Chương 8: Bắt kẻ trộm

Ngủ thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau, Lâm Tĩnh vẫn còn no.

Nói thật, cơm Lâm Thành nấu ngày hôm qua…… Kỳ thật ăn khá ngon. Nếu không phải cô bởi vì duy trì hình tượng nhân vật, lại phải tham khảo cốt truyện cùng Lâm Thành trở mặt, bằng không hẳn là còn có thể ăn thêm một ít.

Lâm Tĩnh thu hồi suy nghĩ, bò xuống giường, ấn tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại di động.

6:00, dậy sớm hơn so với ngày hôm qua nửa tiếng. Bởi vì dựa theo kế hoạch, Lâm Tĩnh muốn đi chạy bộ buổi sáng.

Suy xét đến sau khi chạy bộ buổi sáng hẳn là sẽ không về nhà lại nên Lâm Tĩnh mặc quần áo đồng phục, đeo cặp xách mở cửa đi ra ngoài.

Lâm Thành còn ở trong phòng ngủ. Lâm Tĩnh nhìn thoáng qua cửa phòng đang khép kín của hắn, trong lòng thập phần áy náy.

Cô kỳ thật không muốn cùng Lâm Thành cãi nhau.

Đêm qua sau khi trở về phòng, Lâm Tĩnh cẩn thận nghĩ, quan hệ của Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh chỉ sợ không giống như cô tưởng tượng thì sao. Mà cô sở dĩ sẽ sinh ra hiểu lầm như vậy, hơn phân nửa là bởi vì Lâm Tĩnh Tĩnh đơn phương bài xích.

Kết hợp với những gì hai ngày nay mình trải qua, cô cảm thấy Lâm Thành không chỉ luôn nghe theo “Lâm Tĩnh Tĩnh”, không những vậy còn chiếu cố có thêm. Nếu không phải nguyên chủ luôn nói năng lỗ mãng, châm biếm trào phúng, quan hệ của hai anh em có khi phải tương đối hòa thuận mới đúng.

Hiện tại nghĩ lại, Lâm Thành ở trong tiểu thuyết luôn lảng tránh cùng nhường nhịn nguyên chủ, tựa hồ cũng không phải là chán ghét những biểu hiện của Lâm Tĩnh Tĩnh, mà là thương tiếc…?

Lâm Tĩnh thở dài, càng thêm cảm thấy hành vi tối hôm qua của mình quá mức càn quấy.

Sáng sớm nên nhiệt độ có chút lạnh, Lâm Tĩnh đẩy cửa ra, bị gió lạnh một cái, không tự giác mà rụt rụt cổ.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, móc di động ra, dựa theo tuyến đường đã được vạch sẵn, chạy về hướng hồ Lam Hi.

Thời gian còn rất sớm, trên đường có rất ít người, chỉ có mấy người chủ quán dậy sớm, quét tước vệ sinh, cùng với một hai người đi đường.

Lâm Tĩnh đi đến bên cạnh hồ, đem cặp sách đặt ở một thân cây, bắt đầu vận động làm ấm thân thể.

Mang theo cặp sách sẽ không tiện, cô sẽ ở trên con đường này mà chạy vài vòng là được.

Hơi lạnh thông qua xoang mũi tiến vào thân thể, Lâm Tĩnh không có cảm giác được một xíu cảm giác không khoẻ nào, ngược lại cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Nguyên lai có được một thân thể khỏe mạnh là loại cảm giác này, Lâm - từ nhỏ đến lớn chỉ có thể miễn cưỡng đạt điểm tiêu chuẩn môn thể dục - Tĩnh cảm khái.

Chạy qua chạy lại được vài vòng, ít nhất cũng được 3000 mét, trên người Lâm Tĩnh đổ ra rất nhiều mồ hôi, bước chân cũng dần dần thả chậm rồi ngừng lại.

Cô móc di động ra nhìn thời gian, chuẩn bị đi học.

