Chương 15: Sau núi

Edit + Beta: Moonmimi

Bọn họ cùng nhau từ sườn núi khác di chuyển đến sau núi, dọc theo đường đi cỏ dại mọc thành cụm, đường không dễ đi, Lục Vệ Quốc giúp Lý Tĩnh cầm cái cuốc, ý bảo cô đuổi kịp.

Mười phút sau, Lục Vệ Quốc híp nửa mắt từ chân núi nhìn lên trên xem. Chỗ này so với chỗ gần Lục gia bên kia thì không đứng dốc bằng.

Từ mặt bên này nhìn lại, giống như là sơn cốc.

Sẽ có con sông sao?

Như là trả lời nghi vấn trong lòng Lục Vệ Quốc.

Ẩn ẩn mơ hồ trong núi có tiếng nước xôn xao, thanh thúy trong trẻo.

Từ lúc Lục Vệ Quốc trở lại Lục gia, còn không có gặp qua con sông trong sơn thôn này, hắn có chút tò mò.

Đoạn đường này, gặp phải rất nhiều đứa trẻ đi cắt cỏ, tay chân lanh lẹ, hoàn toàn có thể so được với người lớn, đại đội trưởng Lưu vui mừng gật đầu.

Bọn họ đi một hồi lâu mới đi đến một cái nhánh sông nhỏ, sau cơn mưa nước bên trong đυ.c ngầu.

Đại đội trưởng Lưu dừng lại tay chắp sau lưng.

Lục Vệ Quốc buông cái cuốc, đem một cái trong đó đưa cho nữ chủ, hỏi,

“Đội trưởng, muốn chúng cháu làm gì?”

Ở bên ngoài, chồng nói cái gì thì chính là cái gì, Lý Tĩnh an an tĩnh tĩnh mà đợi ở một bên không nói chen vào. Kỳ thật cô là chột dạ, sợ sự tình bị phát hiện.

Đại đội trưởng Lưu cười vỗ vỗ bả vai hắn,

“Không cần khẩn trương như vậy,”

Lý Tĩnh ở một bên nhẹ nhàng thở ra, xem ra việc kia không bị phát hiện, cô dựa gần chồng mình cười cười.

Lại nói vài câu nhàn thoại, bọn họ rất nhanh chuyển tới nói chính sự.

Trong núi gió thổi có chút lạnh lẽo, đại đội trưởng Lưu nhíu mày đi về phía trước hai bước.

Việc này vẫn là có quan hệ cùng lúa nước, người trong thôn đều nói lúa nước có thể cắt rồi.

Lưu Thủy vui tươi hớn hở mà đi ngoài ruộng đi dạo một vòng , phát hiện xa xa nhìn lại, ngoài ruộng một mảnh vàng óng ánh.

Nhưng đến gần lại hoàn toàn không phải như vậy, giấu ở trong hạt lúa vàng, còn có từng chuỗi dài hạt lúa màu xanh lá.

Hạt lúa màu xanh lá lột ra bên trong đều là nước màu trắng.

phơi nắng xong liền không có, uổng phí hạt lúa.

Lúc ấy trên mặt ông liền không còn tươi cười,

Hạt lúa muốn thành thục, đầu tiên là không thể thiếu nước.

Mà nước ngoài ruộng, chủ yếu là thông qua con sông trước mắt dựa trời mưa đất bồi hình thành sông.

Trước mắt dòng suối nhỏ rõ ràng bị đất đá rơi xuống ngăn chặn, càng đến hạ du, dòng nước cơ hồ không có.

Đại đội trưởng Lưu chỉ có thể nghĩ đến tìm người khơi thông con suối này.

Hắn kêu hai vợ chồng Lục Vệ Quốc lại đây, cũng là vì thấy bọn họ chăm chỉ, hai ba ngày là có thể làm xong, còn có thể không chậm trễ công việc bận rộn ngoài ruộng.

Hơn nữa thời tiết nơi này thoải mái mát mẻ, làm việc hoàn toàn là một loại hưởng thụ, cũng coi như là chiếu cố bọn họ.

