Chương 9: Hẹn gặp

Rất nhiều thứ, tựa hồ mất đi rồi, mới biết quý trọng, hối hận không kịp.

Tỷ như món cơm nắm như cái bánh dày buổi sáng kia.

Nó khả năng cũng không có ngon như vậy, nhưng chính là còn chưa được ăn nó, nên Lâm Tĩnh luôn nhớ mãi, trong đầu óc toàn là cơm nắm thế cho nên thời điểm đại diện môn toán của lớp đến thu bài tập cô còn đang thất thần.

“Lâm Tĩnh Tĩnh, bài thi toán học.” đại diện môn toán Tề Giai gõ gõ danh sách trong tay, vươn tay ra với Lâm Tĩnh Tĩnh.

“Nga, chờ chút.” Lâm Tĩnh phục hồi lại tinh thần, mở cặp sách ra tìm kiếm.

Kỳ quái, cô tìm nửa ngày, cư nhiên không tìm thấy.

Tề Giai bĩu môi, ánh mắt lướt qua cánh tay Lâm Tĩnh nhìn về phía cặp sách của cô. Nơi đó chỉ có mấy quyển sách giáo khoa cùng sách luyện tập, nào có cái bài thi nào?

“Cô có làm hay không vậy?” Tề Giai đối với việc này đã tập mãi thành quen, cô chỉ là làm theo phép tắc lại đây hỏi thôi.

Không có khả năng a. Lâm Tĩnh nhớ rõ ràng, ngày hôm qua cô có đem bài thi mang về nhà, hơn nữa dựa theo yêu cầu của đồng chí Lão Vương, cô còn đem bài thi chỉnh sửa từ đầu tới đuôi một lần.

Lâm Tĩnh đem tất cả sách giáo khoa cùng notebook trút ra hết nhưng vẫn là không có.

Tay cô mò vào hộc bàn sờ một cái, sờ đến một tập giấy. Lâm Tĩnh sửng sốt một chút.

Tề Giai đã chờ đến không còn kiên nhẫn: “Không viết cũng không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Cô đánh một cái dấu X ở bên cạnh cái tên Lâm Tĩnh trong danh sách, quay đầu liền đi, vừa vặn đυ.ng phải Trần Bằng đang đi lại đây.

Trần Bằng: “Làm sao vậy?”

Tề Giai đánh ánh mắt về chỗ của Lâm Tĩnh: “Còn có thể như thế nào, lại ‘ quên ’ làm bài tập thôi.”

Trần Bằng: “ Bài tập ?” Hắn thấy được một chồng bài thi trong tay Tề Giai, “Nga, cô nói bài thi toán học ngày hôm qua à, tôi để bài của Lâm Tĩnh ở trên bàn cô rồi a.”

Tề Giai: “A?”

Thấy vẻ mặt Lâm Tĩnh cũng đang hoang mang, Trần Bằng giải thích nói: “Tôi thấy cô lúc đấy để bài thi ở trên bàn, liền thuận tay giúp cô nộp. Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, cô không nghe thấy?”

Lâm Tĩnh mờ mịt mà lắc đầu.

“Cô để tập bài thi xuống rồi tìm thử xem, hẳn là nó nằm ở mấy bài phía trên ấy.” Trần Bằng nói với Tề Giai.

Tề Giai nghe vậy, buông bài thi trong tay xuống, quả nhiên lật qua mấy tập liền tìm thấy bài thi của Lâm Tĩnh Tĩnh.

“Thật đúng là đang ở đây.” Tề Giai có điểm xấu hổ.

Bài thi có rất nhiều chữ viết nho nhỏ, ngay ngắn, rậm rạp, tuy rằng bởi vì chỗ cần sửa lại quá nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra được người chỉnh sửa có thái độ rất nghiêm túc, chi tiết cẩn thận.

“Ngượng ngùng a.” Tề Giai vội vàng đem dấu X đã đánh bên cạnh tên Lâm Tĩnh Tĩnh lúc nãy xóa đi, vội vàng đi thu của những người khác.

