Chương 23.2: Gửi đồ

Edit + Beta: Moonmimi

Lý Tĩnh hãi hùng khϊếp vía, sợ hắn không đủ tiền, giống như mấy thứ này mua xong tốn không ít tiền.

Người bán hàng mặt không biểu cảm bấm bàn tính, nói con số, giương mắt thấy bộ dạng nhà quê của hai người, hỏi,

“Có phiếu sao?”

“Có,” mặt Lục Vệ Quốc so cô ta càng không có biểu cảm hơn, lạnh lùng móc một xấp từ trong túi ra, phiếu ở trên cùng.

Người bán hàng nhìn tiền cùng phiếu trong tay hắn, tư thái cao cao tại thượng lúc trước liền có vẻ có chút buồn cười, cô ta tiếp nhận tiền cùng phiếu, động tác rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều.

Khi Lý Tĩnh đi theo hắn ra cửa, thần sắc vẫn là hoảng hốt.

Cô hỏi hắn kế tiếp có phải muốn đi bưu cục hay không.

Lục Vệ Quốc nói đúng vậy, cái túi căng phồng của hắn giờ đã xẹp xuống.

Tôn Chí Hồng cầm cái bánh bao thịt ở trên đường cái vừa đi vừa ăn, vừa đau lòng tiền lại thèm, bên cạnh có một đứa nhỏ, thẳng tắp nhìn chằm chằm bánh bao trong tay cô ta.

Cô ta trừng mắt nhìn đứa trẻ một cái, chính cô ta cũng chưa đủ ăn nữa là, bước chân không khỏi nhanh hơn.

Khi Tôn Chí Hồng thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc phía đối diện đường cái, cô ta cho rằng chính mình nhìn lầm rồi, lắc lắc đầu, lại nhìn qua, người đã không thấy.

Bưu cục cách Cung Tiêu Xã không xa, người trước cửa bưu cục so với Cung Tiêu Xã ít hơn rất nhiều.

Phía trên treo hai chữ to ‘ bưu cục ’ , cửa lớn sơn màu xanh.

Lục Vệ Quốc đang muốn bước vào bưu cục, lại bị ngăn cản, hắn nghi hoặc quay đầu lại hỏi cô làm sao vậy.

Chính là bởi vì Lục Vệ Quốc làm việc quá quyết đoán, Lý Tĩnh cũng chưa có cơ hội phản ứng.

Cô chần chờ mà nhìn đồ vật Lục Vệ Quốc xách trong tay, vừa cảm động lại chua xót.

Mua nhiều như vậy, đôi mắt chớp cũng không chớp một chút.

Hơn nữa đều là cho ông ngoại bà ngoại của cô, hành động này của hắn trực tiếp chạm vào nơi mềm mại nhất trong tâm cô.

Không nghe thấy cô trả lời, Lục Vệ Quốc nói không có việc gì, trong nhà còn có tiền.

Lý Tĩnh không tin, trong nhà có bao nhiêu tiền trong lòng cô vô cùng rõ ràng, nhưng cô vẫn là buông lỏng hắn ra.

Hít hít cái mũi, trong lòng cảm động đến rối tinh rối mù, cô đi vào theo hắn.

Bên trong bưu cục trang bị thập phần đơn giản, cách ngăn tủ còn có thể thấy mấy cái túi lớn nhỏ không đồng nhất.

Người phát thư mặc một bộ quần áo lao động màu xanh lam, thái độ phục vụ so với nhân viên Cung Tiêu Xã tốt hơn nhiều.

Lúc ghi địa điểm nhận, Lục Vệ Quốc tránh ra làm Lý Tĩnh điền, đưa cho cô một giấy trắng để viết thư.

Lý Tĩnh là lần đầu tiên gửi đồ vật qua bưu điện, cầm bút máy hồi lâu, ngòi bút ở trên tờ giấy trắng lưu lại hai cái chấm màu đen.

Có rất nhiều lời muốn nói, đến khi dùng ngòi bút viết lại biến thành hướng hai người họ nói cuộc sống của cô trôi qua rất tốt.

bọc lại cái túi xong.

Cô móc ra lá thư lần trước, kỳ thật địa điểm phía trên cô đã thuộc làu, nhưng vẫn cẩn thận đối chiếu một lần rồi lại một lần.

Người phát thư cho rằng bọn họ là lần đầu tiên gửi đồ vật qua bưu điện, có lòng tốt không thúc giục họ.

Chờ Lý Tĩnh nghi địa điểm xong, phía sau lưng cô ra một thân mồ hôi lạnh.

Chôn giấu ở trong lòng dày vò, thời điểm đi ra bưu cục đã phai nhạt bớt.

Có thể hồi báo lại yêu thương của ông ngoại bà ngoại, cô thở dài một hơi, cầu nguyện cho sinh hoạt của bọn họ có thể tốt hơn một chút.

Mà điều đó, đều là hắn mang lại cho cô.

Lý Tĩnh trộm nhìn về phía chồng mình, đáy mắt dần hiện lên tươi cười.

Lục Vệ Quốc còn không biết, bởi vì tiêu tiền một lần, Lý Tĩnh đối hắn đã gần như khăng khăng một mực.

Đi trên đường, các cô gái trẻ đều thắt hai bím tóc, mặc áo vải tổng hợp màu trắng, quần màu đen hoặc màu xanh lam, mặc một bộ như vậy có vẻ sạch sẽ xinh đẹp.

Lục Vệ Quốc da mặt sớm luyện trở nên dày, liền tính mặc quần áo nhiều mảnh vá hơn nữa đi ra, gương mặt ngăm đen này của hắn cũng sẽ không lộ ra một chút xấu hổ nào.

