Chương 10: Trước cổng trường

Lâm Tĩnh: “Cậu xác định là người trường trung học Hòe Nam ?”

Trần Bằng liên tục gật đầu: “Xác định.” Hắn khoa tay múa chân “Cái người đầu đinh, mắt híp híp kia lúc trước cầm gậy đánh cô tôi chắc chắn sẽ không nhìn lầm !”

Lâm Tĩnh trong lòng căng thẳng, không hề nhiều lời, lập tức cùng đám người Trần Bẳng chạy ra ngoài cổng trường, xa xa mà liền thấy đám người Dương Hạo Bình cùng với chú bảo vệ của trường phát sinh tranh chấp.

Hai người không dám tới gần, tránh ở phía sau của phòng an ninh, chỉ nghe chú bảo vệ tức giận thở phì phì mà nói: “Các cậu là học sinh trường nào lại dám đến trung học Cẩm Phong gây sự ! Cũng quá càn rỡ!”

Dương Hạo Bình vẻ mặt xanh mét. Hắn không nghĩ tới mình sẽ bị cản ở trước cổng trường trung học Cẩm Phong lâu như vậy, bắt đầu cảm thấy bực bội, vẫy vẫy tay, ý bảo mấy anh em phía sau không cần nói lời vô nghĩa đừng vô nghĩa, cứ xông vào bên trong.

Chú bảo vệ gặp tình huống lâm nguy không sợ, che ở trước mặt bọn chúng: “Cậu đứng lại đó cho tôi !” Hắn móc điện thoại ra, chỉ vào chóp mũi Dương Hạo Bình quơ quơ, “Tôi xem cậu lại dám đi về phía trước một bước?! Tin hay không tôi liền gọi điện báo công an đến bắt các cậu lại!”

Chú bảo vệ vừa nói vừa cho đồng nghiệp một ánh mắt, đồng nghiệp thấy thế lập tức nhấc điện thoại lên.

“Chú làm gì vậy ?” Vừa nghe đến báo công an, Dương Hạo Bình cùng mấy người anh em phía sau hắn liền lui lại một chút, “Không phải chúng tôi đã nói rồi sao, thật sự là chúng tôi tới tìm người…”

“Tìm người cũng không được.” Bảo vệ giữ vững lập trường, không dao động chút nào, “Vừa rồi bộ dáng của các cậu hùng hùng hổ hổ, không có chút nào là giống như tới tìm người? Tôi thấy các cậu là học sinh trẻ người non dạ nên mới không so đo. Đi nhanh, mang theo cả các bạn của cậu nữa về trường đi học đi, bằng không, tôi thật sự sẽ báo công an đấy !”

“ Ông !” Dương Hạo Bình tức đến cắn răng.

………

Thấy mấy người trường trung học Hòe Nam ở cổng trường giằng co mà không vào được, Lâm Tĩnh tạm thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Trần Bằng không có nhìn lầm, mấy người này đều là những người động thủ hôm bữa, đặc biệt là cái người đầu đinh kia, cô có ấn tượng rất sâu.

Chẳng qua Lâm Tĩnh nhớ rõ, trên mặt tên đầu đinh lúc ấy chỉ có một vết thương chuyển sang màu xanh tím, như thế nào mà lúc nãy vừa nhìn lại thấy, cằm cùng với khóe mắt hắn cũng có vết thương, là do cô nhớ lầm hay là hắn lại bị ai đánh ?

Kệ hắn đi cho dù là bị ai đánh cô cũng không cần phải quan tâm tới hắn, cô nghĩ trong lòng như vậy sau đó lùi về sau một chút liền đối mặt với khuôn mặt hoảng hốt của Trần Bằng.

Trần Bằng: “Làm sao bây giờ Tĩnh Tĩnh? Bọn họ không phải là lại tới tìm chúng ta gây phiền toái chứ ?” Bên cạnh trường học có một cái ngõ nhỏ rất dễ bị mai phục nếu bọn hộ rình ở đó rồi xông ra đánh nhau chăc chắn sẽ không tốt.

Lâm Tĩnh an ủi hắn nói: “Cậu đừng hoảng để tôi nghĩ cách đã.”

Càng ở thời điểm mấu chốt, càng không thể tâm hoảng ý loạn. Lâm Tĩnh hít sâu vài cái, ổn định tâm trạng, lại mở miệng nói, thanh âm rõ ràng trầm ổn hơn không ít: “Cậu vừa rồi làm sao lại thấy được bọn họ ? Có bị bọn họ phát hiện hay không ?”