“Cậu nộp bài thi của tôi lúc nào ?” Lâm Tĩnh hỏi.

“Vừa nãy a.” Trần Bằng cười cười, ngồi xuống đối diện với Lâm Tĩnh.

Lúc hắn cười lên bên cạnh miệng có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt như ánh mặt trời sáng sớm trông rất sạch sẽ.

Lâm Tĩnh có chút do dự, cảm thấy hẳn là không phải hắn.

“Vậy cậu… Có thấy người nào kì quái hay không…”

“Người kì quái ?”

Lâm Tĩnh mím môi, không có trả lời.

Lòng bàn tay cô đang nắm một tờ giấy đã bị nhàu nát. Tờ giấy bị nắm đến mức đã không còn nhìn thấy rõ chữ viết ở trên đó, chỉ có chính cô là rõ ràng nhất nội dung được viết ở bên trong ---

【 đêm nay 8 giờ, hẻm đông phía sau, có người gặp. 】

“Không có gì.” Lâm Tĩnh lắc đầu, không để cho Trần Bằng thấy, trộm đem tờ giấy nhét vào trong túi của mình.

Trần Bằng cười nói: “Tĩnh Tĩnh, cô làm sao vậy? Mới sáng sớm mà đã nói mấy lời kỳ kỳ quái quái.”

“ Có phải là chưa ăn sáng nên đầu óc chưa kịp hoạt động không ?”

Lâm Tĩnh ngẩng đầu: “A?”

Chỉ thấy Trần Bằng thần thần bí bí mà từ trong túi móc ra một đồ vật, để ở trước mặt Lâm Tĩnh.

Là cơm nắm trắng trẻo mập mạp như cái bánh dày.

Trên túi còn đọng hơi nước vừa nhìn là biết còn đang nóng.

“Đây là……” Lâm Tĩnh nhất thời nghẹn lời, có chút cảm động.

Trần Bằng gãi gãi cái ót, “Ai nha” một tiếng nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Tôi thấy cô vẫn luôn thất thần, không ngừng nhắc mãi cái gì mà‘ cơm nắm bánh dày ’…… Vừa lúc tôi muốn thay lớp trưởng ra ngoài mua một ít đồ, liền thuận tiện mua cho cô một phần. Cô đừng nhìn tôi nữa, mau ăn đi!”

Hắn nói xong, lại đem cơm nắm đẩy đẩy đến trước mặt Lâm Tĩnh.

Cơm nắm mềm mại tỏa ra mùi gạo nếp, xúc cảm ấm áp thông qua đầu ngón tay truyền lại. Lâm Tĩnh hé miệng, “A” một cái cắn xuống một miếng ——

“Ăn ngon sao?”

“Ăn ngon!”

“Ăn ngon là được, hắc hắc!”

“Ôi, còn có chà bông cùng chân giò hun khói a!”

“Thì đó, tôi biết cô thích ăn loại này mà.”

…………

Lâm Tĩnh từng miếng từng miếng mà ăn xuống cơm nắm nóng hầm hập, cô lần đầu tiên cảm thấy, kỳ thật xuyên qua trở thành Lâm Tĩnh Tĩnh…… Cũng không tồi.

***

Vào lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Lâm Tĩnh đi toilet.

Nguyên lai có một dãy nữ sinh đang xếp hàng chờ, vừa thấy cô đến, đều yên lặng nhường ra một đường. Chỉ có duy nhất một người đang cúi đầu nhìn di động không nhúc nhích, bị người phía sau túm một cái kéo đến ven tường.

“Bệnh tâm thần a, túm tôi làm cái gì!”

