Chương 13: Làm việc

Edit + Beta: Moonmimi

Vương Xuân Hoa bực bội một hồi lâu, bà ta ăn sạch sẽ bát cơm rồi đặt bát xuống, đôi mắt híp lại lạnh giọng hỏi:

“Vợ chồng thằng hai, hai đứa mày vết thương đều khỏi rồi đúng không?”

Bà ta nói như vậy cũng là có nguyên do, lần trước Lục Vệ Quốc không phải là lấy cớ bị thương lừa gạt bà ta sao?

Gương mặt dài của Vương Xuân Hoa nhìn càng cay nghiệt hơn.

Lục Vệ Quốc có chút hiểu rõ nhìn về phía Lục Vệ Tinh, hắn ta đang học theo vợ mình ăn trộm miếng cơm của con trai, đắc ý chép miệng, ra vẻ chuyện không liên quan đến mình.

Trong lòng đang suy tính là chờ một nhà anh hai giúp hắn ta làm việc, hắn ta có thể sung sướиɠ đi đánh bài hai ngày, nói không chừng còn có thể thắng được chút tiền uống rượu.

Tôn Thu Nguyệt ở dưới bàn dùng sức vặn hắn ta một cái, ra sức nháy mắt.

Đứa con cả sắc mặt lạnh nhạt, coi việc này hết sức bình thường, đồng thời nhìn về phía Lục Vệ Quốc để nghe hắn trả lời như thế nào.

Trần Mỹ Lệ cầm nhánh cây xỉa răng, cũng vểnh tai lên nghe.

Mấy cái đứa trẻ trộm trốn đi cũng không phát hiện.

Lý Tĩnh nuốt xuống rau dại đắng chát, liền ợ cũng không dám ợ , sợ người khác nghe thấy mùi thịt.

Vừa nghe lời này thì nháy mắt cô đã hiểu cái gì.

Lục Vệ Quốc đem sự tình phát sinh trong nhiều ngày qua nhanh chóng suy nghĩ lại một lần, không có phát sinh việc gì đặc biệt.

Trừ bỏ việc chân Lý Tĩnh nhanh lành.

Còn có một việc chính là lúa nước trong thôn sắp tới mùa thu hoạch.

Vừa nghe giọng nói mang chút bất mãn của bà Lục. Hắn chỉ thoáng phân tích một chút thì cũng đã hiểu rõ.

Bà ta lại đau lòng đứa con thứ ba đi.

Ngăn lại nữ chủ sắc mặt trắng bệch đang muốn nói, Lục Vệ Quốc phản ứng nhanh chóng thay đổi một trương mặt tiều tụy gọi:

“Mẹ,”

Gương mặt già nua của Vương Xuân Hoa nhăn lại

“Mày đừng lại cùng ta nói thân thể không thoải mái,”

Bà ta lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lý Tĩnh, cảm thấy cực kỳ bất mãn.

Con trai biến thành như vậy, bà ta có cảm giác không thích hợp.

Đứa con thứ hai bà ta nuôi lớn vẫn luôn là đứa nghe lời, sao có thể bị con dâu thổi gió bên gối liền thay đổi.

Còn có nói cài gì mà con thứ hai đau lòng vợ, vợ vừa té ngã liền hối cải thay đổi thành con người tốt hơn gì đó. Đều là chó má.

Bà ta chính là mẹ bọn họ.

Tôn Thu Nguyệt đã sớm bất mãn Lý Tĩnh ở nhà nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, hơn nữa đã nghỉ mà còn không giúp cô ta làm việc, cô ta thêm chút lửa nói:

“Mẹ, chị dâu đã sớm lành rồi, buổi sáng hôm nay con còn thấy chị ấy bưng một chậu quần áo ra giặt đều không có việc gì.”

Lục Vệ Tinh có chút ngồi không yên muốn đi đánh bài, tay ngứa ngáy lại bị vợ ấn xuống một cái.

Lý Tĩnh yết hầu nghẹn lại, không để ý văn minh âm thầm mắng câu đồ ăn cháo đá bát.

Vương Xuân Hoa trừng cô một cái, sau đó nhìn con thứ hai, nghĩ thầm hắn còn có thể nói cái gì,

“Thằng hai, mày nói cho rõ ràng bằng không cả nhà cũng đừng nghĩ trôi qua một năm yên tĩnh”

Vương Xuân Hoa một năm từ đầu tới cuối đều thích lười biếng, đứa con thứ ba cũng giống bà ta.