Xoay người lấy cái cặp sách, Lâm Tĩnh tìm xung quanh đây xem có quán nào bán cơm nắm ăn sáng không sau đó gọi ông chủ lấy cho một phần cơm nắm chân giò hun khói cùng chà bông, xong quét mã trả tiền.

Cơm nắm nóng hầm hập nằm ở trong lòng bàn tay, vừa nhìn đã cảm thấy ngon rồi.

Lâm Tĩnh há to miệng, đang chuẩn bị cắn một miếng, lúc này, một tiếng thét chói tai bỗng nhiên cắt ngang qua không khí yên lặng trên con đường.

“Bắt ăn trộm! Bắt ăn trộm a!!” Chỉ thấy một vị a di tay chống eo, gân cổ lên ở ven đường kêu.

Bà ấy đã có một đầu tóc hoa râm rồi hơn nữa dáng người hơi béo, chạy chưa được hai bước liền thở hổn hển, chỉ có thể kêu to để người xung quanh giúp đỡ.

Nhưng bây giờ mới sáng sớm tinh mơ, đã có người nào trên đường. Ăn trộm tựa hồ chính là nhìn thấy điểm này, cho nên mới ở ngay lúc này xuống tay.

“Ai da, thằng ăn trộm kia, cư nhiên còn đi trộm đồ của một bà lão a! Xem ra là có khi không lấy lại được!” Ông chủ quán ăn sáng thở dài lắc đầu. Hắn đương nhiên cũng nghe thấy tiếng cầu cứu, chỉ là hắn còn đang trông quán, không có khả năng mặc kệ quán của mình được.

Lâm Tĩnh trong lòng trầm xuống, cất miếng cơm nắm, quay đầu liền đuổi theo.

“Đứng lại! Đừng chạy!”

Tên ăn trộm kia không có sợ hãi, còn chậm rì rì mà nhìn thoáng qua sau lưng mình.

Mà khi nhìn thấy rõ đuổi theo sau hắn bất quá chỉ là một cô gái nhỏ cao không đủ một mét sáu, tên ăn trộm kia còn cảm thấy trào phúng mà bĩu môi, phát ra một tiếng trào phúng “Hừ”.

Trong lòng Lâm Tĩnh đã cảm thấy phát hỏa.

Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phẫn nộ như vậy.

Không thể hiểu được mà xuyên qua một cái thế giới khác. Hoàn cảnh xa lạ, con người xa lạ.

Rõ ràng không quen biết đối phương lại còn phải bắt chước bộ dáng của người ta, rõ ràng người bên cạnh mình không có địch ý với mình lại bắt buộc phải làm ra dáng vẻ bài xích xa cách.

Cô rõ ràng không phải dạng người này, nhưng vì cốt truyện, không thể không làm trái lương tâm.

Cô cũng biết đây là lựa chọn của chính mình, nhưng nghĩ lại vẫn sẽ cảm thấy ủy khuất.

Vì cái gì cố tình cô lại là người xuyên qua ? Cô rõ ràng chưa từng nghĩ trên người mình sẽ phát sinh loại chuyện này!

Ánh mắt Lâm Tĩnh căng thẳng, nắm chặt cặp sách đuổi theo.

Tốc độ của cô thực mau, tên ăn trộm kia ngay từ đầu còn rất thành thạo chạy cách một khoảng khá xa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, hắn cũng bắt đầu khẩn trương lên, phát lực chạy như điên.

Nguyên bản khoảng cách đã bị kéo gần lại một lần nữa mà cách xa.

Hô hấp của Lâm Tĩnh đã trở nên tương đương dồn dập, bởi vì chạy quá nhanh, đầu thậm chí còn xuất hiện sự choáng váng.

Cô lúc nãy vừa chạy một lúc lâu, lại vẫn chưa có ăn cơm sáng, đường máu bị hạ thấp. Còn cứ chạy như vậy nữa, đừng nói đuổi không kịp tên ăn trộm, ngay cả chính cô cũng sẽ bởi vì thể lực tiêu hao quá mức mà ngã xuống.