Nữ sinh xem di động quát to. Nhưng mà lúc sau khi quay đầu nhìn thấy Lâm Tĩnh, cô ta ngây lập tức ngậm miệng, vẻ phẫn nộ trên mặt không cánh mà bay, thậm chí còn tặng một ánh mắt cảm kích nhìn về phía người vừa túm cô ả, thành thành thật thật mà dựa vào tường đứng thẳng, đối với Lâm Tĩnh làm cái tư thế “Thỉnh ngài vào”.

Đây đại khái chính là đãi ngộ của lão đại a. WC được quyền ưu tiên sử dụng.

“Cô ấy chính là Lâm Tĩnh học ở sơ tam ban 4 à…”

“Hử!”

Mọi người liền an tĩnh như gà, so chủ nhiệm giáo dục đích thân tới kiểm tra còn ngoan hơn.

Lâm Tĩnh: “……”

Cô làm bộ không thấy vẻ mặt đầy hoảng loạn của nữ sinh mới vừa đi ra từ toilet, đi vào, đóng cửa lại, sau đó đem tờ giấy trong túi ra, đem tờ giấy vuốt lại cho đỡ nhăn.

【 đêm nay 8 giờ, hẻm đông phía sau, có người gặp. 】

emmm…… Khẩu khí còn rất lớn, chính là chữ xấu quá.

Tựa như sợ cô lầm thời gian, người viết còn khoanh tròn vài vòng vào chỗ ‘ đêm nay 8 giờ’, lại còn vẽ một cái bản đồ phía sau tờ giấy cho cô.

Lâm Tĩnh không cho rằng không có khả năng tờ giấy này bị đặt sai vị trí, nếu là Lâm Tĩnh Tĩnh thì gặp phải chuyện này rất bình thường. Hẹn đánh nhau là việc xảy ra như cơm bữa của một người như Lâm Tĩnh Tĩnh, chỉ là ai sẽ là người để tờ giấy này ở bàn cô ?

Không có ký tên, Lâm Tĩnh đoán không ra đối phương là ai.

Trường sơ trung Cẩm Phong tuy không được quản nghiêm như trường cao trung Dụ Thành nhưng cũng không phải người nào muốn vào thì vào được.

Hơn nữa, vị trí chỗ ngồi của cô là ở giữa lớp, nếu muốn đến vị trí của cô đặt tờ giấy thì ít nhất cũng sẽ có người chú ý đến, nhưng cô nói bóng nói gió hỏi một vòng, tựa hồ cũng không có ai chú ý tới.

Chẳng lẽ là bạn cùng lớp ?

Lâm Tĩnh Tĩnh là đại ca số 1 của trường trung học Cẩm Phong, không phải hẳn là đã chấn chỉnh mọi người trong trường rồi sao? Như thế nào còn sẽ có người dám khıêυ khí©h mà đặt tờ giấy ở chỗ cô?

Lâm Tĩnh lại đem nội dung trong tờ giấy nhìn một lần nữa.

…… Đêm nay 8 giờ, có người hẹn gặp.

Loại này lời nói, nếu là làm Lâm Tĩnh Tĩnh bản nhân thấy được, khẳng định sẽ nhiệt huyết dâng lên, cùng đối phương không muốn sống mà làm thượng một trận đi. Nhưng nàng lại không phải thật sự Lâm Tĩnh Tĩnh.

Đúng là cô muốn duy trì hình tượng của nguyên chủ, nhưng sự việc này lại đầy tính nguy hiểm hơn nữa trong cốt truyện cũng không có tình tiết này, nên có thể tránh được việc nào hay việc đấy đi.

Cô quyết định, coi như không có việc gì phát sinh, làm như không thấy tờ giấy này.

Lâm Tĩnh chớp chớp mắt, tay vừa nhấc, nhẹ nhàng đem tờ giấy ném vào bồn cầu, sau đó ấn xả nước, cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc, không nghĩ tới vào buổi chiều ngày hôm sau, Trần Bằng thở hồng hộc mà chạy tới đối với cô nói: “Tĩnh Tĩnh, không tốt! Có việc không tốt rồi!!”

