Chương 20.2: Ánh mắt

Vương Xuân Hoa: “Cái gì?!”

Ánh mắt nghi ngờ của bà ta dừng thật lâu trên cánh cửa đang đóng.

Ngoài cửa Vương Xuân Hoa hỏi cặn kẽ mấy đứa trẻ, theo cách nói của bọn nó thì rất có thể hai người họ trộm đồ vật trong nhà.

Trong phòng, tay Lý Tĩnh hung hăng nắm chặt mép giường, nghe Lục Bảo Kiệt nói hai vợ chồng cô trộm giấu đồ vật không cho bọn họ ăn, cô nghe không nổi nữa —— định đứng lên...

Thì người trước mặt đã đứng lên trước, hắn bình tĩnh hạ thấp giọng dặn cô đem chăn gấp cẩn thận, đừng làm cho người ta nhìn ra sơ hở gì.

Lý Tĩnh giật mình một chút, bả vai căng thẳng lập tức buông ra, mắt thấy hắn muốn mở cửa, cô quay đầu lại nhanh chóng sửa sang lại chăn.

Lục Vệ Quốc tối hôm qua nửa đêm vội vàng đi trên huyện thành hiện tại vẫn đang mệt mỏi, nhưng thanh âm khó nghe bên ngoài từng câu từng chữ rơi vào lỗ tai.

Đồng ngôn vô kỵ, cái gì là không cố ý, mỗi câu mỗi chữ giống như nhét đồ vật khiến người ta chán nghét vào miệng người khác, hắn nghe được cảm thấy đau đầu cũng rất ghê tởm.

Lục Vệ Quốc không phải là người hiền lành, hắn chỉ là quá mức lý tính, nên đem sự nóng giận đều áp xuống, nhưng cũng không ý nghĩa là hắn dễ khi dễ.

Chỉ là một đứa nhóc đều có thể coi thường người lớn này như vậy, muốn đồ vật của họ một cách đương nhiên……

Lúc bắt đầu ở trong phòng này, hắn đã bị càn quấy một lần, lần này nếu vẫn không giải quyết, thì có phải hắn quá dễ dãi không.

Hắn bình tĩnh mở cửa, sắc mặt âm trầm,

“Ồn ào cái gì vậy!”

Lục Vệ Quốc lúc không tức giận, vừa thấy tầm thường vừa khô khan.

Khi tức giận lên, giống như là Diêm Vương mặt đen, đôi mắt đen nhánh trừng người khiến cho người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Lục Bảo Kiệt cách gần, người lại lùn, không thấy được sắc mặt của hắn.

Ngược lại mấy đứa trẻ phía sau lại thấy rõ, hoảng sợ mà mở to hai mắt nhìn, cảm thấy chú hai bọn nó giống như là muốn ăn thịt người.

Nhưng mà càng khủng bố chính là, bọn họ phát hiện, chính mình chân đi không được.

Cửa mở một khe nhỏ, Lục Bảo Kiệt chen vài cái không chen vào được, bỗng nhiên một đôi tay duỗi đến sau cổ nó đem xách lên,

“Cháu muốn làm gì?”

Lục Bảo Kiệt rốt cảm thấy được bác hai không thích hợp, khó chịu ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt âm trầm của bác hai.

Nó cảm giác được chính mình hô hấp càng khó khăn, Lục Bảo Kiệt người béo phì, trên cổ là một vòng thịt lớn, lúc xách lên có chút khó thở.

Mặt nó vừa đỏ vừa tái, đỏ là bị siết, tái là bị dọa, tâm lý sợ hãi rốt cuộc làm nó nhịn không được mà òa khóc.

Mấy đứa lớn phía sau nghe được tiếng khóc nhanh chóng phản ứng lại, cất bước liền chạy, phát hiện chân có thể động, một hơi liền chạy ra bên ngoài sân.

