Chương 16.1: Cá

Edit + Beta: Moonmimi

Bọt nước văng khắp nơi, cá linh hoạt bơi lội lộ ra vây lưng màu đen, khi thì quay ngược bụng màu trắng lên trên.

Lý Tĩnh sợ ngây người: Trong sông thế nhưng có cá! Hơn nữa số lượng kinh người!

Mỗi năm thời điểm cày bừa vụ xuân thì ngoài ruộng nước tràn đầy, thỉnh thoảng có một ít cá nhỏ bơi lội khắp nơi, loại cá này nấu ăn đều là xương cốt không có mấy miếng thịt, ăn dễ bị hóc xương nên cũng không ai để ý.

Bây giờ Lý Tĩnh đã hiểu rõ những con cá nhỏ ngoài ruộng đó từ đâu ra, nguyên lai là từ nhánh sông này bơi xuống.

“Đưa cái cuốc cho anh,”

Vừa thấy đàn cá theo dòng nước bơi đi, Lục Vệ Quốc nói.

“Vâng ạ,”

Tiếp nhận cái cuốc, Lục Vệ Quốc đem những cục đá Lý Tĩnh vớt lên được đưa toàn bộ lại đây, vây kín lại khu vực trước mặt hắn.

Trừ một số con chạy thoát cơ bản đều bị vây ở chỗ này.

Lý Tĩnh nuốt nuốt nước miếng, quả thực là thịt đưa tới cửa tới, “Vệ Quốc,”

Lục Vệ Quốc sắc mặt bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ chuẩn bị lại có một số tiền thu vào.

Hắn thật sự rất muốn cảm tạ đại đội trưởng Lưu,

Không nghĩ tới một nhánh sông nhỏ lại có nhiều cá như vậy, cho dù cá không lớn, bán số lượng nhiều cũng là một khoản tiền không nhỏ, hơn nữa đây vẫn chỉ là trung du của sông, hạ du không biết còn có bao nhiêu cá nữa.

Hồ nhỏ dùng cục đá xếp thành đã dần dần yên tĩnh trở lại.

Lý Tĩnh nhìn về phía hắn, tâm tình cũng không bình tĩnh,:

“Vệ Quốc, cá này muốn làm như thế nào ?”

Bọn họ có khả năng là người thứ nhất phát hiện nơi này có cá.

“Trễ chút vớt lên bán đi,”

Làm một món cá mỹ vị thì dầu, dấm, muối, rượu gia vị, tỏi…… Cái nào đều không thể thiếu.

Dựa theo tình huống hiện tại của Lục gia liền dầu đều luyến tiếc dùng, vẫn là đừng lãng phí vô ích.

“Bán” có người muốn sao?

Trong thành, có người mua thịt heo là bởi vì thịt heo chỉ cần có một chút thịt mỡ là có thể chiên ra dầu, dầu có thể xào rau, tốp mỡ có thể ăn với cơm, một chút đều không lãng phí.

Nhưng là cá vừa tanh lại không dễ làm.

Thật sự có người muốn sao?

Lý Tĩnh hoài nghi,

Lục Vệ Quốc cũng không dám bảo đảm, nhưng có thị trường luôn là sẽ có nhu cầu, cá cẩn thận hầm thành canh cũng rất bổ.

Hắn an ủi Lý Tĩnh không cần lo lắng, trước làm việc lại nói.

Hồ nhỏ Lục Vệ Quốc tự mình xây cũng không thấy rõ ràng, hắn cũng không sợ bị đại đội trưởng tuần tra phát hiện.

Hai người giữa trưa vội vàng trở về ăn bữa cơm, lại sốt ruột quay lại chỗ làm.

Đại đội trưởng Lưu thấy hai người họ vội vàng làm việc, vừa lòng gật đầu, cố ý ở trước mặt người khác khích lệ bọn họ cần mẫn.

Làm cho Lý Tĩnh đỏ mặt một trận.

Lại làm một buổi chiều mới sửa lại bộ phận trung du của con sông

Lần này Lục Vệ Quốc lại phát hiện một đám cá.

