Chương 21.1: Thư tín

Edit + Beta: Moonmimi

Lý Tĩnh sửng sốt, quăng đòn gánh, vội vàng hỏi cô ta: “Thư đâu? Thư ở đâu?”

Tôn Chí Hồng bị làm cho hoảng sợ,

“Ai, cô đừng có hỏi tôi a, tôi làm sao biết thư cô ở đâu, lại không phải ở chỗ tôi.”

Lý Tĩnh chính là bởi vì biết thư của ai gửi đến, cô mới có thể nôn nóng.

Cô ở trong thôn mấy năm, vừa sợ hãi không có tin tức lại sợ hãi thu được tin tức, sợ nghe thấy tin tức không tốt.

Ông ngoại bà ngoại là thân nhân duy nhất còn tồn tại trên đời này của cô, cô xem họ so với sinh mệnh mình còn quan trọng hơn.

Giờ khắc này nghe có thư, cô vừa khϊếp sợ lại cấp bách.

Tôn Chí Hồng thật vất vả tách cô ra,

“Cô đừng chạm vào tôi, đây là quần áo mới của tôi, đều nói thư không ở chỗ tôi.”

Lý Tĩnh gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nam thanh niên tri thức phía sau vừa đuổi kịp đến nói:

“Thư ở đây,”

Lý Tĩnh lấy thư, cẩn thận nhìn phía ngoài phong thư, thấy là chữ viết chính mình quen thuộc, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve trên chữ bên ngoài bìa, lúc này mới thật cẩn thận bắt đầu mở phong thư.

Xé mở phong thư, Lý Tĩnh đọc nhanh như gió xem đến vội vàng, chờ nhìn đến cuối cùng một hàng, thấy hai người hai báo vẫn luôn bình an, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cô lại đọc từ đầu tới đuôi lần nữa.

Có thể cảm nhận được sự quan tâm của ông bà đối với cô giữa những hàng chữ.

Tôn Chí Hồng cách khá xa, nhón chân nhìn vài lần cũng không nhìn thấy trên thư viết gì, cô ta bĩu môi, giống như quan tâm hỏi, “Ai cho cô viết, nói gì a?”

Lý Tĩnh dùng sức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bình tĩnh gấp lại lá thư, chuyện liên quan đến ông ngoại bà ngoại, bất luận thời điểm nào cô đều thanh tỉnh, gấp lại xong cẩn thận đem lá thư bỏ vào trong túi.

Lúc này cô mới quay sang cảm ơn nam thanh niên trí thức vừa rồi.

Nam thanh niên trí thức vội lắc đầu nói không cần, anh ta là thuận tiện nên đưa thư đến.

Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời của cô, lại không thấy được cảnh cô xấu mặt, lại lần nữa hỏi cô trên thư viết gì, ai viết.

Lý Tĩnh, “Không có gì, là thân nhân viết thư tới thăm hỏi tôi.”

Ít ỏi vài câu, Tôn Chí Hồng không nghe được câu trả lời mình muốn, giọng điệu khó nghe hỏi:

“Thật sự là viết như vậy sao?”

Lúc này ngay cả thanh niên trí thức bên cạnh đều biết bầu không khí giữa hai người họ không thích hợp.

Nữ thanh niên tri thức vừa gầy vừa thấp bên cạnh Tôn Chí Hồng vô thức đáp trả cô ta một câu,

“Tôn Chí Hồng, việc nhà người khác cô hỏi nhiều như vậy làm gì, nhà ở bên cạnh biển hay sao mà quản rộng như vậy.”

“Cô!”

Tôn Chí Hồng trợn mắt, cô ta tức giận đến dậm chân,

“Được rồi, không nói cùng các người nữa, tôi chính là tò mò mà thôi, cần thiết nói chuyện khó nghe như vậy sao?”

Nữ thanh niên trí thức: “Ai biết cô nghĩ cái gì a,”

“Lưu Hiểu Lệ, cô cố ý nhằm vào tôi phải không, cô có bệnh à?"

Nếu không có người, Tôn Chí Hồng chắc chắn sẽ cho một tát, còn không phải là ngầm nói cô ta thích chưng diện sao? Vốn dĩ chính là như vậy, người vốn đã xấu còn muốn bôi kem dưỡng da trên mặt.

“Tôn Chí Hồng, cô nói cái gì? cô mới có bệnh.”

Mắt thấy hai cô thanh niên trí thức đều sắp đánh nhau rồi, nam thanh niên trí thức vội khuyên giải, bọn họ còn có một đống việc phải làm.

Không nhìn thấy mấy đứa trẻ trong thôn đều đang xem náo nhiệt sao?

Trên mặt bọn họ đều xấu hổ,

Lý Tĩnh thừa dịp đám người đang loạn, vác đòn gánh chạy nhanh đi rồi, sớm một chút làm xong việc sớm một chút trở về lại xem thư một lần nữa, nghĩ đến đây, cả người cô đều có sức lực.

Vì thế chờ khi Tôn Chí Hồng cùng người ta cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, phát hiện người cô ta muốn nhìn chuyện xấu mặt đã sớm không thấy.

Tức giận đến cô ta hận không thể vác đòn gánh đánh Lưu Hiểu Lệ.

Một cái truyền một cái, người có tâm liền đem lời nói truyền tới lỗ tai hai chị em dâu.