Nhìn đến bộ dạng bình tĩnh trấn định của Lâm Tĩnh, Trần Bằng cũng thoáng an tâm một ít. Hắn nuốt nước bọt rồi nhớ lại nói: “Tôi vừa rồi đi quầy bán quà vặt mua đồ ăn vặt, kết quả còn chưa ra đến cổng trường, liền nghe thấy bọn họ ở cửa ồn ào, nói cái gì mà ‘ nha đầu chết tiệt kia dám chơi chúng ta, lần này nhất định phải cho cô ta một trận ’…… Tôi nghe thấy được tên của cô, liền một đường chạy nhanh về tới nói cho cô biết. Nhưng cô yên tâm, bọn họ hẳn là không có nhìn thấy tôi.”

Lâm Tĩnh gật gật đầu. Như vậy xem ra, tờ giấy kia là do mấy người trường cao trung Hòe Nam viết. Nhưng bọn họ đều là học sinh khác trường sao lại có thể đặt được tờ giấy đó vào vị trí ngồi của cô ?

“Tĩnh Tĩnh.” Trần Bằng kéo kéo tay áo Lâm Tĩnh, vẻ mặt đầy sự áy náy, “Thực xin lỗi, đều do tôi. Ngày đó nếu không phải vì bảo vệ tôi, cô cũng sẽ không cùng bọn họ đánh nhau…… Chính là tôi, tôi thật sự không biết……”

Trần Bằng thật sự không biết đám người kia tại sao tự dưng lại lao vào đánh hắn giờ lại làm cho sự việc nháo đến mức này.

Tựa như Thạch Tâm Lôi nói, hắn là một nam sinh, lại phải dựa vào Lâm Tĩnh Tĩnh bảo vệ, thật sự là…… thật sự là……

Trần Bằng gấp đến độ vành mắt đều đỏ, lúc hắn sắp khóc lên, bên tai bỗng nhiên truyền đến một trận cười khẽ.

“Cậu làm sao vậy ?” Lâm Tĩnh cười nói.

“Tĩnh Tĩnh?” Trần Bằng ngẩn người.

Dưới ánh mặt trời, nữ sinh bị một đầu tóc nhuộm đầy màu sắc làm cho nhan sắc của mình bị mờ nhạt giờ đây cười lên lại phá lệ mềm mại dịu dàng.

Trần Bằng bỗng dưng hoảng thần, chỉ nghe Lâm Tĩnh thập phần thoải mái mà nói: “Còn chưa tới nông nỗi nghiêm trọng như vậy đâu”. Cô từ trong túi rút ra một cái khăn giấy đưa qua.

Trần Bằng tim đập nhanh, trên mặt cũng có chút nóng lên. Hắn cầm lấy khăn giấy trong tay Lâm Tĩnh, đưa lên khóe mắt lau hai cái, nghĩ nên làm như thế nào để giúp “Lâm Tĩnh Tĩnh” vượt qua cửa ải khó khăn này.

“Không có việc gì.” Lâm Tĩnh nói.

Cô nói rất nhẹ nhàng, giống như sự việc trước mắt này không khó giải quyết một chút nào. Chính là Trần Bằng vẫn thực không yên tâm.

“Thật sự không được, tôi đi ra cùng bọn họ nói chuyện giải quyết rõ ràng.”

Oan có đầu nợ có chủ, sự tình là bởi vì hắn bắt đầu, cũng nên là từ hắn kết thúc. Tuy rằng Trần Bằng cũng không biết chính mình đắc tội với đám người này như thế nào, nhưng trong lòng hắn vô cùng rõ ràng, không thể lại tiếp tục liên lụy Lâm Tĩnh Tĩnh.

Trần Bằng nắm chặt tay, đứng lên, nhưng hắn còn chưa đi ra ngoài, đã bị Lâm Tĩnh một phen ấn xuống: “Thật sự không có việc gì nha, cậu nhìn bọn họ xem, không phải đã đi rồi sao ?”

Nhìn theo phương hướng ngón tay của Lâm Tĩnh, Trần Bằng thấy bọn người Dương Hạo Bình quả nhiên đã rời đi.

“Này…Có chuyện gì vậy ?” Trần Bằng có điểm ngốc.

“Hẳn là bị bảo vệ ở cửa ngăn lại, cảm thấy có ở chỗ này chờ đến ngốc cũng không vào được, cho nên đi rồi đi.” Lâm Tĩnh như có chút suy tư mà nói.

“Như vậy a, thật tốt quá!”

Tâm tình của Trần Bằng nháy mắt trở nên thoải mái hẳn lên.

“Không nghĩ bình thường bộ dáng của mấy chú bảo vệ nhìn rất hung dữ, thời khắc mấu chốt cư nhiên vẫn rất là đáng tin cậy!”

Hắn hiện tại có ý tưởng, lập tức đi làm ra một cái cờ thưởng “Người bảo vệ trường xuất sắc”, tự mình trao cho mấy chú bảo vệ ấy !

“Được rồi, đi về thôi, tý nữa là đến tiết phải viết mấy bài văn rồi đấy.” Lâm Tĩnh vỗ vỗ Trần Bằng nói.