Từ lúc bắt đầu kinh ngạc, đến mặt sau hắn đã có thể bình tĩnh đối mặt.

……

Hai vợ chồng bận việc một ngày, mặt trời chiều nhanh lặn về phía tây mới khiêng công cụ trở về.

Trên đường gặp được không ít người khiêng cái cuốc cầm lưỡi hái trở về cùng hai vợ chồng chào hỏi, vô cùng náo nhiệt.

“Vệ Quốc, chúng ta khi nào đem cá mang về?”

Sợ đám người đi xa nghe thấy, Lý Tĩnh đè thấp thanh âm hỏi.

Lục Vệ Quốc suy tính một lúc thì nhỏ giọng nói,

“Trước đem sông khơi thông đã,”

“vâng ạ,”

Lý Tĩnh nghe theo hắn.

Đi nửa bước, Lục Vệ Quốc bỗng nhiên dừng lại nói

, “Đưa cái cuốc cho anh,”

Hắn cầm lấy cuốc từ trong tay cô, sau đó đem cái nhẹ đổi cho cô.

Lý Tĩnh nhìn chằm chằm bóng dáng thon gầy của hắn, cúi đầu cười cười trong lòng ngọt ngào, sau đó đuổi theo.

Hai vợ chồng dọc theo đường đi câu được câu không nói chuyện, kéo thân thể mệt mỏi cố gắng trước khi trời tối đến nhà.

Nhưng khi vừa đến sân của Lục gia , hai người thế nhưng nghe được thanh âm cười to của Vương Xuân Hoa.

Bước chân hai vợ chồng đồng thời dường lại một chút, hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ nhớ rõ buổi sáng cùng giữa trưa hôm nay trước khi ra khỏi cửa, khuôn mặt của Vương Xuân Hoa tối sầm.

“Mẹ, Mỹ Vân khi nào về đến nhà?”

Tôn Thu Nguyệt nhớ thương lần trước Lục Mỹ Vân đáp ứng đưa cho cô ta khăn lụa, cái kia người thành phố vẫn thường hay mang , cô ta đã từng gặp cô dâu mới của thôn bên cạnh mang, nhẹ nhàng thanh thoát, thật sự rất hâm mộ.

Vương Xuân Hoa khó được tâm tình tốt, không kẹp dao giấu kiếm mà nói,

“Ngày mai, ngày mai liền quay trở lại.”

Lục Mỹ Vân là con gái út của Vương Xuân Hoa, lớn lên giống bà ta, cơ hồ là một cái khuôn mẫu khắc ra tới.

Vương Xuân Hoa càng thiên vị hơn.

Bà ta tiêu tiền cho con gái đọc sách, một lòng muốn cho con gái gả cho người thành phố.

Lục Mỹ Vân từ nhỏ một đường học đến sơ trung, sau khi tốt nghiệm sơ trung thi vào trường dạy nghề, cuối cùng lưu lại trong thành làm công nhân dệt may.

Cũng coi như là nửa cái người thành phố,

Mỗi khi Vương Xuân Hoa nhắc tới đến con gái, đều kiêu ngạo đến mức lỗ mũi đều nhanh vểnh lên trời.

Năm trước còn có người cùng Vương Xuân Hoa cầu hôn muốn cưới con gái bà ta, lúc ấy liền chửi ầm lên nói cái gì mà cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, con gái bà ta chính là phải gả người thành phố.

Vương Xuân Hoa cũng không biết con gái như thế nào bỗng nhiên trở lại.

Nhưng bà ta mặc kệ, con gái trở về thì bà ta lại có thể thổi phồng hai ngày,

Bà ta cảm thấy mình thật lợi hại, thế nhưng làm cho con gái trở thành nửa người thành phố.

Khi Lục Vệ Quốc đẩy cửa đi vào, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Bọn họ giống như là khách nhân bỗng nhiên đến nhà, không bị người thích.

Vương Xuân Hoa liếc mắt trừng bọn họ một cái, lập tức liền về phòng đi.