Lúc này, Lão Vương đang giảng một bài tập cho Lâm Tĩnh, nhìn thấy bộ dáng hoang mang rối loạn của Trần Bằng, còn nói năng lộn xộn cái gì mà “Việc lớn không tốt”, liền giận sôi máu: “Làm sao vậy! Lại làm sao vậy! Có việc gì mà không tốt!”

Tiền xa chi giám hậu sự chi sư, đồng chí Lão Vương bằng vào kinh nghiệm dạy học phong phú của mình, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh liếc mắt một cái: “Có phải cậu lại ở bên ngoài gây chuyện hay không!?”

Lão Vương vừa hối hận lại vừa bực bội, hắn mới ở trên lớp học khen “Lâm Tĩnh Tĩnh” có tiến bộ, bài thi đều biết sửa lại, hơn nữa còn đúng hạn nộp bài, như thế nào mới một cái nháy mắt liền lại đi gây hoạ vậy ?!

“Không phải em……” Lâm Tĩnh nhỏ giọng biện giải. Cô khẳng định là không có gây chuyện, cũng không biết Lâm Tĩnh Tĩnh trước kia gây chuyện xong để lại hậu quả tới giờ hay không.

Trần Bằng chạy tới gấp, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ đυ.ng phải Lão Vương, vội vàng thay Lâm Tĩnh giải vây: “Không không, không phải Tĩnh Tĩnh. Là em…em…” Hắn nghĩ nghĩ, rồi dậm dậm cái chân mà nói, “Là em không cẩn thận đánh rơi tiền, ngày hôm qua em vừa mới được cho 300 tệ ô ô ô.”

300 tệ, đối với học sinh trung học bình thường mà nói, đã là co số không nhỏ. Khó trách hắn sẽ hô to gọi nhỏ.

Lão Vương trong lòng buông lỏng, thấy vẻ mặt như đưa đám của Trần Bằng, cũng không xát muối vào miệng vết thương hắn nữa, chỉ có thể hoãn hoãn thái độ, giáo dục hắn nói: “Cậu đang làm cái gì vậy, đã là một học sinh sơ tam rồi, còn vứt đồ bừa bãi như vậy. Chờ đến khi đi thi, có phải hay không vứt cả giấy số báo danh ở nhà?”

“Cậu nhớ lại những chỗ đã từng đi qua tìm lại xem không thì hỏi những người bạn xung quanh xem có thấy không. Nếu không tìm thấy vậy thì lên báo cáo với nhà trường để tìm lại.”

Nói xong, thấy Trần Bằng vẫn còn đang thất thần bất động, Lão Vương không khỏi cất cao âm lượng: “Mau đi a!”

Trần Bằng lúc này mới hốt hoảng thất thố mà đi ra.

“Ai! Mấy cái hài tử này thật là một đứa cũng không để cho người ta bớt lo.” Lão Vương thở dài, đẩy đẩy mắt kính trên mũi, “Đến đây đi, nhìn lại đề này, những lời thầy vừa rồi nói, em nghe hiểu chưa?”

Lâm Tĩnh nhìn chỗ Lão Vương chỉ vào, gật gật đầu.

Kỳ thật mấy cái đề kiểu này cô đều hiểu. Lượng kiến thức cũng không có khác nhiều lắm so với thời đại của cô. Bất quá Lâm Tĩnh cảm thấy, Lâm Tĩnh Tĩnh trong mắt các giáo viên đã là một học tra, mấy nay có thể đi học nghiêm túc nghe giảng, đúng hạn hoàn thành bài tập, đã là cái chuyển biến rõ ràng rồi, nếu lại tất cả các thành tích học tập đều cao lên, ngược lại sẽ có vẻ thực không bình thường. Cho nên ở những lúc làm bài tập, Lâm Tĩnh đã đặc biệt làm sai mấy chỗ.

Kết quả không nghĩ tới, vẫn làm cho Lão Vương chú ý.

