Chương 14: Giấu tiền

Edit + Beta: Moonmimi

Lục Vệ Quốc hậu tri hậu giác mà cô đẩy ra, hắn từ trong túi móc ra 30 đồng tiền, ngoài ra còn thêm mấy tờ tiền lẻ, đưa cho cô

“Em cầm trước đi,”

Lúc Lý Tĩnh nhìn thấy tiền đôi mắt sáng lên, cô buông tay ra, đè thấp thanh âm hỏi,

“Đây là tiền anh bán con thỏ được sao?”

Lục Vệ Quốc thở phào nhẹ nhõm, trên mặt không có biểu cảm gì gật đầu nói đúng.

Lý Tĩnh vẫn là lần đầu tiên cầm nhiều tiền như vậy, tình yêu lãng mạn cái gì hết thảy bị cô vứt sau đầu, cô cầm ở trong tay đếm một lần lại một lần, tay run rẩy,

“30 khối sáu mao hai phân.”

Lục Vệ Quốc: “Đúng vậy,”

Lý Tĩnh hỏi:

“Chúng ta có phải hay không có thể trả tiền trước một phần”

Đối với ánh mắt mong đợi của cô, Lục Vệ Quốc quyết đoán lắc đầu.

Nếu là hiện tại trả thì phải nói như thế nào về việc tiền này ở đâu ra.

Huống chi, hắn mới vừa ở trước mặt hai người anh em khóc than nghèo khổ.

Hiện tại liền trả, không phải đang vả mặt mình sao?

Lục Vệ Quốc tinh tế cùng cô phân tích một lần, còn dặn dò nói:

“Tiền vẫn là trước cất đi, góp đủ rồi cuối năm cùng nhau trả.”

Hơn nữa hắn có tin tưởng có thể sớm tách ra sống một mình.

Đến lúc đó muốn ăn thịt thì ăn thịt, nữ chủ không cần ăn xong lại phải đi nhà xí dạo một vòng.

Lý Tĩnh như điều suy nghĩ gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tiền luyến tiếc dời đi.

Từ lúc gả chồng đến nay lương thực hay tiền thu đều bị mẹ chồng cầm trong tay, liền một phân tiền cô cũng chưa gặp qua.

Hiện tại trong tay cô có ba mươi mấy đồng tiền a, Lý Tĩnh trái tim đập thình thịch.

Khóe miệng cô nhẹ nhàng nhếch lên, sung sướиɠ nở nụ cười.

Ngẩng đầu thoáng nhìn chồng mình đang lau mồ hôi, đột nhiên cô nhón mũi chân ở trên cằm hắn hôn một cái.

Bẹp một tiếng, rồi xoay người bỏ chạy,

Lục Vệ Quốc bối rối ——

Đã nói là thấy tiền quên đàn ông đâu?

Lý Tĩnh đưa lưng về phía hắn áp lực trái tim đập điên cuồng, cô rất vui.

Không được, cô phải đem tiền giấu đi.

Lý Tĩnh hít sâu một hơi, tìm khắp nơi chỗ có thể giấu tiền.

Trong phòng cũng chỉ lớn như vậy, nhìn một cái không sót gì, một chiếc giường gỗ cũ miễn miễn cưỡng cưỡng đủ hai người ngủ, một cái tủ cũ nát dựa gần giường, phía sau cửa có hai lu vỡ miệng, bên trong là dưa muối.

Sàn nhà là bùn đất đen lồi lõm, vì thường xuyên dẫm đạp nên trơn bóng giống như gương.

Nữ chủ hôn hắn một cái, làm người đàn ông độc thân ba bốn mươi năm như hắn không biết phải làm sao.

Hắn xem nữ chủ đang đảo lộn cái gì, miễn cưỡng bình tĩnh hỏi cô: “Em đang tìm cái gì?”

Lý Tĩnh khép lại cửa tủ, ngữ khí có chút nôn nóng,

“Em đang cân nhắc tiền này có thể giấu ở đâu?”

Nông thôn nhà nào cũng nghèo, trừ bỏ phòng để lương thực thì các phòng khác căn bản không khóa.

Muốn mua khóa cũng phải có tiền, ai có thể hào phóng như vậy.

Mua khóa còn không bằng mua mấy cái trứng gà cho trẻ con trong nhà ăn.

Cho nên Lục Vệ Quốc ở gian phòng này là không có khóa.

Nhiều lắm là buổi tối trước khi ngủ tìm cây gậy gỗ dài, khi đóng cửa lại chống ở phía sau.

Ban ngày liền không cần làm việc này chỉ cần đóng lại là được.

Cho nên vạn nhất cầm tiền để trong phòng, cho dù không ai tới trộm khi nghĩ đến trong phòng mình để mấy chục đồng tiền nhưng không khóa cửa. Phỏng chừng lúc bắt đầu làm việc đều có thể nhớ thương tiền trong nhà, không thể yên tâm làm được.

Để cho Lý Tĩnh lo lắng chính là gian phòng này không phải không có ai tiến. Vương Xuân Hoa cùng mấy đứa trẻ trong nhà từng vào trộm vài lần.

Bọn họ cho rằng hai vợ chồng cô không nói cũng không biết, cô đều gặp được rất nhiều lần.

Có đôi khi trở về thấy gian phòng bài trí không giống lúc đầu, rõ ràng bị người lật qua.

Gặp phải mẹ chồng thích lấy trộm đồ vật như vậy, Lý Tĩnh có thể không lo lắng sao?

Đây chính là 30 đồng tiền a, bằng tiền lương một tháng của công nhân, đủ để bọn họ ăn thịt liên tục ba mươi ngày.