Vương Xuân Hoa kêu a một tiếng, đem khăn lông nhét trở lại trong tay con gái, đau lòng mà hét lên

“Cháu ngoan của ta, thằng hai! mày cái đồ nhẫn tâm này! Còn không mau buông cháu ngoan của ta!”

Lục Bảo Kiệt nghe thấy tiếng bà nội, khóc càng to hơn nữa, nước mũi, nước mắt chảy đầy mặt.

Lục Vệ Quốc bỗng nhiên liền buông lỏng tay ra, nửa híp mắt, con ngươi sâu thẳm khó lường, nhìn bà ta một cái, xoay người liền đi, đóng cửa mạnh kêu phanh một tiếng.

Vương Xuân Hoa không bỏ lỡ ánh mắt kia, vừa lúc đối diện với nó, dường như bà ta là đồ vật gì không đáng vào mắt, bóp liền nát.

Bà ta mở miệng nhưng phát không ra được thanh âm.

Lần đầu tiên phát hiện, ánh mắt kia —— đôi mắt của đứa con thứ hai, giống như……

——Đôi mắt Vương Xuân Hoa trợn to, giống như bỗng nhiên nhớ lại điều gì không tốt. Vốn là đói đến sắc mặt trắng bệch giờ sắc mặt lại trắng thêm một tầng, toàn thân lạnh băng.

Bà ta giống như lại thấy, trong mùa đông khắc nghiệt, ánh mắt của của người đàn ông kia khi bắt bà ta thề.

Đều hơn hai mươi năm không nghĩ tới người đàn ông kia, Vương Xuân Hoa như thế nào cũng không nghĩ bây giờ lại đột nhiên nhớ tới.

Chột dạ nhiều năm như vậy bây giờ đối diện với ánh mắt của hắn, bà ta bỗng nhiên cảm thấy thở không nổi, giống như cổ bị người ta siết chặt.

“Bà!” Lục Bảo Kiệt lau nước mũi, oa oa kêu to bò lên trên đùi bà ta.

Vương Xuân Hoa chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững,

Lục Mỹ Vân đứng trong sân cũng là lần đầu tiên thấy người hiền lành như anh hai cô ta phát hỏa, bất quá cô ta càng buồn bực chính là mẹ mình như thế nào liền sợ hãi anh hai như vậy.

“Mẹ không sao chứ?”

Lục Mỹ Vân đi lên trước, lại nhịn không được đưa tay gõ cửa, “Anh hai, anh thật quá đáng!”

Vương Xuân Hoa đắm chìm ở trong hồi ức, thanh âm phát run, hạ giọng nói:

“Lục Mỹ Vân con im miệng,”

Mấy ngày nay, Vương Xuân Hoa không bỏ được cho nhiều thức ăn hơn vào trong nồi, cơm thức ăn của bà ta một nửa chia cho con gái, thường xuyên bị đói đến choáng váng đầu, bà ta hiện tại liền mơ mơ mang màng, hơn nữa bị ánh mắt của Lục Vệ Quốc dọa một hồi, cơ bản đi không được.

Bà ta vừa cảm thấy phức tạp lại sợ hãi nhìn chằm chằm cửa phòng vợ chồng con thứ hai, thúc giục nói:

“Đi, chạy nhanh đỡ ta đi.”

Kỳ thật bà ta đói thời gian dài thân thể mệt nhọc, không thoải mái nghĩ ngợi lung tung là chuyện thực sự bình thường.

Trách liền trách bà ta làm việc trái lương tâm quá nhiều, thấy đôi mắt Lục Vệ Quốc càng dễ dàng nhớ tới chuyện trước kia.

Động tĩnh ngoài cửa không thể qua mắt được Lục Vệ Quốc, thân ảnh hắn dán cửa đứng hồi lâu.

Lục Mỹ Vân đỡ mẹ cô ta ở trong sân đi rồi vài vòng, đến nỗi Lục Bảo Kiệt, vừa rồi đã bị cô ta đuổi đi cùng với mấy đứa kia.