Lâm Tĩnh nhéo nhéo lòng bàn tay, cô không nghĩ cứ từ bỏ như vậy.

Trong lòng bàn tay một mảnh mềm mại ấm áp, cô bỗng nhiên nảy ra chủ ý.

Cô móc túi cơm nắm ra, ước lượng trọng lượng một chút, sau đó nheo lại một con mắt, nhắm ngay vào ót của tên ăn trộm, trong lòng mặc niệm “3, 2, 1”, ngừng thở, một hơi ném đi ra ngoài.

Cơm nắm bay trên không trung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, góc độ, khoảng cách có thể nói hoàn mỹ, tốc độ, lực đạo vừa đủ.

Mắt thấy cơm nắm sắp tập kích được trúng cái ót của tên ăn trộm thì đúng lúc này tên ăn trộm như bị vấp phải một cái gì đó mất đà ngã xuống đất, toàn bộ túi cơm nắm liền sượt qua tóc hắn ‘bịch’ một tiếng rơi xuống dưới đất. Lâm Tĩnh: “……”

Bao nilon không có chắc chắn, miếng cơm nắm trắng trẻo mập mạp như cái bánh dày cứ như vậy mà rơi ở trên mặt đất, vỡ ra một cái lỗ to. Dăm bông cùng chà bông được bọc bên trong cũng rơi ra đầy đất, cực kỳ giống như một người đã anh dũng hi sinh chết không nhắm mắt.

Cơm sáng của tôi!!! Lâm Tĩnh ở trong lòng kêu rên.

So với thanh âm bi thống của cô thì tiếng kêu của tên ăn trộm còn to hơn.

“Ai nha, đau! Đau quá! Mày mày, mày buông tay! Nha đầu chết tiệt kia, sức lực còn không nhỏ! Mày mau đem cái tay đang chặn ở trên người ông nội mày buông ra mau!” Tên ăn trộm bị người ấn ở trên mặt đất, cằm bị cọ xát xuất hiện vết máu. Hắn tưởng là do Lâm Tĩnh làm, cái miệng không sạch sẽ mà hung hăng chửi mắng.

“Nga? Ông nội a ? Mày nói ai là ông nội?”

Nghe câu nói đấy xong, tên ăn trộm cả người tức khắc cứng đờ, hắn như là bị người rút mất hồn phách, ngay cả giãy giụa cũng đều quên mất.

Tên ăn trộm cực kỳ dùng sức mà xoay qua đầu, sau đó như bị sét đánh, nháy mắt thay đổi gương mặt.

“Ông nội ! Ngài là ông nội của ta! Ngụy gia gia! Ta ta ta…… Ta sai rồi, cậu đại nhân đại lượng, buông tha cho tôi đi!”

Nội tâm tên ăn trộm kêu gào: Đáng chết! Bị tiểu nha đầu kia chạy theo làm cho bản thân gấp gáp, thế nên nhất thời quên mất, đã chạy tới địa bàn của Ngụy Tiêu Nhiên !

Hắn ở trong lòng kêu khổ không ngừng, vẻ mặt Ngụy Tiêu Nhiên lại rất thản nhiên. Đầu gối hắn chặn lại eo tên ăn trộm, một tay ấn chặt đầu đối phương, một cái tay khác thuận thế mò vào trong l*иg ngực hắn mò mẫm.

Quả nhiên, trong lòng Ngụy Tiêu Nhiên nói làm sao mà trong khoảng thời gian này lại không thấy tên gia hỏa này, còn tưởng rằng hắn cải tà quy chính, hóa ra lại là chạy đến địa phương khác tiếp tục làm nghề trộm cắp.

Ngụy Tiêu Nhiên lấy lại túi tiền, nắm tay đấm cho hắn một cái, tên trộm ăn đau nhưng mà ngay cả một câu xin tha mạng cũng không dám nói.

