Chương 21.2: Thư tín

Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc ánh mắt dừng ở bức thư không một nếp nhăn đặt trên bàn kia, bỗng nhiên đề nghị nói: “Chúng ta dùng hai mươi đồng tiền này cho hai ông bà mua chút đồ vật gửi qua đi, trên thư có nói địa chỉ là nơi nào hay không”

Lý Tĩnh sửng sốt hồi lâu, sau khi phản ứng lại thì cảm thấy kinh hỉ, có chút không thể tin được,

“Vệ Quốc, anh nói chính là thật sự?”

Lo lắng cho ông bà chịu khổ là thật, nhưng là cô trừ bỏ lo lắng giống như cái gì đều làm không được.

Cô biết, ông ngoại bà ngoại sinh hoạt không có nhẹ nhàng như bên trong thư đã nói.

Xem mấy người giáo sư trong thôn liền biết, có ai được đối xử tốt đâu.

Liền tính ông ngoại bà ngoại cô có người ở phía sau che chở, nhưng cũng không có khả năng che chở quá mức, có chỗ ở cũng đã tính rất tốt rồi.

Lúc biết cô còn có thể gửi đồ vật cho bọn họ, Lý Tĩnh có xúc động muốn khóc.

“Vệ Quốc, cảm ơn, cảm ơn anh.”

Lục Vệ Quốc khô cằn mà nói,

“Không cần cảm tạ,”

Sau đó hắn bị ôm lấy gắt gao,

Phát hiện chồng mình đang cứng đờ, cô ngược lại ôm chặt hơn nữa.

“Em nghĩ xem nên mua cái gì đi?”

Lục Vệ Quốc đẩy vài cái không đẩy nổi liền từ bỏ.

“Vâng ạ,”

……

Lục Mỹ Vân ở sắp được 10 ngày, ăn vạ trong nhà còn không có ý tứ rời đi, sắc mặt hai chị em dâu một ngày so với một ngày khó coi.

Cũng chỉ có Vương Xuân Hoa mắt mù, người có công tác sao có thể ở nhà ở lâu như vậy.

Hôm nay ăn xong cơm trưa, trời nắng to, Tôn Thu Nguyệt cùng với con dâu Lý gia vừa trở về thăm người thân đứng dưới cây đại thụ ở trong thôn nói chuyện.

Con dâu Lý gia là cô gái ở thôn Hoa Thụ , tên thật họ Lục, chẳng qua cô ta gả vào trong huyện thành.

Trước kia cô ta cùng Lục Mỹ Vân quen biết nhau.

“Tôi nghe người ta nói Mỹ Vân nhà các người đã trở lại”

Con dâu Lý gia vừa cắn hạt dưa răng rắc vừa nói.

Tôn Thu Nguyệt từ trong tay cô ta lấy mấy hạt nói,

“Nhắc tới cái này liền mất hứng, nào có cô gái không gả chồng cũng không làm việc mỗi ngày trốn trong nhà.”

Trong ánh mắt con dâu Lý gia đều là bát quái, cô ta nói,

“Tôi nghe được một chuyện về cô em chồng của các cô, cô có muốn nghe hay không.”

Cô chính là nghe được người ta đồn đại mới cố ý trở về trong thôn, cô ta liền muốn nhìn một chút chuyện xấu của Lục Mỹ Vân.

Ai ở thời điểm chưa gả chồng mà không ghen ghét người khác, Lục Chiêu Đệ trước kia liền ghen ghét bà Lục bất công Lục Mỹ Vân.

“Gì a?” Tôn Thu Nguyệt thuận miệng hỏi.

Con dâu Lý gia ánh mắt chợt lóe, đè thấp thanh âm xích lại gần bên tai nói:

“Tôi cũng là nghe ta cháu gái của em gái bà tôi nói, nghe nói Lục Mỹ Vân đem công tác nhường cho một đồng chí nam trong thành, tôi còn đi trong xưởng xác nhận một chút Mỹ Vân có phải ở thôn chúng ta hay không, cô đoán thế nào, thật đúng là như vậy!”

Tôn Thu Nguyệt phi mà một tiếng phun rớt vỏ hạt dưa, trừng lớn đôi mắt hỏi,

“Cô nói chính là sự thật?”

Được a, khó trách sao lại lâu như vậy đều không rời đi, thế nhưng là đem công tác cho đàn ông.

Cô ta bắt được nhược điểm của Lục Mỹ Vân, hiện tại hận không thể sớm một chút trở về tuyên truyền, xem cô ta còn dám lên mặt không.

“Đương nhiên là thật sự, tôi còn có thể lừa cô sao.”

Con dâu Lý gia vội gật đầu. Lời nói xong lại dặn dò

“Cô cũng đừng nói là tôi nói a,”

Vạn nhất Lục Mỹ Vân điên lên, cô ta nhưng chịu không nổi, bất quá cô ta cũng không sợ, dù sao xem xong náo nhiệt liền đi.

Tôn Thu Nguyệt phi một cái nói không ăn, đem hạt dưa còn không có ăn xong nhét trở lại trong tay cô ta, nói đi về trước.

Lục Chiêu Đệ nhanh chóng gật đầu, kêu cô ta kiềm chế điểm, vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tôn Thu Nguyệt vội vã trở về nhà, biết tin tức này trong lòng giống như bị sâu cắn, vừa ngứa vừa khó chịu.