Tôn Thu Nguyệt tranh thủ lười biếng cố ý xích lại gần,

“Chị dâu hai, trong nhà nói cái gì”

Lý Tĩnh lui về phía sau vài bước, bộ dáng mặt vô biểu tình cùng chồng cô giống vài phần, nói:

“Không có gì.”

“Trong nhà không gửi cái gì sao”

Tham lam trong mắt Tôn Thu Nguyệt đều nhanh tràn ra ngoài.

Lý Tĩnh động tác làm việc không ngừng,

“Em dâu nói cái gì đâu, mọi người đều ở nông thôn, có thể có cái gì ăn.”

Nói tới đây, Lý Tĩnh cố ý tưởng cách xa một chút.

Tôn Thu Nguyệt nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô nhìn hồi lâu, mới a một tiếng, không cam lòng mà đi rồi.

Trong không khí không còn cảm thấy hơi thở bức bách, Lý Tĩnh thả lỏng toàn thân xuống.

Một phong thư ký thác quan ái của người lớn trong nhà, là không có gì có thể thay thế.

Khi Trần Mỹ Lệ bớt thời giờ uống nước, cùng chị em dâu đưa mắt ra hiệu, “Thế nào”

Tôn Thu Nguyệt khinh thường mà bĩu môi,

“Lúc trước Tôn Chí Hồng còn nói trước kia chị dâu hai là đại tiểu thư, tôi thấy là lừa người, cái gì đều không có.”

Trần Mỹ Lệ khi thấy cô ta tay không lại đây liền đoán được.

Chị ta hỏi:

“Lục Mỹ Vân đi đâu rồi sao lại không có tới giúp chúng ta làm việc”

Nhắc tới đến việc này, Tôn Thu Nguyệt giống như nghẹn một hơi nơi ngực cô ta nói:

“Người ta tâm cao khí ngạo đâu, mỗi ngày đi dạo ở viện thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức đó bị mù mắt mới có thể coi trọng cô gái lười như cô ta.”

Không làm việc, còn muốn ăn tốt nhất.

Cô ta muốn lười biếng ăn vụng, mỗi ngày còn sẽ có ý tứ làm một ít việc, ngược lại người ta da mặt thật sự dày, quang minh chính đại đòi hỏi, lười biếng, khiến người khác khó chịu.

“Cô ta định ở tới khi nào”

“Tôi làm sao mà biết, cũng không biết mẹ là nghĩ như thế nào, về sau dưỡng lão dựa vào là mấy nhà chúng ta, cũng không phải là cô em chồng.”

Hai chị em dâu lời trong lời ngoài đều là ghét bỏ.

Việc Lục Vệ Quốc làm là đào kênh, cùng mấy người đàn ông trong thôn, loại này việc tốn sức này phụ nữ làm không được.

Hôm nay buổi tối cơm nước xong trở lại phòng, Lý Tĩnh ở dưới đèn nghiêm túc đọc lá thư kia, nhìn một lần lại một lần.

Lục Vệ Quốc tại ban ngày đã nghe người ta nói khi đó liền đoán được thư là ai gửi, bất quá hắn vẫn là hỏi một câu,

“Thư là ai gửi”

Trong cốt truyện, bên phía ông ngoại bà ngoại của nữ chủ tình thế hẳn là chậm rãi buông lỏng, mới có thể gửi thư đi ra.

Bất quá khi đó chân nữ chủ đã què……

Nghĩ đến đây, Lục Vệ Quốc không nghe thấy thanh âm, nghi hoặc quay qua nhìn, chỉ thấy Lý Tĩnh đôi mắt hồng hồng, cô nói,

“Vệ Quốc, là ông ngoại bà ngoại viết, bọn họ đều rất tốt, về sau em có thể thấy bọn họ.”

Lo lắng đi qua , là cảm giác may mắn vô hạn.

Buổi chiều đã đem nước mắt lo lắng lau sạch, hiện tại là tha thiết chờ mong ngày gặp mặt về sau .

"Ừ”

“Vệ Quốc, em đi đếm xem chúng ta góp được bao nhiêu tiền”

Khi nghĩ đến kế hoạch tương lai, Lý Tĩnh lại nghĩ tới tiền của bọn họ.

Cô đại khái tính ra, tiền thiếu chú Lưu, cơ bản có thể trả, thậm chí còn có thể thừa ra một số tiền. Bất quá vẫn là cẩn thận đếm một lần cô mới yên tâm.

Lục Vệ Quốc gật đầu đồng ý, hắn xoay người đi dùng gậy gỗ chống cửa.

Lý Tĩnh cầm cái kéo, đem chăn mở ra, tránh cắt đến tiền, lúc này mới động thủ.

Quả nhiên, cẩn thận đếm xong, Lý Tĩnh một tay cầm tiền là muốn trả chú Lưu, một cái tay khác chính số tiền còn thừa, cô nói:

“Vệ Quốc, sau khi trả cho chú Lưu chúng ta còn có thể thừa hai mươi khối một mao ba phần tiền.”

"Ừ" Lục Vệ Quốc sắc mặt bình tĩnh.

Không nợ là tốt, bất quá hai mươi đồng tiền làm sao đủ dùng cho cái khác?

Hắn còn đang đợi thu hoạch vụ thu, chờ thu hoạch vụ thu xong, sẽ không bao giờ phải nhẫn nhịn cái nhà này nữa.

Hắn nhìn Lý Tĩnh, ánh mắt như suy tư gì.