Lục Mỹ Vân:

“Mẹ, anh hai thật quá đáng đi, nếu không con đi giúp mẹ giáo huấn hắn!”

Vừa lúc, cô ta còn không có xem được trong phòng có đồ vật khác hay không.

“Con câm miệng đi,”

Nghĩ đến chính mình ở trước mặt con gái mất mặt, Vương Xuân Hoa tràn đầy tức giận nói.

“Mẹ!”

Lục Mỹ Vân tính tình nhiều năm như vậy cũng là do bị chiều nên mới có.

“Được rồi, đỡ mẹ đi về phòng nghỉ ngơi một hồi, chị dâu cả con đâu, kêu chị ta hầm cho mẹ bát nước đường trứng gà lại đây.”

Vương Xuân Hoa trên người ra mồ hôi lạnh, vẫn là lần đầu tiên.

“Cái gì, nước đường trứng gà, mẹ, con cũng muốn ăn.”

Lục Mỹ Vân bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, lại sợ người khác biết, cố tình đè thấp thanh âm.

Nước đường trứng gà a, cô ta một năm rồi đều không nỡ ăn.

“Đỡ mẹ đi phòng bếp,”

“Được a!”

Lục Mỹ Vân không nghĩ tới mẹ cô ta có thể đáp ứng, kia chính là trứng gà, trộn lẫn nước đường trắng với trứng gà, là đồ vật rất tinh quý.

Đương nhiên, khi hầm nước đường trứng gà, trong phòng bếp người hai nhà lại ầm ĩ như thế nào, hai vợ chồng Lục Vệ Quốc khóa cửa ở trong phòng liền không biết được rồi.

Trong phòng, Lý Tĩnh đang nghi hoặc hắn thế nào nhanh như vậy đã trở lại, chồng cô thế nhưng không bị mẹ chồng dây dưa.

Cô đương nhiên kinh ngạc,

“Vệ Quốc, đôi mắt anh bị sao vậy”

Lý Tĩnh thấy hắn duỗi tay ở khóe mắt lau một cái, cho rằng đôi mắt hắn bị hạt cát bay vào, vội xuống giường chạy tới xem.

“Anh không có việc gì,”

Kỳ thật Lục Vệ Quốc cũng có chút không rõ, hắn trước kia cũng không gặp Vương Xuân Hoa sợ hắn như vậy.

Chính hắn cũng không ý thức được, sau thời gian dài, khí thế nguyên bản của hắn đang dần dung hợp với thân thể này, cho người ta cảm giác không giống ban đầu.

“Để em nhìn xem,”

Lý Tĩnh đẩy tay hắn ra, nhón mũi chân liền phải xem xét.

Lục Vệ Quốc không dấu vết lui về phía sau một bước,

Lý Tĩnh không phát hiện chút nào, kiên quyết muốn nhìn.

“Ai, Vệ Quốc, hình như là không giống nhau.”

Lý Tĩnh lẩm bẩm một câu.

Cô cũng không nói lên được là vì cái gì, tổng cảm thấy đôi mắt này của hắn thâm thúy giống như là có thể đem người hút đi vào.

Trước kia, đôi mắt này đều bị mệt nhọc xâm chiếm.

Lục Vệ Quốc trầm mặc, không phủ nhận cái gì, cũng không giải thích cho cô cái gì, hắn như có điều suy nghĩ.

……

Kế tiếp hai ngày, Lục Vệ Quốc có thể nhận thấy được Vương Xuân Hoa có điểm không thích hợp, nhưng sau hai ngày, lại khôi phục bình thường.

Hôm nay Lý Tĩnh mới ra cửa làm việc, bỗng nhiên gặp được thanh niên trí thức trước kia.

Tôn Chí Hồng mới từ trong thành trở về, gặp người liền quái dị nói,

“Đồng chí Lý, cô có thư tín!”

Tiếng nói của cô ta rất lớn, người hai bên ruộng đều nghe thấy được.