Chương 7: Cùng nhau ăn cơm

Trong phòng khách Lâm gia giống như ngày hôm qua đều đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa, trong nháy mắt khi kéo cửa ra, một cổ mùi thơm ngào ngạt ấm áp, câu người thơm tràn ngập theo lại đây.

Lâm Tĩnh: “?”

Nghi vấn vừa mới dâng lên, giây tiếp theo, cô liền thấy vị anh trai nam chủ, Lâm Thành đang mặc một cái tạp dề màu trắng trên ngực có một con thỏ hoạt hình đáng yêu, xung quanh là đường viền hoa, nhìn ra có chút anh tuấn, còn thêm chút ngoan ngoãn, hơn nữa còn có chút buồn cười mà từ ở trong phòng bếp vội vàng đi ra.

Lâm Tĩnh: “??” Không phải nói việc học ở trường cao trung Dụ Thành rất cao sao? Như thế nào một học sinh cao nhị như hắn còn trở về sớm hơn so với cô vậy, lại còn biết nấu cơm nữa chứ?

“Sao anh lại ở nhà giờ này?” Lâm Tĩnh buột miệng thốt ra.

Giống như không có nghe thấy Lâm Tĩnh hỏi chuyện, Lâm Thành quay đầu nhìn lên trên đồng hồ treo tường, thanh âm thực nhẹ, như là lầm bầm lầu bầu: “Trở về nhanh như vậy, là bắt xe đi về ? Kỳ thật cũng không cần phải gấp như vậy.”

Lâm Tĩnh: “???”

Hình như vừa rồi trong lúc vô tình giống cô nhìn thấy khóe miệng Lâm Thành hơi động, nhẹ nhàng cười một chút. Nhưng mà nụ cười kia giống như chỉ là lướt qua, chỉ trong nháy mắt, đối phương liền lại khôi phục như lúc ban đầu, mặt lạnh như băng, làm cô hoài nghi chính mình có phải hay không lúc chạy về gấp quá, sinh ra ảo giác.

Lâm Tĩnh che ngực, ổn định hô hấp. Cô nhìn quanh bốn phía hỏi một câu: “Chỉ có mình anh ở nhà?”

Cô vốn đang muốn hỏi, có phải Lâm Thanh Sơn trở về hay không, cho nên Lâm Thành mới kêu cô về nhà sớm một chút.

Hiện tại xem ra, cũng không phải.

Trên mặt Lâm Thành không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, chỉ là gật gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Lâm Tĩnh: “Dì Phương cũng không có ở đây sao?”

Lâm Thành: “Không ở.”

Vậy anh kêu tôi trở về là……?

Lâm Thành bỏ qua một thân khí chất không quá tương xứng tạp dề, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi làm cơm, cùng nhau ăn đi.”

Lâm Tĩnh: “???” Tóm lại anh gửi cho tôi tin nhắn WeChat chính là vì cái này???

Lâm Tĩnh cảm thấy không có khả năng. Rốt cuộc ở trong ấn tượng của cô, nam chủ trừ bỏ tính cách bên ngoài có chút lạnh nhạt quái gở, những mặt khác đều giống người bình thường, không có khả năng làm ra một việc như vậy…… Ngô, thật là một việc kì quái.

Cô theo bản năng cảm thấy, Lâm Thành hẳn là có chuyện gì quan trọng muốn ở trên bàn cơm nói.

Vì thế, Lâm Tĩnh không có cự tuyệt, thành thành thật thật đi theo phía sau Lâm Thành vào nhà ăn ( đương nhiên, cô cũng xác thật muốn thưởng thức một chút đồ ăn ngon ở thời đại này ).

Lâm Tĩnh vốn tưởng rằng Lâm Thành chỉ là đơn giản nấu mấy món cơm nhà, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, trên bàn cơm không chỉ có có đồ ăn có canh, còn có một con tôm hùm!

Một con tôm hùm to đỏ rực!