Đại đội trưởng Lưu chắp tay sau lưng tinh tế phân tích một lần, “Vệ Quốc a, nước có thể chảy xuống dưới hay không liền dựa vào hai vợ chồng cậu , ta cũng là tin tưởng hai người.”

Lục Vệ Quốc nghiêm túc gật đầu, trong lòng suy nghĩ gì chỉ có chính hắn biết, hắn hứa hẹn nói:

“Chú Lưu, chú yên tâm đi,”

Lưu Thủy như thế nào có thể không tin hắn, kế tiếp ông lại phân phó khúc sông này khơi thông như thế nào.

Đầu tiên, những cục đá cứng rắn nhất định phải vớt lên sạch sẽ, loại cục đá này nước trôi ko mòn, vạn nhất lũ lụt phát sinh, chúng nó trực tiếp bắn vào mương nước xung quanh ruộng.

Chảy vào ruộng vừa làm cho cộm chân lại vô dụng…… hoặc là chắn mương nước.

Lưu Thủy nghĩ đến thân thể gầy giống khỉ ốm của hai vợ chồng, còn nói thêm,

“Hai người đem cục đá trong sông vứt lên bờ là được, không cần chở đi xa, trong sông nước bùn trực tiếp dùng cái cuốc vớt sang hai bên, đến khi lũ lụt sẽ trôi đi…… Ủng lội nước ta sẽ gọi người đưa lại đây.”

Lục Vệ Quốc nghe được nghiêm túc, trên thực tế có chút khó chịu loại việc cu li này.

Sông này mặc dù ngắn, nhưng muốn dọn sạch sẽ cũng phải mất hai ba ngày. Hắn khẽ cau mày.

Đại đội trưởng Lưu nói xong dùng sức ở bả vai hắn vỗ một cái,

“Hai vợ chồng cố gắng làm tốt, vì nhà nước phục vụ!”

Sau khi đại đội trưởng Lưu rời đi, rất nhanh gọi người đưa tới giày cùng công cụ, Lục Vệ Quốc còn đang trầm mặc, Lý Tĩnh khiêng lên cái cuốc thuận miệng hỏi một câu,

“Vệ Quốc, anh nói trong sông này có thể có cá hay không ?”

Lục Vệ Quốc lại là sửng sốt, nghĩ đến có thể có cá, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm dòng nước đυ.c ngầu.

“Vệ Quốc”

Lý Tĩnh vén lên ống quần, đi vào đôi ủng lớn hơn so với chân cô , không nghe thấy hắn trả lời, ngẩng đầu kêu hắn.

“Em đợi đã,”

Lục Vệ Quốc thấy cô chuẩn bị đi xuống nước thì gọi lại,

“Để anh đi xuống trước đã.”

Liền tính là đi ủng thì trong sông cũng không an toàn.

Hai bên đều là cỏ xanh um tươi tốt, trong cỏ có thể có rắn độc, trong nước bùn còn có rắn nước……

Mới nghĩ một chút thôi, nếu không có nữ chủ tại đây, một người đàn ông như hắn đều nổi da gà.

Lục Vệ Quốc động tác nhanh chóng đi vào ủng nhựa, có chút chật, đằng trước ngón chân bị đè ép nhưng còn có thể chịu đựng.

“Vệ Quốc, anh chậm một chút,”

Lý Tĩnh dặn dò hắn.

Lục Vệ Quốc trước đem cái cuốc đặt ở trên bờ , chính mình đối diện sông nửa ngồi xuống, trong tay bắt lấy cỏ tương đối dẻo dai trên bờ từng chút một đi xuống.

Lý Tĩnh ngừng thở,

Đùng một tiếng, Lục Vệ Quốc dẫm đạp vào con sông làm cho nước bắn tung tóe một mảng lớn bọt nước,

Lý Tĩnh nhẹ nhàng thở ra, đi qua cầm cái cuốc cùng cái xẻng mà người Lưu đội trưởng gọi đem tới đưa cho hắn.