Cô ta đẩy ra cánh cổng, Lục Lão Nương cùng Trần Mỹ Lệ cầm quạt hương bồ to ở dưới mái hiên nghỉ ngơi, Lý Tĩnh chắc trở về phòng.

Lục Mỹ Vân ghét bỏ thời tiết nắng nóng sẽ bị phơi đen da, cũng sớm về phòng đi ngủ.

Mới vừa mở cửa, cô ta liền hỏi cô em chồng ở đâu?

Vương Xuân Hoa mắng cô ta là đang gọi hồn hay sao, ồn ào chết đi được.

Tôn Thu Nguyệt nghẹn cái đại chiêu, cô ta có lý, nơi nào sợ bà ta, nói:

“Mẹ, kêu Lục Mỹ Vân chạy nhanh ra tới, con có việc hỏi cô ấy.”

Cô ta ồn ào như vậy, cũng không biết Lục Mỹ Vân là cố ý vẫn là như thế nào, vẫn là không chịu đi ra.

Trong phòng, Lý Tĩnh đang nằm trên giường, nghe bên ngoài náo nhiệt, đẩy đẩy hắn.

Lục Vệ Quốc nửa khép con mắt nói:

“Đừng đi ra, ngủ đi.”

“Vâng ạ,”

Lý Tĩnh nghĩ đến vừa rồi sờ đến ngực rắn chắc của hắn, lỗ tai hồng hồng, nhích lại gần hắn rồi dứt khoát ghé vào trên người hắn.

Lục Vệ Quốc đã có kinh nghiệm, nhịn xuống không cho mình bật người dậy, bất quá thân thể vẫn cứng đờ……

Lý Tĩnh lặng lẽ nhếch lên khóe môi.

Hai vợ chồng đều lựa chọn không đi ra, híp đôi mắt, mặc kệ bọn họ nói cái gì.

Có tiếng cửa mở, hình như là Lục Mỹ Vân đi ra.

Quả nhiên, Lục Mỹ Vân ra khỏi phòng, buổi sáng người cô ta ra mồ hôi, cơm nước xong về phòng thay đổi cái sơ mi trắng, quần màu lam, thắt hai bím tóc rũ ở trước ngực.

Bộ dạng như vậy ở trong thành không hiếm thấy, nhưng ở nông thôn thì hiếm lạ giống như là nấu trứng gà ăn.

Tôn Thu Nguyệt nhìn cô ta một lần từ đầu tới đuôi , trong lòng thầm mắng một câu.

“Chị dâu ba, kêu tôi ra làm gì?”

Lục Mỹ Vân có chút không kiên nhẫn.

Lúc bước ra cửa phòng rất cẩn thận, giày cô đang mang là giày mới.

Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm bộ dạng của cô ta liền kém chút nữa nhìn ra một cái động, khó trách một phân tiền cũng không gửi về nhà.

Tôn Thu Nguyệt đứng thẳng thân mình, mượn cái gáo nước trong tay Trần Mỹ Lệ nhấp miếng nước nhuận yết hầu để nói cho rõ.

Vương Xuân Hoa tức giận mà trừng mắt nhìn cô ta nói:

“Muốn nói thì nói nhanh lên,”

Tôn Thu Nguyệt hừ hừ vài tiếng, nói mẹ có biết em chồng không còn công tác hay không.

Lục Mỹ Vân sắc mặt cứng đờ,

Vương Xuân Hoa đột nhiên đứng lên,

“Cái gì? Cô nói lại lần nữa?”

Tôn Thu Nguyệt chống eo nói:

“Con nghe người khác nói, em chồng rất lợi hại, không cần công tác trong thành, nhường cho người đàn ông khác.”

Trần Mỹ Lệ cũng là đứng lên, chị ta chỉ nghe được Lục Mỹ Vân đem tiền cho đàn ông.

Chị ta mắng nói:

"Cô thật sự đem công tác cho người đàn ông khác sao”

Lục Mỹ Vân thấy một đám đều nhìn chằm chằm cô ta, mạnh miệng nói:

“Còn không phải là không có công tác sao, dù sao các ngươi cũng không biết làm cái gì.”

“Cái gì gọi là không có công tác, cô mấy ngày nay ăn không trong nhà, ở không trong nhà, mặt như thế nào dày như vậy đâu!”

Tôn Thu Nguyệt mắng cô ta.

Vương Xuân Hoa: “Vợ thàng ba, cô im miệng đi,”

Tôn Thu Nguyệt: “Dù sao cô cũng phải nói cho rõ ràng.”

Lục Mỹ Vân tính tình cũng lớn,

“Chị dâu ba chị có ý tứ gì, đây là nhà tôi, tôi họ Lục, ở nơi này cô mới là người ngoài.”

Trần Mỹ Lệ đi lên trước, sắc mặt nặng nề,

“Trong nhà anh cả cô không có công tác, cô cho người khác lại không cho anh cô, để cho người khác chiếm lợi.”

Hai bên đều là hùng hổ doạ người, Lục Mỹ Vân bỗng nhiên mắng một câu nói được rồi, cô ta còn không phải là đem công tác cho người đàn ông khác sao, người đàn ông kia đáp ứng rồi sẽ cưới cô ta.

Tôn Thu Nguyệt hừ cười,

“Người đàn ông kia đâu? Hôm nay như thế nào còn không có tới, cô đều ở nhà đợi đã bao lâu”

Vương Xuân Hoa tưởng che chở con gái, nhưng nghĩ đến không có công tác cũng là đau lòng, bà ta hỏi:

“Người đâu?”