Thanh âm ồn ào cuối cùng biến mất, Ngụy Tiêu Nhiên quay đầu đối diện với Lâm Tĩnh hất hất cái cằm lên: “Này, túi tiền này là của cô sao.”

Thấy đối phương không nhúc nhích, Ngụy Tiêu Nhiên liền đứng lên, nâng chân lên nhẹ nhàng đá tên ăn trộm mà mình quen này một cái, thấp giọng uy hϊếp: “Thành thật đứng im đấy cho ông, dám chạy, đánh gãy chân của mày.”

Tên ăn trộm nghe vậy, lập tức soạt một cái ngồi dậy, ôm đầu gối ngậm chặt miệng, nghiễm nhiên thập phần…..ngoan ngoãn.

Ngụy Tiêu Nhiên nhẹ giọng cười một cái, đi đến bên cạnh Lâm Tĩnh, duỗi tay đến trước mặt cô: “Túi tiền của cô.”

Bởi vì lúc nãy đứng sau lưng hắn nên Ngụy Tiêu Nhiên không có nhìn thấy mặt cô, lúc này đứng ở trước mặt mới phát hiện, tiểu cô nương còn đang ngơ ngẩn, nhìn một đống cơm nắm nằm trên mặt đất đến xuất thần.

Lông mày của cô có đường cong rất tinh tế, đôi mắt đen bóng, làn da trắng như là một con búp bê sứ. Ước chừng là lúc nãy chạy nhanh quá, trên má hơi hơi có chút phiếm hồng giống như hoa đào.

Môi cô có chút hồng hồng phấn phấn, bị hàm răng cắn nhẹ. Chóp mũi hơi hơi nhăn lại, thoạt nhìn có chút ủy khuất, chọc cho người ta cảm thấy đau lòng.

Ngụy Tiêu Nhiên trong lòng động một cái, đi lên phía trước vài bước, khom lưng đem cơm nắm trên mặt đất nhặt lên.

Bị nát thành như vậy, khẳng định là không thể ăn. Nhưng Lâm Tĩnh vẫn là nhận lấy, nhỏ giọng nói câu “Cảm ơn”.

Thanh âm mềm mềm mại mại, cùng với bộ dáng nhỏ xinh của cô thập phần tương xứng, khác với bộ dáng gấp gáp chạy đuổi theo tên ăn trộm lúc nãy.

Có chút ý tứ.

Ngụy Tiêu Nhiên cong cong khóe môi, không quên đem túi tiền trả lại cho cô: “Của cô này, đừng quên.”

Lâm Tĩnh nhận lấy túi cơm nắm, lắc lắc đầu: “Không phải của tôi.”

Không phải? Vậy tại sao lúc nãy cô lại đuổi theo gấp như vậy ?

Ngụy Tiêu Nhiên sờ sờ túi tiền một cái liền biết, trong đó căn bản cũng không có đồ vật đáng giá gì, hắn còn tưởng rằng là trong túi có đồ vật gì đó đặc biệt, cho nên mới làm cho cô chạy một đường không bỏ đuổi theo. Không nghĩ tới, cái túi tiền này cư nhiên không phải của cô?

Lúc này, có người qua đường dừng xe đạp lại, chở vị a di lúc nãy bị mất đồ lại đây.

“Ai ai, là của ta, là của ta!”

Xe còn chưa có dừng hẳn, a di liền từ trên ghế sau nhảy xuống đi tới, vui vẻ ra mặt mà từ trong tay Ngụy Tiêu Nhiên cầm lấy túi tiền: “Tiểu tử, cảm ơn con nha!”

Sau khi kiểm tra túi tiền thấy không bị mất đi cái gì, nếp nhăn trên mặt vị a di này khi cười càng thêm rõ ràng: “Cảm ơn con giúp ta đuổi theo tên ăn trộm, thật sự là rất cám ơn con! Hiện tại vẫn còn có nhiều người tốt a!”