Tìm hồi lâu không tìm thấy địa phương để giấu tiền, Lý Tĩnh liền bắt đầu nóng nảy.

Lục Vệ Quốc vừa nghe như vậy, tầm mắt cũng đảo qua bốn phía.

Mấu chốt là để chỗ nào đều không an toàn, kỳ thật chỉ cần ở Lục gia vậy thì không an toàn.

Trong phòng yên tĩnh, càng có thể nghe thấy bên ngoài càng ngày càng ầm ĩ.

Không sai biệt lắm liền đến giờ bắt đầu làm việc, Lý Tĩnh có chút nôn nóng,

, “Vệ Quốc,”

Trăm triệu không nghĩ tới, có tiền cũng sẽ có phiền não.

“Đừng nóng vội,”

Lục Vệ Quốc an ủi cô, tầm mắt dừng ở trên chăn, như có điều suy nghĩ

“Trong nhà còn có kim may áo sao?”

Lý Tĩnh ngẫm lại, cách ngăn tủ cũng không xa, ngồi xổm xuống lật vài cái liền tìm thấy.

Mỗi nhà cái gì đều có thể thiếu, chỉ có kim chỉ là không thể thiếu.

“Kéo đâu?”

Lý Tĩnh một giây sau lấy ra đến.

Lục Vệ Quốc cầm lấy kéo, đi đến bên giường gỗ, chuẩn bị xuống tay đối với chăn đệm.

Ban đầu bọn họ buổi tối đắp chính là cái chăn màu xám , màu xám không dễ dơ, bị bẩn thì màu tối lại, màu xám cùng màu đen cũng không có gì khác nhau.

Lục Vệ Quốc một chân quỳ trên giường cắt một góc chăn, quay đầu lại nói:

“Lấy tiền lại đây,”

Lý Tĩnh đã hiểu, máy móc đem tiền đưa cho hắn.

Lục Vệ Quốc để lại ba đồng tiền, nhanh nhẹn nhét số tiền còn lại vào vỏ chăn, nhưng lúc may lại hắn do dự, hắn không biết làm a.

“Để em làm,”

Lý Tĩnh tiếp nhận cái chăn trong tay hắn, động tác thành thạo vá lại.

Chăn ban đầu cũng là khâu khâu vá vá, vá thêm một miếng cũng nhìn không ra có gì khác lạ.

Hai vợ chồng nhìn chăn vừa vá, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

Ngẫm lại chính mình buổi tối đắp chính là tiền, trong lòng liền rất kích động.

Vui vẻ nhất chính là bọn họ giải quyết một chuyện lớn.

Cái chăn rách như vậy, bọn họ cũng không tin người ta có thể nhìn trúng.

“Vệ Quốc, như vậy thì tốt rồi.”

Lý Tĩnh cất kim chỉ, lưu luyến ở nơi giấu tiền sờ sờ.

……

“Bắt đầu làm việc! Bắt đầu làm việc!”

Bên ngoài ồn ào nhốn nháo, Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh hai mắt nhìn nhau.

Lý Tĩnh gấp chăn xong, đặt ở cuối giường, lại nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy ra một cái chăn mới hơn một chút, đè ở phía trên.

Nếu là bà Lục thật sự coi trọng chăn ở trong phòng bọn họ, muốn lấy cũng là lấy cái chăn mới kia.

Xếp lại xong, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Lúc trước nói chuyện kia, trong lòng mấy người chỉ nghĩ chiếm lợi ích kia đều không thoải mái.

Đối với hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, chỉ kém không trực tiếp dùng lỗ mũi nhìn bọn họ

.

Lý Tĩnh một chút cũng không thèm để ý, cô trộm sờ bụng mình, cảm thấy trong bụng vẫn còn no, lại nghĩ đến trong phòng có tiền thì trong ánh mắt cô dâng lên tia hy vọng.

Lục Vệ Quốc không thấy Lục Vệ Tinh ở trong đám người, phỏng chừng lại là đánh bài đi.

Vương Xuân Hoa sắc mặt không tốt, một khuôn mặt tối lại.

Lục Vệ Quốc không có tâm tình đi thưởng thức sắc mặt bà ta, nhắm mắt làm ngơ.

Trong ruộng vội đến khí thế ngất trời,

Sau khi đại đội trưởng vội vàng phân công xong, đối với hai vợ chồng nói một tiếng,

“Hai người đi theo ta tới.”

Lục Vệ Quốc cùng Lý Tĩnh khiêng cái cuốc hai mặt nhìn nhau,

Có người quay đầu lại nhìn đến bên này, tò mò hỏi một câu,

“Đại đội trưởng, ông muốn hai vợ chồng bọn họ đi đâu a?”

Người nọ thanh âm không nhỏ, dẫn tới phía trước vài cái quay đầu lại nhìn qua.

Trong đó liền có người Lục gia,

Tôn Thu Nguyệt như cũ là bộ dáng ngủ gà ngủ gật, đang cân nhắc đợi lát nữa như thế nào lười biếng.

Trần Mỹ Lệ canh cánh trong lòng việc chia đều nợ nần, quay mặt đi.

Lưu Thủy khép lại vở,

“Các ngươi làm việc của mình đi, ta mang bọn họ đến sau núi.”

“A!”

Đã có người hiểu rõ,

Ngày hôm qua trời mưa làm cho sau núi rơi xuống không ít đá, cần phải dọn dẹp sạch sẽ, vừa lúc hai vợ chồng bọn họ tới muộn.

Lưu Thủy tính toán, hai vợ chồng đều là người cần mẫn khả năng một ngày là xong.

Lý Tĩnh ngược lại giật mình, theo bản năng mà nhìn về phía chồng mình, Lục Vệ Quốc an ủi cô không cần hoảng sợ.