Đại đội trưởng Lưu ước định thời gian hội hợp chính là buổi chiều, bây giờ vẫn còn sớm.

Bọn họ hai vợ chồng dọc theo đường cái đi dạo.

Lục Vệ Quốc sờ tiền trong túi, trong lòng tính toán một chút.

Cơm là vẫn ăn được, bọn họ dứt khoát lang thang tản bộ không có mục tiêu.

Gần đến giữa trưa, hắn trực tiếp lôi kéo người đi vào tiệm cơm quốc doanh.

Tiệm cơm quốc doanh, xem tên đoán nghĩa, là quốc gia kinh doanh tiệm cơm, ai đều có thể đi vào ăn một bữa, nhưng chính là thịt cá cùng thức ăn chay là khác nhau.

Lý Tĩnh rõ ràng nghe thấy thanh âm người khác nuốt nước miếng, đại đa số người có tiền có phiếu cũng không dám đi vào, trên đường mua mấy cái bánh bao ăn tạm là được, vào tiệm cơm quốc doanh ăn không phải phá của sao?

Lục Vệ Quốc trong lòng hiểu rõ, chọn vị trí trong góc ngồi xuống, chuẩn bị gọi món ăn.

Lý Tĩnh khẩn trương lại đau lòng tiền, cô xem như đã biết, chồng cô đã quyết định việc gì là không có khả năng sửa đổi.

Một bát thịt kho tàu, một đĩa cải trắng xào, hai bát cơm gạo, đã xem như là thịnh soạn.

Cơm gạo một chút cũng không giả, một bát lớn tràn đầy, đàn ông trưởng thành cũng có thể ăn lửng dạ.

Lý Tĩnh nuốt nước miếng, Lục Vệ Quốc thúc giục cô,

“Nhanh ăn đi, không cần đau lòng tiền.”

Bàn bên cạnh cũng gọi chút đồ ăn, gắp vài cái một đĩa cải trắng xào ăn đến rối tinh rối mù, không có biện pháp, liền tính là cải trắng xào, trong tiệm cũng bỏ dầu nhiều hơn so với ở nhà, rất thơm, còn có cơm gạo vừa thơm vừa mềm.

Có thể đi vào tiệm cơm quốc doanh để ăn, Lý Tĩnh nghĩ đều là không dám nghĩ.

Nhìn đồ ăn thơm ngon trên bàn , nước miếng cô đều nhanh chảy ra, cầm đôi đũa bắt đầu ăn.

Thịt kho tàu không đủ mềm, đồ ăn bỏ ít muối, Lục Vệ Quốc ăn vào miệng liền bắt bẻ.

Nhưng nhìn xem bộ dáng Lý Tĩnh vẻ mặt cảm động khi ăn, hắn cũng không thể nói cái gì.

Quanh năm suốt tháng mới có thể ăn thịt một lần, Lý Tĩnh chọn miếng thịt có mỡ nhiều ăn với cơm, nhai một hồi lâu đều không bỏ được nuốt xuống.

Hơn nữa cô cảm thấy sức ăn của hắn sẽ lớn hơn so với cô, nên cố ý ăn chậm lại, hai miếng thịt ăn được hơn nửa bát cơm.

Lục Vệ Quốc và vài miếng liền ăn cơm xong, động tác còn không tính thô lỗ.

Hắn nói, “Anh ăn xong rồi, em từ từ ăn.”

Lý Tĩnh kinh ngạc, nhìn trong bát mình còn có hơn nửa bát cơm, hỏi hắn còn muốn ăn hay không.

Lục Vệ Quốc sao có thể, hắn nói hắn không cần thật sự ăn no.

Thấy chồng mình thật sự không ăn, trên bàn thịt kho tàu cùng cải trắng mới động gắp mấy đũa, cô đau lòng tiền, cũng bất chấp muốn hay không liền ăn cơm, đồ ăn cũng không thể lãng phí a.

Từ tiệm cơm quốc doanh đi ra, Lý Tĩnh lâng lâng, cảm giác no bụng nhắc nhở: Cô thật sự ở tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa, hơn nữa ăn no đến không thể lại no.

Ợ một cái đều là hương vị thịt.

Cách thời gian ước định hội hợp còn có một hồi lâu, Lục Vệ Quốc lôi kéo cô đi mua cái khóa nhỏ, lại mua cái Kem Vỏ Sò, mua xong liền bỏ vào trong túi.

Lý Tĩnh bị đám người chen ở phía sau, cũng không thấy rõ hắn mua cái gì, bất quá cảm thấy ăn no vạn sự đủ.

Bên ngoài phải cho chồng mình mặt mũi, đi tới địa phương ít người, cô mới nói:

“Vệ Quốc, lần sau cũng không thể tiêu tiền như vậy.”

Lục Vệ Quốc không gật đầu cũng không lắc đầu, chờ thoát ly khỏi Lục gia, hắn còn muốn kiếm đồng tiền lớn, không có tiền quả thực là một bước khó đi.

Khi bọn họ tới địa điểm tập hợp, đã có một nửa người đều ở đó.

Tôn Chí Hồng cầm Kem Vỏ Sò mua từ Cung Tiêu Xã đang khoe cùng nữ thanh niên trí thức.

“Lần trước tôi mua đã dùng xong rồi, không phải tôi nói, Kem Vỏ Sò này dùng đúng là rất tốt, thơm thơm……”

Nữ thanh niên trí thức hâm mộ bước tới xem, trong lòng ghen ghét đến muốn chết, có người con gái nào không muốn làm đẹp đâu.

Mắt sắc mà thấy Lý Tĩnh cùng chồng cô lại đây, Tôn Chí Hồng từ trong đám người đi ra.