Sau khi giao nộp thuế lương của thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng nên dựa theo công điểm phân chia lương thực còn lại.

Chìa khóa phòng để đồ ở trong tay bà ta, thấy gạo trong lu gần hết ngực bà ta đều đau đến thở không nổi.

Nghĩ lại nhà con thứ hai gần đây công điểm không nhiều như trước kia, bà ta tức giận run người.

Lục Vệ Quốc lau mặt một cái, khổ sở kêu một tiếng,

“Mẹ, trong lòng con cũng khổ a!”

Thấy chồng cô chua xót tố khổ, Lý Tĩnh nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.

.

Vương Xuân Hoa không quan tâm bộ dáng này của họ, đập thẳng đôi đũa xuống bàn, không kiên nhẫn nói:

“Thằng hai, mày rốt cuộc muốn nói cái gì.”

Lục Vệ Tinh nếu không phải không có ai làm việc cho, đã sớm đi rồi, hắn ta nói:

“Đúng vậy, anh hai, rốt cuộc anh muốn nói cái gì.”

Lục Vệ Quốc đôi mắt nhìn qua từng gương mặt lạnh lùng hay tính kế, giống như quả bóng xì hơi, một người đàn ông lại mang dáng vẻ do dự muốn nói lại thôi.

“Mẹ, trên người mẹ còn có tiền sao?”

Vương Xuân Hoa tim đập nhanh, hét lên:

“Ta nơi nào có tiền, mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Mẹ, con....,”

Lục Vệ Quốc có chút ấp a ấp úng,

“Con còn thiếu chú Lưu hơn một trăm đồng tiền còn chưa trả, trong lòng có chút không dễ chịu a.”

Nói xong, hắn nhanh chóng cúi đầu giống như vừa xấu hổ lại tuyệt vọng.

Một tiếng sét ầm ầm bổ xuống trên đầu người Lục gia,

Hơn một trăm đồng tiền, đó là bao nhiêu.

Công nhân bình thường không sai biệt lắm phải tích góp nửa năm tiền lương mới có.

Vương Xuân Hoa hai mắt trừng to,

Trong nháy măt không khí lạnh xuống.

Trần Mỹ Lệ vẫn luôn cho rằng nhà con trai trưởng bọn họ về sau sẽ là chủ nhà, nên giờ không chịu ngồi yên,

“Chú hai, mẹ trên người không có nhiều tiền như vậy.”

Vương Xuân Hoa như là rốt cuộc phản ứng lại đây, thanh âm bén nhọn,

“Ta không có tiền, còn dám hướng mẹ mày đòi tiền, ta còn chờ các ngươi hiếu thuận ta đâu.”

Trần Mỹ Lệ ngầm cùng Lục Vệ Đông đối mắt, nhẹ nhàng thở ra.

Lục Vệ Quốc ngẩng đầu, trong mắt hiện lên thần sắc bị thương,

“Chính là, trước năm mới chú Lưu muốn đòi tiền, ông cũng là mượn người khác, mẹ con....”

Lục Vệ Quốc dừng một chút, lại như là bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt tỏa sáng mà nhìn về phía hai anh em của hắn,

“Bác cả, chú ba, hai người giúp tôi.”

Tình ý chân thành, kích động tha thiết.

Lý Tĩnh vụиɠ ŧяộʍ lau khóe mắt, bỗng nhiên cảm thấy không còn bi thương như vậy…… Còn có chút muốn cười.

Lục Vệ Đông thần sắc lạnh nhạt tan vỡ, thở dài nói:

“Chú hai, anh cũng không có tiền.”

Lục Vệ Tinh cũng ngay lập tức lắc đầu,

“Tôi cũng không có tiền,”

Lục Vệ Quốc thần sắc lập tức ảm đạm xuống dưới, rụt tay về, “Mẹ, có thể hay không...,”

Hắn thật sự khó xử,

“Có thể hay không làm mấy anh em chia đều một chút”

“Dựa vào cái gì”

Trần Mỹ Lệ kích động đứng lên, chị ta giấu tiền riêng chính là để đem về nhà mẹ đẻ dùng để chống lưng cho chị ta.

Tôn Thu Nuyệt trên người một phân tiền cũng không có, chậm nửa nhịp,

“Bác hai, anh như thế nào có thể nói loại lời này.”

Lục Vệ Quốc bực bội mà vò tóc, khi ngẩng đầu thấy mỗi người đều né tránh ánh mắt hắn.

