chương 23.1: Gửi đồ

Edit + Beta: Moonmimi

Thời tiết vừa mát mẻ, chờ dẫn nước ra ngoài ruộng, hạt thóc đã bắt đầu ngả sang màu vàng, từng bông lúa dài rũ xuống, nhìn rất vui mắt, đại đội trưởng Lưu mỗi ngày chắp tay sau lưng đi quanh bờ ruộng, chỉ còn chờ thời tiết thích hợp là có thể thu hoạch.

Thu hoạch vụ thu là lúc mệt nhất, gặt lúa, hay đập lúa cái nào cũng đều phí sức.

Bởi vậy mấy ngày trước khi gặt, đại đội trưởng Lưu cố ý cho mọi người nghỉ ngơi.

Ông cũng vừa khéo có việc muốn đi trong huyện một chuyến.

Trước một ngày liền hỏi mấy thanh niên trong thôn, có người muốn đi hay không, ông có xe bò, đến lúc đó đi cùng nhau là được.

Đều lắc đầu nói là không có tiền, đi cũng là mất mặt.

Nhưng thật ra có mấy người trong lòng tò mò muốn nhìn ngắm huyện thành.

Trong đoàn người, thanh niên trí thức chiếm hơn phân nửa bộ phận.

Nghe thấy Lục Vệ Quốc muốn đi, đại đội trưởng Lưu cố ý để lại cho hắn hai vị trí phía trước, không cần cùng người khác chen chúc.

Lục Vệ Quốc đáy lòng cảm ơn ông, hắn nhìn Lý Tĩnh đã ngồi xuống, mới nói:

“Chú Lưu, để cháu đánh xe cho.”

Lưu Thủy cự tuyệt, nói:

“Đường này khó đi, ta có kinh nghiệm, cậu cứ ngồi yên là được.”

Ông đều nói như vậy, Lục Vệ Quốc cũng không có biện pháp.

Lý Tĩnh nhìn xem chú Lưu, lại nhìn xem chồng mình, rõ ràng hắn ở trước mặt chú Lưu là không giống nhau. Tuy rằng nhìn mặt vẫn nghiêm túc, nhưng không thấy dọa người chút nào.

Lưu Thủy cất tẩu hút thuốc, lớn tiếng hỏi,

“Còn có người chưa đến sao?”

Mọi người chen chúc trên xe bò ngươi nhìn xem ta, ta nhìn xem ngươi, một nam thanh niên trí thức tương đối văn nhã nói:

“Đại đội trưởng, đủ ạ.”

“Tốt, nếu đủ, mọi người liền ngồi……”

“Đại đội trưởng, từ từ, chờ tôi một chút ——”

Một câu còn chưa nói xong, Tôn Chí Hồng vừa kêu vừa thở dốc.

Cô ta đều sắp tức chết rồi, rõ ràng kêu nữ thanh niên trí thức chờ cô ta một hồi, còn không phải là ở trên mặt bôi chút đồ vật chậm trễ thời gian sao?

Lưu Thủy mặt đen lại, nam thanh niên trí thức Triệu Văn Cường cũng vậy, anh ta vừa rồi đều nói người đủ, giờ không phải là bị mất mặt sao?

Lưu Thủy cau mày,

“Được rồi, nếu tới rồi liền nhanh ngồi lên, mọi người dồn lên trước nhường ra vị trí đi.”

Chỗ ngồi trên xe bò cũng chỉ có một ít như vậy, ở giữa còn đỡ, có thể hướng bên trong ngồi, ngồi một bên cơ bản mông chỉ ngồi một chút.

Trên xe đã đủ chỗ, lại tới một người nữa, sắc mặt mọi người đều không tốt.

Có đại đội trưởng Lưu ở đây, bọn họ cũng không tiện phát tác, lại nói cũng không thể làm mọi người xem như trò cười đi.

Mọi người chen lấn một lúc, miễn cưỡng còn có thể thừa ra một người ngồi.