Không chỉ chú ý tới, còn ở trên lớp khích lệ cô, đem cô trở thành đại diện điển hình của những người nỗ lực trong học tập ——

“Các em nhìn Lâm Tĩnh Tĩnh xem, ngày thường luôn là người trễ nải không chịu nộp bài tập, hiện tại cũng sẽ nghiêm túc làm bài! Những bài tập này…… A, tuy rằng xác suất làm sai vẫn còn cao, nhưng ít nhất thái độ làm bài rất tốt!”

“Các bạn học, kỳ thi trung học đã gần ngay trước mắt, nhưng đời người lại còn rất dài. Chỉ cần các em hạ quyết tâm nghiêm túc học tập, bất cứ khi nào bắt đầu đều không tính là muộn! Biết không!”

Chuyện này vẫn còn chưa xong.

Hết tiết, vì để cổ vũ Lâm Tĩnh học tập tốt hơn nữa, kích phát động lực giúp cô hướng về phía trước mà Lão Vương đã đặc biệt đem cô gọi riêng ra trước cửa lớp, lời nói thấm thía hỏi cô những nội dung mà ông giảng có hiểu được không, những bài làm sai còn có chỗ nào không hiểu không —— đây cũng chính là lúc gặp một màn kia của Trần bằng.

“Tốt, tất cả đều sẽ tốt.” Lão Vương đem sách bài tập trả lại cho Lâm Tĩnh, đặc biệt ôn hòa mà nói, “Em nếu có vấn đề gì không hiểu, đừng sợ, cứ việc tới hỏi. Làm sai đề không đáng sợ, không biết vì sao lại sai mới đáng sợ.”

Ông vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh, cổ vũ cô nói: “Em có thể tập trung quay lại học tập là tốt, bất quá không được kiêu ngạo, cần phải tiếp tục duy trì a!”

Có giáo viên đi qua nhìn thấy được bộ dáng cao hứng của lão Vương, nhịn không được trêu ghẹo: “Nha, Vương lão sư, có chuyện gì mà vui vẻ vậy, có phải được phát tiền thưởng hay không ?”

Lão Vương cười nói: “Nào có nào có, tôi không phải là được phát tiền thưởng, các người làm sao có thể biết được !”

“A, xem ra là có hỉ sự đi? Cũng không thể giấu giếm đồng nghiệp như vậy a!”

“Lại muốn bị tôi gõ cho một phát đúng không? Nào nào nào, hôm nay liền mời các người đi uống một chén.”

“Ai da? Vương lão sư muốn mời khách a, xem ra thật là gặp được hỉ sự!”

…………

Nhìn theo bóng dáng Lão Vương cùng với hai vị giáo viên khác đi xa, Lâm Tĩnh nhẹ nhàng mà khóe miệng hơi nâng.

Cô rất may mắn, thời học sinh của mình đều gặp được những vị giáo viên thiện lương chất phác, cho nên cũng không cảm thấy khó khăn khi nói chuyện cùng với giáo viên. Bởi vì chỉ cần mình lộ ra chỉ một chút ý chí hướng về tương lai, không cần cô phải một mình “Vất vả cần cù làm vườn” liền sẽ có người cao hứng mà vì mình bận trước bận sau, giúp cô tưới nước, bón phân……

“Tĩnh Tĩnh.”

Lâm Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy Trần Bằng lại xông ra, vẻ mặt vội vàng mà nhìn cô.

Lâm Tĩnh: “Sao cậu còn ở chỗ này? Không đi đến chỗ đăng ký báo đồ bị mất sao?”

Trần Bằng: “……”

Trần Bằng: “Đăng ký cái gì a, thật ra tôi không có bị mất tiền!”

Lâm Tĩnh: “Vậy sao cậu……”

Trần Bằng thoạt nhìn càng thêm nóng nảy: “Là Hòe Nam trung học! Đám người trường cao trung Hòe Nam kia lại tới nữa!”

☀️☀️☀️☀️☀️☀️