọn họ muốn đi trong thành, bằng không sự tình liền phiền toái.

Nhưng khi trở lại, vẫn muốn đối mặt với bọn họ.

Lý Tĩnh tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều, càng đến gần cửa nhà, cô giữ chặt chồng mình nói:

“Vệ Quốc, Kem Vỏ Sò trước tiên để ở chỗ anh, em không có túi quần.”

Cô lần đầu tiên được chồng tặng Kem Vỏ Sò, cô cần phải bảo vệ cận thận, chính cô đều luyến tiếc dùng, nếu bị mấy người cô em chồng cướp đi, cô sẽ đau lòng chết mất.

Lục Vệ Quốc trầm mặc đáp ứng rồi, tiếp nhận kem từ trong tay cô bỏ vào trong túi.

Nói thật, hắn thật đúng là không sợ gì, chỉ cần thu hoạch vụ thu xong liền tự do.

Hai người hôm nay không trở về ăn cơm, còn có thể tiết kiệm được hai bát cơm, bọn họ hẳn là càng vui vẻ.

Từ khi cô em chồng mang theo người đàn ông kia trở về, Vương Xuân Hoa liền cùng người nhà của người đàn ông kia quyết định xong hôn sự.

Lục Mỹ Vân ở nhà đợi một vài ngày,

Vì sính lễ, Tôn Thu Nguyệt cùng Trần Mỹ Lệ hai chị em dâu tốt xấu nhịn xuống không phát tác tính tình.

Giống như bây giờ, khi mở cửa ra thì lại thấy ba người phụ nữ đang diễn một bài, ‘ không khí hòa hợp ’.

Trong miệng họ đang cắn hạt dưa mà chồng chưa cưới của Lục Mỹ Vân đưa đến, lúc trước thì hung hăng, bây giờ được chút lợi ích thì hiền hòa như chưa có chuyện gì.

Cũng chỉ có một ít hạt dưa, mỗi người cắn mấy hạt thì cơ bản đã gần hết.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mấy người họ cùng nhau quay đầu lại nhìn.

Tôn Thu Nguyệt vội phun rớt vỏ hạt dưa rồi nói:

“A, đây là đi vào huyện thành đi, mua cái gì vậy”

Lục Mỹ Vân ngồi gần Tôn Thu Nguyệt cũng phụ họa theo,

“Đúng vậy, mua cái gì a”

Lý Tĩnh hai tay trống trơn, không chút chột dạ, tùy ý bọn họ quan sát.

Thấy vợ chồng hai người thật sự không mua cái gì, Trần Mỹ Lệ cũng thu hồi ánh mắt, nhân cơ hội nắm một ít hạt dưa ở trên bàn cho vào trong miệng.

Lục Mỹ Vân quay đầu lại thấy hạt dưa lại ít đi thì thầm nghi hoặc, sau đó cô ta cười nói:

“Chị dâu hai, hạt dưa không đủ ăn, cho nên tôi cũng không để phần cho chị.”

Lý Tĩnh lựa chọn im lặng, cô cũng không thèm những cái đó, mà Lục Vệ Quốc là đàn ông nên mấy người phụ nữ như bọn họ cũng không tiện chất vấn hắn, hắn lạnh nhạt đóng lại cửa sân.

Trở về phòng, Lý Tĩnh còn có thể nghe thấy Tôn Thu Nguyệt đang mắng chửi hai người họ là quỷ nghèo.

Tôn Thu Nguyệt, “Chị dâu cả, chị cho tôi mấy hạt đi.”

Trần Mỹ Lệ trợn trắng mắt, sau đó đưa cho cô ta ba hạt dưa.

Tôn Thu Nguyệt trong lòng mắng chị ta keo kiệt, nhưng trên mặt còn phải tươi cười hỏi chị ta:

“Chị dâu hai thật sự đi tay không dạo vài vòng trong thành như vậy sao?”

Ở một bên, Lục Mỹ Vân quay sang nhìn chằm chằm cánh cửa đang khép chặt kia như có điều suy nghĩ.

Trần Mỹ Lệ: " Tôi làm sao mà biết được"

Chị ta cũng đang hoài nghi.

Tôn Thu Nguyệt cũng an tĩnh lại, nhất thời trong sân chỉ còn lại thanh âm răng rắc răng rắc khi cắn hạt dưa.

Trong phòng, Lý Tĩnh mở ra nắp hộp Kem Vỏ Sò, dùng ngón trỏ quẹt nhẹ một chút đưa lên trước mũi để ngửi, sau đó đưa đến trước mũi Lục Vệ Quốc rồi hỏi:

“Có thơm không anh?”

Lục Vệ Quốc không kịp né tránh, một mùi hương nhẹ nhàng bày vào mũi, rất nhạt nhưng rất đặc biệt.

Kem Vỏ Sò ở dạng keo, chế tác còn tương đối thô ráp, nhưng thành phần hóa học rất ít.

Để tránh lãng phí một ít kem trên ngón tay kia Lý Tĩnh đem bôi lên một bên mặt, sau đó lại thật cẩn thận quẹt một lớp mỏng bôi lên bên mặt còn lại.