Bà quay đầu, thấy Lâm Tĩnh, nhận ra đây là cái nữ sinh ngay từ đầu đã giúp cô đuổi theo tên ăn trộm, lập tức đi qua cho cô một cái ôm: “Ai da thật là một cái tiểu cô nương hăng hái làm việc nghĩa a, chạy nhanh thật đấy ~!”

Bản thân Lâm Tĩnh đã có chút không khoẻ, bị a di lòng đầy tình cảm mãnh liệt mà ôm một chút, trọng tâm không vững, cũng may có người kịp thời đỡ cô.

Ngụy Tiêu Nhiên rũ mắt nhìn cô hỏi: “Không có việc gì đi?”

Hắn lộ ra vẻ mặt quan tâm, a di vừa nghe lời này, lập tức thả tay ra, lại là cảm kích mà xin lỗi: “Ngượng ngùng a, con không sao chứ? Ai da, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bạch này, có phải là cảm thấy không thoải mái hay không ?”

Thời gian đã không còn sớm, người vây xem chung quanh dần dần cũng nhiều lên. Mắt thấy tiêu điểm của mọi người bắt đầu chuyển từ tên ăn trộm dời sang người mình, Lâm Tĩnh vội vàng xua xua tay nói: “Không có việc gì, con không có việc gì.”

“Sao lại không có việc gì, dì thấy sắc mặt con thật không tốt a! Có muốn đi bệnh viện nhìn thử xem hay không?”

Không chịu nổi vị a di nhiệt tình này, Lâm Tĩnh ngượng ngùng mà đẩy tay bà ra nói: “Dì à thật sự con không có việc gì. Nếu đã bắt được tên ăn trộm, đồ vật bị mất cũng đã lấy về, con liền đi trước đây.”

Lâm Tĩnh túm chặt cặp sách, đi tránh qua mấy người đang vây xem, vội vàng thoát khỏi hiện trường. A di không khỏi cảm khái: “Mấy cái đứa này, thật là! Làm việc tốt đều không lưu danh!”

Có người trong quần chúng vây xem phụ họa theo: “Đúng vậy, đúng là người có tố chất giáo dục tốt, có thể dạy ra được một hài tử như vậy, thật là không tồi!”

“Ân, đừng nhìn vào cái đầu tóc của tiểu cô nương lung tung rối loạn, nhưng thật ra lại rất thiện lương!”

“Cho nên nói không thể nào trông mặt mà bắt hình dong được!”

“Kia…Tên ăn trộm này làm sao bây giờ?”

Sau khi phục hồi lại tinh thần sắc mặt vị a di kia biến đổi, đi đến trước mặt tên ăn trộm kia quở trách hắn: “Ta nói cái đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ, nhìn cũng không xấu, như thế nào liền đi trộm tiền của một người già a! Người trong nhà dạy cậu như thế sao !…

Vị a di kia thao thao bất tuyệt, tên ăn trộm rất là bất đắc dĩ, nhưng vẫn còn người chắn trước mặt, hắn không dám lỗ mãng, chỉ có thể “Đúng đúng đúng, phải phải phải” mà làm ra vẻ mình tiếp thu dạy bảo.

“Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì?” Trong đám người, có một giọng nam trầm thấp hỏi mọi người.

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện, ánh mắt hướng đến trên người tên ăn trộm: “Anh đến rất đúng lúc, đem người mang đi đi.”

Nam tử trung niên còn không rõ đã xảy ra chuyện gì, đã bị người a di vừa mới bị mất trộm kia ngăn cản.

“Tiểu tử, này là cậu làm không đúng rồi.” Bà dì kia nói với Ngụy Tiêu Nhiên, “Sao cậu có thể tùy tiện giao tên ăn trộm cho người khác được. Phải đưa hắn đến đồn công an mới đúng chứ.”

Nam nhân không nhịn được mà bật cười, đã đoán được chuyện xảy ra, từ túi quần móc ra một tờ giấy chứng nhận, đối với a di nói: “Bác cứ yên tâm đem người giao cho tôi đi, tôi bảo đảm đem hắn đưa đến trong sở cảnh sát.”

