Chương 22: Mắng

Edit + Beta: Moonmimi

Lục Mỹ Vân cảm thấy tức điên rồi, nói đó là chuyện của cô ta, các người đừng có quản nhiều như vậy.

Trần Mỹ Lệ là tức giận nhất , đương nhiên chỉ vào mũi cô ta mắng,

“Sao có thể mặc kệ, công việc tốt như vậy không cho anh cả của cô lại cho người ngoài, cô là đồ lòng lang dạ sói!”

Lục Mỹ Vân khó thở, căm giận mà nhìn chằm chằm chị ta,

“Chị dâu cả, đó là công tác của tôi, tôi thích cho ai thì cho người đó!”

Tôn Thu Nguyệt phi một tiếng,

“Còn không có gả đâu, mỗi ngày đều hướng về phía người ngoài, ở nhà chúng ta, ăn của chúng ta……”

Vương Xuân Hoa nghe vợ thằng ba càng mắng càng khó nghe, oán hận mắng,

“Vợ thằng ba, cô nói đủ chưa, đó là con gái ta , còn không tới phiên cô quản giáo!”

Lục Vệ Đông đẩy cửa đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn,

“Mấy người các ngươi ở đây ồn ào cái gì, còn để cho người ta ngủ hay không.”

Trần Mỹ Lệ vỗ đùi, phảng phất tìm được chỗ dựa rồi, nói,

“Vệ Đông, anh phân xử đi, em chồng đem công tác trong thành của nó cho người đàn ông bên ngoài mà không để lại cho anh, rõ ràng tâm tư của nó không ở nhà của chúng ta a!”

Vẻ mặt Lục Vệ Đông đang hào phóng bỗng trầm xuống, bày ra bộ dáng của người lớn nói:

“Lục Mỹ Vân, đây là có chuyện gì?”

Công tác trong thành của em gái, hắn ta đã sớm mơ ước, chẳng qua hắn ta muốn tìm cái thời cơ tốt, không nghĩ tới lại nghe thấy tin tức này.

Giống như nguyên bản đồ vật thuộc về hắn ta bị cầm đi, trong lòng phẫn nộ lại ghen ghét.

Lục Mỹ Vân nghẹn đến sắc mặt khó coi,

“Tôi nói đó là công tác của tôi, Chí Quân về sau là muốn cưới tôi!”

Lục Vệ Đông: “Vậy cũng không thể cho không người khác như vậy!”

Tôn Thu Nguyệt: “Đúng vậy, người đàn ông nói muốn cưới cô đâu? Tôi như thế nào đến bây giờ còn không có nhìn thấy.”

Lục Mỹ Vân nhìn anh cả gương mặt hùng hổ doạ người, lại nhìn xem ánh mắt khinh thường của hai người chị dâu, mắng,

“Tôi nguyện ý cho ai liền cho ai! Liên quan gì đến các ngươi!”

Nói xong, cô ta chạy về phòng, không đến hai phút lại ôm cái túi đi ra, đứng trước mắt bao người nói,

“Các ngươi nếu không chào đón tôi, tôi đây liền đi tìm hắn, chị dâu cả, chị dâu ba, các ngươi liền chờ xem! Đừng có mà hối hận!”

Vương Xuân Hoa vội vàng ngăn cản cô ta, lại vướng chân ngã ngồi dưới đất,

“Các ngươi mau ngăn nó lại a, một đứa con gái sao có thể đi ra ngoài tìm đàn ông!”

Trần Mỹ Lệ bất động, liền tính người đàn ông kia tới, cô cũng muốn bức bách bọn họ đem công tác cho chồng cô ta.

Tôn Thu Nguyệt cuối cùng báo thù được việc cái khăn lụa, không cho cô ta đồ vật còn muốn ăn của cô ta, không biết xấu hổ, cô ta phun một ngụm nước miếng

.

Mắt thấy con gái càng chạy càng xa, Vương Xuân Hoa ngồi dưới đất vỗ vỗ ngực ai u ai u kêu gào,

“Các ngươi đây là muốn bức chết ta a... !”

Tôn Thu Nguyệt lau mặt một cái, thở ra một hơi, trong lòng sung sướиɠ cực kỳ trên mặt lại là không hiện ra, cô ta nói:

“Mẹ sao có thể a, chúng ta đều là vì tốt cho em chồng, vì tốt cho chúng ta a.”

Lục Vệ Đông luôn luôn không quan tâm đến bộ dáng này của mẹ hắn ta, nhấc chân đi ra cửa.

Trần Mỹ Lệ ngầm phun nước miếng đối với bà Lục đang khóc ăn vạ trên mặt đất, chị ta cảm thấy Vương Xuân Hoa khẳng định biết chuyện này, bằng không sao có thể biết Lục Mỹ Vân công tác không có còn không tức điên.

Cũng là có chút oan uổng cho Vương Xuân Hoa, việc này bà ta thật sự không biết.