Đại đội trưởng Lưu, “Tất cả ngồi đàng hoàng a, hu ——”

Xe bò lắc qua lắc lại, chỗ nối xe bò bị ép kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Tốc độ xe không mau, bọn họ cũng không phải vì tranh thủ thời gian, có xe bò ngồi liền ý nghĩa không cần đi đường, ai cũng không nói nên lời ghét bỏ tới.

Dọc theo đường đi hai bên đồng ruộng đều là màu vàng của lúa, Đại đội trưởng Lưu như nhìn thấy quang cảnh của ngày thu hoạch vụ thu, sắc mặt hàng năm căng thẳng chậm rãi biến tốt.

Vừa đi hai phút, Lục Vệ Quốc đã cảm nhận được khó chịu khi ngồi xe bò, phía dưới mông vừa đau vừa mỏi, bên cạnh còn có người chen chúc, không cẩn thận có khả năng bị người che rớt xuống.

Một tay hắn chống ở phía sau Lý Tĩnh che chở, một tay gắt gao nắm lấy tấm ván gỗ bên cạnh, sắc mặt có vẻ nghiêm túc.

Tôn Chí Hồng liền không khách khí, cô ta dịch mông vào trong chiếm một khối to, thẳng đến có người sắc mặt đen thui, mới dừng lại, đôi mắt nhìn chỗ này nhìn chỗ kia.

Khi thấy Lý Tĩnh ở bên cạnh, cô ta còn tưởng rằng chính mình gặp quỷ.

Một tiếng chói tai vang lên giữa thanh âm ồn ào chen chúc của mọi người và tiếng ván gỗ kẽo kẹt,

“Lý Tĩnh, cô như thế nào lại ở đây”

Lưu Hiểu Lệ ở gần Tôn Chí Hồng, bịt lỗ tai mắng, nước miếng vẩy ra,

“Tôn Chí Hồng cô có bệnh a, lớn tiếng như vậy làm gì?”

“Cô mới có bệnh,”

“Lỗ tai tôi không điếc, thanh âm của cô nhỏ chút được không.”

Lưu Hiểu Lệ thật sự nhịn không được.

“Cô,” Tôn Chí Hồng bị mắng mà hoảng, trên mặt bôi mì trắng tiết kiệm được đã rơi bớt, đông một khối tây một khối.

Lý Tĩnh ngồi trên xe bị lắc đến đau đầu, có Lục Vệ Quốc lôi kéo, không để ý đến cô ta.

Tôn Chí Hồng cùng Lưu Hiểu Lệ chỉ cần ở cùng nhau là có thể ồn ào như vậy.

Đại đội trưởng Lưu đang đánh xe mày nhăn đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Nam thanh niên trí thức tự xưng là người có tri thức có học vấn, quay đầu đi không thèm để ý tới bọn họ.

Hai giờ đi đường, cũng không tính xa, nhưng một đường này lại xóc nảy,mọi người ai cũng mặt mày xanh trắng, không còn sức nói chuyện chứ đừng nói cãi nhau.

Tới trong huyện, chân mỗi người đều mềm thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Đại đội trưởng thấy bọn họ đi xuống, lúc này mới phân phó nói bọn họ dạo xong rồi buổi chiều liền đến nơi này tập hợp.

Thấy mọi người đều đáp ứng, đại đội trưởng vội vàng đánh xe đi.

Lúc trước thanh niên trí thức còn thấy uể oải, nhìn đường cái bằng phẳng, cửa hàng rộng lớn, đôi mắt đều sáng lên.

Người quen thuộc liền kết bạn cùng nhau đi dạo, gắt gao che chở tiền trong túi cùng phiếu nhìn xem nơi này nhìn nơi kia.

“Đã khỏe chưa?”

Lục Vệ Quốc đã sớm tránh đi đám người, đỡ Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch tới ngồi dưới một gốc cây to.

Lý Tĩnh che miệng lắc đầu, nôn vài cái không ra cái gì.