A di híp đôi mắt, đọc chữ trên tờ giấy chứng nhận: “Dương Hòa Bình, Cục Công An thành phố A…Ồ, thật đúng là cảnh sát a! Đồng chí cảnh sát, ngài không mặc cảnh phục chúng tôi cũng không biết ngài là cảnh sát.”

Dương Hòa Bình cười cười, cũng không để ý: “Không có việc gì, bác cẩn thận một ít là chuyện tốt. Còn người này……”

A di vội nói: “Ngài mang đi! Cho hắn ở trong đó mấy ngày, không thể để hắn lại ra làm hỏng bầu không khí ngoài xã hội!”

Quần chúng vây xem: “Đúng đúng đúng! Cần phải giáo dục lại loại người này!”

Ăn trộm: TT_TT huhuhu……

***

Đồn công an ở đối diện quán cà phê, Ngụy Tiêu Nhiên gọi một ly cà phê, ngồi ở vị trí nhàn nhã mà xem di động.

Chuông gió ở cửa kêu lên một tiếng, Dương Hòa Bình bước vào. Hắn nhìn quanh một vòng, thấy được Ngụy Tiêu Nhiên, sau đó tùy tiện mà ngồi xuống đối diện hắn.

“Chậc, không nhìn ra, cậu cũng có lúc hăng hái làm việc nghĩa.” Dương Hòa Bình trêu chọc nói.

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm di động, không để ý đến hắn.

Dương Hòa Bình chép chép miệng, nhìn đến trên mặt bàn chỉ có một ly cà phê, hắn gõ gõ cái bàn, giọng nói hơi bất mãn: “Không phải kêu cậu giúp tôi mua một phần bữa sáng sao?”

Mí mắt Ngụy Tiêu Nhiên một chút cũng chưa nâng lên: “Anh có tay có chân, thì tự đi mà mua đi?”

“Không biết lớn nhỏ, ta là cậu của anh đấy! Có người nói chuyện với trưởng bối như vậy sao!” Lời nói thì nói như vậy, nhưng Dương Hòa Bình cũng không có tức giận, chỉ là giả bộ, dọa đứa cháu ngoại này của mình.

Mà Ngụy Tiêu Nhiên tập mãi thành thói quen, cũng không có chút phản ứng gì, như cũ xem di động.

Dương Hòa Bình đã sớm đoán được sẽ là như thế này, tự tìm cho mình một cái bậc thang, gọi nhân viên mang lên một phần bữa sáng cho mình.

“Sự việc cháu nhờ cậu tra như thế nào rồi ?”

Sandwich mới vừa bưng lên, Dương Hòa Bình còn chưa cắn được hai miếng, Ngụy Tiêu Nhiên liền lên tiếng.

Dương Hòa Bình một bên ăn, một bên liếc mắt đánh giá Ngụy Tiêu Nhiên.

Đứa cháu ngoại này, từ nhỏ tính cách đã kì quái, ba mẹ hắn đều không có biện pháp sửa lại. Thân thích trong nhà đều nhìn nhau thở dài, nói Ngụy gia sinh ra một hỗn thế tiểu ma vương, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn quậy banh nhà. Nhưng Dương Hòa Bình lại không nghĩ như vậy.

Hắn nhìn ra được tiểu tử này trên người có một cổ kiệt ngạo.

Một người như vậy nếu để hắn tự do lớn lên, rất có thể sẽ hủy hoại chính mình. Nhưng nếu như được mài dũa chắc chắn sẽ trở thành một con đao sắc bén.

Là một người làm cảnh sát đã nhiều năm Dương Hòa Bình tự nhận sẽ không nhìn lầm, xung phong nhận việc dạy dỗ Ngụy Tiêu Nhiên mấy năm.

Mấy năm qua đi, thanh đao này đúng là đã được mài dũa sắc bén, có ý tưởng của chính mình, có đôi khi sợ thanh đao này đi chém người lung tung. Hiện tại xem ra, hẳn là hắn sẽ không làm bị thương người vô tội.