Hắn nói:

“Bác cả, chú ba, tôi làm việc nhận công điểm cũng là phân cho người một nhà, vì cái gì……”

Lục Vệ Quốc đầy mặt bi thương cúi đầu,

Vương Xuân Hoa sắc mặt xanh đen, vẻ mặt đau lòng,

“Thằng hai mày như thế nào có thể nói như vậy, cho anh cả cùng em ba lương thực không phải là đương nhiên sao? Các ngươi là anh em a.”

Lục Vệ Quốc thật muốn cười lạnh ra tới, dựa vào cái gì hắn phải trả giá còn người khác liền không cần trả giá.

Lời nói của Vương Xuân Hoa đã gϊếŧ tia ý niệm cuối cùng đem người Lục gia làm như người một nhà của hắn.

Bà ta sợ con thứ hai nói ra việc càng quá mức, nói:

“Thằng hai, việc trả tiền mày cũng đừng nghĩ, chuyện tiền nong mẹ cũng không có biện pháp.”

Bà ta tiếp tục nói:

“Chuẩn bị thu hoạch vụ thu rồi, sang năm lương thực chỉ có thể dựa vào phân lương thực của vụ thu năm nay, em ba từ nhỏ thân thể không tốt, mày giúp nó làm việc, mẹ liền không so đo những lời nói vô lý vừa rồi.”

Lục Vệ Tinh đương nhiên gật đầu, trong lòng đã xác định anh hai là sẽ không cự tuyệt.

“Mẹ, chuyện tiền……”

“Không phải nói là không được nói đến chuyện tiền sao”

Vương Xuân Hoa vỗ cái bàn.

Sợ tới mức con gà mái nuôi trong một góc vỗ cánh kêu khanh khách.

Lục Vệ Quốc vẻ mặt đau khổ, trước khuôn mặt đen thui của bà ta vẫn không sợ chết mà nói:

“Lưu thúc nói trước năm mới phải trả tiền, mẹ, tôi cũng không có biện pháp, nếu các ngươi không muốn giúp tôi trả tiền, giúp chú ba cũng không có tiền lấy, tôi cũng không dám đi.”

Nói xong hắn kéo nữ chủ liền đi.

Lý Tĩnh ngẩn ra, sau khi kịp phản ứng lại chạy nhanh đi theo đi rồi.

“Ai u, phản rồi phản rồi có phải hay không a!”

Vương Xuân Hoa vỗ đùi kêu rên.

Trần Mỹ Lệ đi theo mắng một câu,

“Chú hai cũng thật quá đáng!”

Người một nhà liền nhà con cả ba đứa trẻ, con thứ ba có một đứa, con thứ hai một đứa con cũng không có, khi nhận lương thực trở về, thành thật mà nói bọn họ chỉ có thiệt.

Nhưng Trần Mỹ Lệ đều đã thói quen, cô ta ước gì nhà chú hai không có con.

……

Khép lại cửa, không khí trong phòng so buổi sáng tốt lành hơn rất nhiều.

Hắn bực bội mà đem tóc vừa rồi vò loạn vuốt thẳng, nghe bên ngoài đang mắng hắn thì sắc mặt không có một chút biến hóa.

Lý Tĩnh nhìn hắn đang quay lưng về phía mình, thở dài.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy chồng thiệt tình đau lòng,

do dự một chút, Lý Tĩnh lặng lẽ lại gần.

Lục Vệ Quốc nhận thấy được động tĩnh phía sau, quay người lại, không nghĩ tới vừa lúc đem nữ chủ ôm vào trong lòng ngực.

Hắn ôm cũng không phải không ôm cũng không phải,

Nhưng nữ chủ lỗ tai hồng hồng chôn ở trong lòng hắn, ôm eo hắn, thanh âm nhỏ nhẹ,

“Vệ Quốc, anh vất vả rồi.”

Vất vả diễn một tràng như vậy, phải đem hắn bức đến tình trạng gì, hắn mới có thể tố khổ như vậy.

Lục Vệ Quốc thân thể cứng đờ, há miệng muốn nói lại không phát ra được thanh âm nào.

Lý Tĩnh sau khi bình tĩnh lại, hơi ngẩng đầu thấy trong tầm mắt là cái cằm cứng rắn của hắn, hầu kết lên xuống, bỗng nhiên thấy có chút đẹp trai.

Cô gái nào sau khi đọc xong《 Shakespeare 》mà không có khát khao về tình yêu đâu.

Cô cũng giống vậy, Lý Tĩnh nhón mũi chân.