Lục Vệ Quốc quay người đứng vững dọn sạch cỏ, nhắc nhở cô có thể xuống dưới.

Bờ sông là rất dốc, huống chi hai bên bờ vừa mới mưa xong rất dễ bị trơn ngã.

Lý Tĩnh bước chân thứ nhất dẫm không vững suýt nữa bị ngã,

Khiến cho Lục Vệ Quốc sắc mặt đang bình tĩnh sợ tới mức tim ngừng đập,

Nữ chủ cũng không thể lại bị què ở chỗ này, vậy những cố gắng trước kia của hắn liền thành vô ích.

Lý Tĩnh cũng có chút bị dọa đến, sắc mặt trắng bệch, tư thế nào đi xuống đều không an toàn, giọng cô run run nói một tiếng,

“Vệ Quốc,”

Lục Vệ Quốc thật không hiểu lúc trước cô lấy đâu ra lá gan nghĩ đi xuống trước.

Hắn nhìn xem nữ chủ bị dọa sợ cùng với cái độ cao này, suy nghĩ một chút, hít một hơi thật sâu rồi nâng bước đi về phía bờ.

Chân trước của hắn cơ hồ là dựa gần sát bờ, nhíu mày giang tay nói,

“Em lại đây,”

Người đàn ông thân hình thon gầy, một đôi cánh tay đen gầy, nhưng mang lại cho người ta cảm giác an toàn vô tận.

Lý Tĩnh tim đập thình thịch, chớp chớp mắt, dứt khoát buông ra cây cỏ cúi người đi xuống.

Hai người trong nháy mắt như vậy tim có chút ngừng đập,

Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi rồi buông cô xuống, dưới bàn chân lại là bắn ra bọt nước……

Hắn ngửa đầu, không khí mát lạnh trong núi thổi đi khô nóng trên mặt hắn. Nói:

“Từ từ thôi, không vội.”

Lý Tĩnh miễn cưỡng cười cười,

Con sông rộng không đến hai mét, giữa sông là nơi dòng nước chảy xiết nhất, gần hai bên bờ tốc độ chảy lại không phải đều giống nhau.

Lục Vệ Quốc đã ăn được chút ngon ngọt từ trong núi. Lời nói của Lý Tĩnh nhưng thật ra nhắc nhở hắn: Nói không chừng có cá đâu.

Hắn tìm chỗ gần bờ nơi tầng đất bùn dầy, chất dinh dưỡng nhiều, tốc độ chảy thong thả, tạo cơ hội cho cá sinh sống.

Nghĩ kỹ điều này, hắn liền hướng bên kia đi.

Mới vừa nâng lên bước chân, liền phát hiện tay áo hắn bị kéo lấy.

Lý Tĩnh sắc mặt trắng bệch, do dự nói:

“Vệ Quốc, chờ em đi với.”

Lục Vệ Quốc xem cô sợ hãi thì không cự tuyệt, thuận tiện cầm cái cuốc đi qua.

Vốn dĩ khoảng cách chỉ có hai ba bước, bị cô kéo dài thành ra đi mất nửa phút.

Lục Vệ Quốc đầu tiên là đem cái cuốc cắm vào nước thử độ sâu của nước, sau một hồi đo đạc, nước bằng một phần năm cái cuốc, so với nơi khác sâu hơn một chút.

Phía trước bị hòn đá chặn lại, Lý Tĩnh không hiểu hắn muốn làm cái gì, sau khi cảm thấy buông tay ra vẫn có thể đứng ổn, cô dứt khoát bắt đầu làm việc.

Dù sao chồng mình làm việc luôn có lý do.

Lục Vệ Quốc nơi này chọc chọc, nơi đó chọc chọc, đặc biệt là vách đá……

Lý Tĩnh cũng đang bận việc bên cạnh,

Lúc nào Lý Tĩnh cũng chú ý tới chồng mình bỗng nhiên không nghe thấy tiếng động gì của hắn nữa.

Cô quay đầu lại, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, bỗng nhiên hô nhỏ một tiếng: Đó có phải rất nhiều cá hay không?