Ngoài cửa trò khôi hài ồn ào đủ lâu, buồng trong hai người bình tĩnh không gợn sóng, hoặc là nói căn bản không quan tâm, bọn họ không nghĩ đến hai người càng tốt.

Lục Mỹ Vân ôm cái túi nổi giận đùng đùng mà đi, vừa đi vừa mắng, một câu không rời mấy chị dâu trong nhà.

Trải qua bên ngoài sân thanh niên trí thức, mắt thấy trước cửa có nam thanh niên trí thức đang tản bộ, cố tình đi chậm bước chân, còn chậm rì rì xả bím tóc.

Một lát sau cô ta lại giống như muốn tránh đi cái gì, chạy nhanh bước đi, bị vướng cục đá ven đường vài lần.

Lục Mỹ Vân giữa trưa ra cửa, buổi chiều gần ba giờ mới đến huyện thành.

Thôn Hoa Thụ xem như là thôn cách huyện thành gần nhất.

Vừa đến huyện thành, liền ôm cái túi đi đến chỗ cô ta công tác.

Buổi tối hôm nay, hai chị em dâu Lục gia tâm tình đặc biệt tốt, không có cô em chồng lắc lư trước mắt, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Chẳng qua không nghĩ tới, vừa chuẩn bị ăn cơm, cửa sân lại bị gõ vang lên.

Sân Lục gia là dùng rào tre cùng bùn đất đắp lên thành tường vây lại, cửa không cao, độ cao vừa đến eo của người lớn.

Bởi vậy người một nhà ở trong sân ăn cơm liếc mắt một cái liền thấy đứng ở cửa là Lục Mỹ Vân cùng với một người đàn ông đeo kính xa lạ.

Lục Vệ Quốc nửa híp mắt đánh giá, cho ra một cái kết quả: À, không phải người tốt.

Hắn dùng ánh mắt ý bảo Lý Tĩnh nhanh chóng ăn xong, đợi lát nữa lại có náo nhiệt.

Hai vợ chồng tích lũy không ít ăn ý, Lý Tĩnh hiểu ý tứ hắn, vội vàng ăn cơm.

Tôn Thu Nguyệt thấy người đứng ở cửa người, đặt mạnh đôi đũa xuống,

“Như thế nào lại về rồi còn mang theo……”

Bốn chữ đàn ông bên ngoài, Tôn Thu Nguyệt nói thầm thật sự nhỏ giọng.

Buổi chiều Lục Vệ Tinh đi đánh bài không ở nhà, không biết chuyện này, hắn ta hỏi một câu,

“Ai vậy?”

Tôn Thu Nguyệt khinh thường bĩu môi,

“Người đàn ông của em anh.”

“Đàn ông cái gì”.

Lục Vệ Tinh chép miệng, thuận miệng hỏi, không một chút để bụng.

Không đợi đến đáp án, Trần Mỹ Lệ cũng buông đũa theo, oán giận nói :

“Còn có để cho người ta ăn không đây,”

Chị ta nhìn về phía người đàn ông đang chuẩn bị tiến vào kia, gầy như cây trúc, còn cướp công việc của chồng chị ta.

Vương Xuân Hoa vội đứng lên, trừng mắt nhìn con dâu vài lần ý bảo bọn họ câm miệng,

“Mỹ Vân, đây là...”

Vừa thấy chính là người đọc sách văn nhã, Vương Xuân Hoa nháy mắt liền có hảo cảm.

Bà ta tự nhiên không nhìn thấy ghét bỏ chợt lóe qua trong mắt người đàn ông cao gầy.

Lục Mỹ Vân hừ một tiếng,

“Đây là người tôi nói, Chí Quân, chị dâu cả, chị dâu ba, tôi đã mang người tới đây rồi.”

Vương Xuân Hoa ánh mắt sáng lên, người con rể trong thành a.

……

Một đêm cũng không bình tĩnh, Lục Mỹ Vân mang con rể đến, con rể rất dễ dàng có được sự yêu thích của Vương Xuân Hoa.

Vợ con cả, vợ con thứ hai đều đang lôi kéo chồng mình về phòng thổi gió bên gối.

Lục Vệ Quốc thật ra có việc muốn cùng Lý Tĩnh thương lượng, hắn ngày mai muốn vào thành một chuyến, là cùng mấy người đàn ông trong thôn, bởi vậy hắn muốn hỏi Lý Tĩnh có cái gì muốn mua.

Lý Tĩnh hé miệng tưởng nói mang cho cho ông ngoại bà ngoại chút đồ vật, nhưng tưởng tượng phỏng chừng không tới cửa đã bị mấy người Lục gia cầm đi.

Tức khắc hứng thú không cao.

Lục Vệ Quốc nói:

“Trực tiếp mua trực tiếp gửi không phải xong sao, em ngày mai cùng anh đi đi.”

Lý Tĩnh có chút tâm động, cô đã lâu không đi trong thành, trừ bỏ đi chữa chân lần đó khi trở về đơn giản liếc mắt nhìn đường phố trong thành, hiện tại cô cũng không biết bộ dáng trong thành là như thế nào.