Số lần cô ngồi xe bò còn chưa hết một bàn tay, một đường xóc nảy bao lâu cô liền nhịn có bấy lâu.

Lý Tĩnh cả người cơ hồ đều dựa vào ở trên người hắn, hít mấy lần không khí mới mẻ, nói lại chậm rãi.

Xe vừa dừng lại, mọi người đều tản đi.

Tôn Chí Hồng phun Lưu Hiểu Lệ một ngụm nước miếng liền tưởng rời đi, sau đó nghĩ đến Lý Tĩnh, tìm cô một hồi lâu cũng chưa tìm được liền từ bỏ.

Lục Vệ Quốc đỡ Lý Tĩnh trở lại bên đường cái, tất cả mọi người đều đi rồi.

Nhận thấy được ánh mắt chung quanh, Lý Tĩnh lúc này mới ý thức được cô còn dựa vào chồng mình, cô ngượng ngùng nói: “Vệ Quốc, để em tự đi.”

Lục Vệ Quốc sắc mặt nghiêm túc hỏi cô thật sự có thể đi hay không.

Lý Tĩnh nói có thể, bọn họ còn muốn chạy đến mua đồ vật, mua xong rồi còn phải gửi.

Lục Vệ Quốc phụ trách mang tiền, trước khi đi một ngày cũng cùng cô nói hắn từ người khác mua mấy tờ phiếu, Lý Tĩnh cho rằng hắn dùng chính là hai mươi đồng tiền còn thừa sau khi trả nợ, lúc sau dùng khẳng định là không đủ, cho nên cô cũng lấy ra phiếu đã ẩn giấi nhiều năm, trong lòng cô còn đang cân nhắc có thể mua cái gì.

Đường huyện thành cô không quen thuộc, đi theo hắn đến cửa Cung Tiêu Xã, thấy những người ăn mặc chỉnh tề sạch sẽ, Lý Tĩnh lùi bước, ánh mắt buồn bã.

Cô cúi đầu xem quần đã giặt đến trắng bệch, giày rách vài lỗ……

Lục Vệ Quốc đang kỳ quái, hỏi cô vì cái gì không đi.

Khi phát giác đầu cô đều mau rũ đến mặt đất, Lục Vệ Quốc sáng tỏ, nói:

“Vào đi thôi, chờ thêm một hồi người càng nhiều.”

Bọn họ đứng ở nơi này lâu như vậy, chỉ thấy đi vào, đều không thấy đi ra.

Lý Tĩnh lúc này mới bất đắc dĩ mà cùng hắn đi vào, một bàn tay cầm phiếu trong túi, ra mồ hôi lạnh.

Đáy lòng cô nhất thời cảm giác bi thương, từ khi nào, liền đi vào Cung Tiêu Xã đều phải sợ tay sợ chân.

Cung Tiêu Xã người chen chúc không ít, Lục Vệ Quốc đã tới một lần, quen cửa quen nẻo, biết đồ vật chính mình muốn mua ở đâu.

Nhân viên vẫn là mấy người lần trước, căng mặt cũng không để ý tới người, tư thái cao cao tại thượng.

Cũng không biết mấy thanh niên trí thức trong thôn kia đi đâu, Lục Vệ Quốc đi dạo một vòng cũng không nhìn thấy người quen mắt.

Bất quá như vậy càng tốt, đỡ phải bọn họ lắm miệng.

Phiếu trong tay Lục Vệ Quốc là lấy tiền lẻ đổi cùng Tiền Chí Dũng, cũng là Tiền Chí Dũng nhắc nhở trước.

Khi Lý Tĩnh còn không có suy nghĩ cẩn thận mua cái gì, Lục Vệ Quốc đã mua hai cân đường đỏ, lại kêu nhân viên cắt hai mét vải màu sắc tối, mua hai hộp trái cây đóng hộp, hai đế giày có đệm giữ ấm……

Sau khi tính tiền , mới mua mấy thứ, tiền trong túi Lục Vệ Quốc đã gần hết.