“Tĩnh Tĩnh cô từ từ thôi, chờ tôi với!” Trần Bằng chạy nhanh đuổi theo.

Hai người cùng đi về hướng khu dạy học. Chỉ là, đi được một lúc, Lâm Tĩnh quay đầu lại, cố ý vô tình nhìn về phía cổng trường liếc mắt một cái.

Người của trường trung học Hòe Nam tuy rằng không thấy đứng ở đấy nữa, nhưng Lâm Tĩnh biết, bọn họ nhất định sẽ không cam tâm dừng lại, nói không chừng, giờ này bọn họ đang ngồi chờ ở một góc nào đấy, khi cô ló mặt ra thì sẽ xông ra tấn công cô.

Cô cần phải nghĩ một cái biện pháp, làm này nhóm người này không thể dây dưa với cô nữa mới được.

***

“Dương ca, cứ như vậy mà đi sao ? Chúng ta phải đi về tay không à?” Mới từ chỗ cổng trường sơ trung Cẩm Phong đi ra, một nam sinh của trường cao trung Hòe Nam lập tức ồm ồm hỏi.

“Câm miệng! Còn cần mày tới dạy tao à ?” Dương Hạo Bình ôm một bụng hỏa, quay đầu mắng tên kia.

Hắn vốn muốn mắng hai câu cho hả giận ai dè lại đυ.ng phải vết thương trên mặt, đau đến mức hắn theo phản xạ có điều kiện mà nâng tay lên.

Nhưng mà tay hắn còn chưa có động được tới vết thương trên mặt, đã bị tên đàn em ôm chặt lấy.

Dương Hạo Bình: “???”

“Dương ca anh đừng nóng giận, hắn sẽ không nói nữa, ngươi đừng cùng hắn chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này.”

Dương Hạo Bình: “……”

“Ngươi cũng thật là, khi không sao lại nói chuyện với Dương ca như thế, còn không nhanh lên xin lỗi!”

Tên kia nam sinh kia lập tức tiến lên thành thành thật thật mà cúi đầu nhận sai: “Thực xin lỗi Dương ca, ta sai rồi Dương ca.”

Dương Hạo Bình nghẹn một hơi ở ngực, hơn nửa ngày mới ép xuống được nói: “Được rồi, buông ra đi.”

Cái tay đang bị ôm chặt của hắn được rút về, hắn hừ một tiếng, xoa xoa cằm.

Thật là xui xẻo! Ngày hôm qua rõ ràng đã để lại cho “Lâm Tĩnh Tĩnh” một tờ giấy, hẹn cô 8 giờ tối ở hẻm đông, kết quả đám người bọn họ chờ tới 9 giờ cũng chưa thấy bóng dáng của cô.

Thật là kì lạ, dựa theo tính tình của “Lâm Tĩnh Tĩnh”, khi nhìn thấy mấy chữ khıêυ khí©h như vậy, cô hẳn là đã không đợi được đến thời gian đã hẹn mà xông tới trước, chỉ là không nghĩ tới, cô tự nhiên lại làm một con rùa đen rụt đầu?! Dương Hạo Bình suýt nữa cho rằng có phải cô gặp phải tai nạn khi đang đi trên đường đến gặp bọn họ, cho nên mới không có xuất hiện.

Nếu là chỉ có vài người bọn họ ngốc hề hề mà ở đó chờ coi như xong, nhưng cố tình Dương Hạo Bình tự tin Lâm Tĩnh Tĩnh sẽ không lỡ hẹn, mà kêu cả Ngụy Tiêu Nhiên đến, kết quả……

Dương Hạo Bình hiện tại phi thường hối hận, hối đến ruột đều xanh. Hắn cảm thấy Trần Thăng nói cũng thật là m* nó chuẩn, mình tự nhiên không có việc gì lại đi trêu chọc Ngụy Tiêu Nhiên. Hắn so với Lâm Tĩnh Tĩnh chẳng lẽ dễ đối phó hơn sao? Động tay động chân so Lâm Tĩnh Tĩnh còn ác hơn nữa là!

Dương Hạo Bình sờ đến miệng vết thương, đau đến lông mày nhíu chặt. Hắn hiện tại thật sự đặc biệt muốn nhìn một chút, Ngụy Tiêu Nhiên cùng Lâm Tĩnh Tĩnh, một cái đại ma đầu đối đầu với một cái Mẫu Dạ Xoa, cuối cùng sẽ là kết quả gì.

“Được rồi.” Dương Hạo Bình nhận chai nước mà đàn em đưa cho, cau mày uống mấy ngụm nói, “Đều đừng đi, cũng đừng đi tới trước cổng trường sơ trung Cẩm Phong, chia ra ngồi ở mấy quán bán đồ ăn vặt xung quanh, chờ khi thấy được Lâm Tĩnh Tĩnh lại đuổi theo sau. Tao không tin con m* nó không thấy được người!”

☀️☀️☀️☀️☀️☀️