Dương Hòa Bình vui mừng mà nuốt xuống đồ ăn trong miệng, cũng không so đo thái độ của Ngụy Tiêu Nhiên, nói: “Đã tra xét, còn đang đợi kết quả.”

Thấy Ngụy Tiêu Nhiên nhíu nhíu mày, Dương Hòa Bình uống một ngụm cà phê bổ sung nói: “Cậu cũng đừng quá nóng vội, bên kia có tin tức, muộn nhất là mấy ngày này có kết quả.”

Ngụy Tiêu Nhiên khó hiểu: “Vì sao lại lâu như vậy?”

Dương Hòa Bình giải thích nói: “Trong đó hai cái camera ở giao lộ bị hỏng, cần cầm đi tổng cục kỹ thuật sửa lại mới có thể xem được.”

“Bất quá, cậu cũng đừng có gấp.”

Giữa trưa ngày hôm qua, Dương Hòa Bình bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ngụy Tiêu Nhiên, nhờ hắn hỗ trợ điều tra một vụ án cướp bóc. Vụ án này hắn có nghe qua, người bị hại cùng Ngụy Tiêu Nhiên học cùng một trường, cũng ở trường cao trung Dụ Thành, chỉ vụ án này người tiếp nhận không phải là hắn, cho nên vẫn luôn không có nhúng tay.

Sự việc của trường cao trung Dụ Thành, trong cục tự nhiên có người khác tiếp nhận. Tốc độ này, đã tính là nhanh rồi.

Dương Hòa Bình không nhịn được tò mò trong lòng, tiến lên hỏi: “Sao cậu lại quan tâm vụ án này thế ? Có phải hay không……”

Trước kia sự việc liên quan đến trường cao trung Hòe Nam cũng không ít, nhưng chưa từng thấy hắn chủ động yêu cầu hỗ trợ. Nghe nói, lần này người bị hại là một nữ sinh, còn cùng lớp với Ngụy Tiêu Nhiên…

Ngụy Tiêu Nhiên tựa như biết suy nghĩ trong lòng của Dương Hòa Bình, nhích ra sau, lạnh lùng nói ra hai chữ đánh gãy suy nghĩ trong lòng hắn: “Tò mò.”

Hai chữ được nói ra lạnh như băng, không hề có chút cảm tình nào, giống như một người máy.

Dương Hòa Bình như đυ.ng phải một bức tường, không hề bất ngờ, cầm miếng sandwich lên ăn rồi nói: “Dù sao đến lúc có kết quả cậu sẽ nói cho cháu đầu tiên, cháu không cần phải thúc giục.” Trời mới biết hắn thật vất vả mới có một cơ hội lười nhác một chút, kết quả lại bị một cuộc điện thoại của Ngụy Tiêu Nhiên mà sáng sớm tinh mơ chạy xuống đi bắt người.

“Được.” Ngụy Tiêu Nhiên lời ít mà ý nhiều, cất di động, đứng dậy rời đi, “À đúng rồi.”

Thời điểm đi ngang qua Dương Hòa Bình, hắn cố ý vỗ vỗ vai đối phương: “Cậu giúp cháu trả tiền bữa sáng nhé.”

Dương Hòa Bình suýt chút nữa phun một ngụm cà phê mình vừa uống ra: “??? Vì sao lại là ta trả? Cháu cũng có tiền tại sao lại không trả ?!”

Dương Hòa Bình quay đầu lại trừng mắt, nhưng mà Ngụy Tiêu Nhiên chỉ chừa cho hắn một cái bóng dáng, bình tĩnh mà phất phất tay nói: “Không phải người là cậu của ta sao ? Cữu cữu.”

Khó có khi nghe được một tiếng “Cữu cữu”, trong lòng Dương Hòa Bình ruột đau như cắt: Mệt a! Thiếu máu mất!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Huhu chương này dài quá đi mất, phải gần mười trang đấy !!!