Tôm hùm nướng được bọc trong giấy bạc bày ở trên bàn, mặt ngoài con tôm có tỏi và phô mai được nướng đến vàng, màu sắc mê người, hơn nữa có vài lá húng quế điểm xuyết, quả thực nhìn vào đúng chuẩn món ăn của nhà hàng Michelin!

Lâm Tĩnh nhìn con tôm, lại nhìn Lâm Thành, cảm thấy đầu óc có điểm ngốc.

…Anh xác định anh học ở trường cao trung Dụ Thành sao, mà không phải là học ở trường đào tạo đầu bếp quốc tế phương đông ?

Cô kinh ngạc đến nói không ra lời, Lâm Thành đã đem canh cá được hầm đến không sai biệt lắm từ trên bếp xuống dưới, múc cho Lâm Tĩnh một chén.

Canh cá được ninh nhừ, phối hợp chút gừng băm rắc thêm một ít hành lá, tỏa ra hương vị tươi ngon không gì sánh kịp.

Lâm Thành: “Ngồi xuống tùy tiện ăn chút đi.”

Lâm Tĩnh: “……”

Cô hoài nghi Lâm Thành đối với hai chữ “Tùy tiện” có hiểu lầm gì đó. Nếu một bàn thức ăn tinh xảo bày ở trước mắt này chỉ được gọi là tùy tiện, vậy thì bát mì gói tối hôm qua cô ăn quả thực chính là rác rưởi.

Vừa mới tưởng tượng như vậy, Lâm Tĩnh liền cảm thấy cả người đều không tốt.

“Ngồi đi.” Lâm Thành rũ mắt lại nói một lần.

Hắn đã ngồi xuống, liền chờ em gái cũng ngồi xuống.

Tuy rằng thoạt nhìn hắn có vẻ rất thờ ơ, nhưng từ lúc bắt đầu, Lâm Thành vẫn luôn ở dùng dư quang ở khóe mắt trộm quan sát phản ứng của em gái.

Bàn đồ ăn này là hắn tự tay làm. Sợ thời gian không kịp, hắn còn ở trên APP mua sắm nguyên liệu nấu ăn trước, gửi về nhà, lại xin giáo viên cho nghỉ trước, mới miễn cưỡng làm xong trước khi Lâm Tĩnh về nhà.

Lâm Thành nhớ rõ, em gái khi còn nhỏ thích nhất ăn cá cùng tôm, nhưng lại ngại gỡ xương lột vỏ quá phiền toái, cho nên lần này hắn mua riêng một con tôm hùm to, không phải lột vỏ, còn mua thêm cá hồi, không cần phải gỡ xương.

Lâm Tĩnh không nghĩ tới, đây lại là bữa cơm khó chịu nhất mà cô từng ăn. Không phải bởi vì đồ ăn khó ăn, mà là bởi vì quá trình, quá mức dày vò!

Cô một bên muốn hỏi Lâm Thành rốt cuộc gửi tin nhắn kêu cô về nhà làm gì, một bên lại phải thời thời khắc khắc chú ý duy trì hình tượng thiết lập của nguyên chủ, diễn giống tính cách của nguyên chủ nhất có thể, cùng với duy trì mối quan hệ anh em mong manh của nguyên chủ. Vì thế mà có đoạn hội thoại ---

Lâm Thành: “Ăn cá sao?”

【 cần phải nói ít. 】

Lâm Tĩnh có lệ mà ừ một tiếng.

Lâm Thành: “Có ăn rau xanh không?”

【 Giao lưu ít thôi. 】

Lâm Tĩnh tránh đi tầm mắt của Lâm Thành: “Không ăn.”

Lâm Thành: “Còn muốn ăn canh sao?”

【 không quá ba câu liền bắt đầu cãi nhau. 】

Lâm Tĩnh: “……”

Quá khó khăn!

Lâm Tĩnh phát hiện, lấy tính cách của cô, thật sự rất khó làm ra việc vô cớ gây rối, đột nhiên liền nổi giận đùng đùng, càng đừng nói Lâm Thành đây là có ý tốt mà chuẩn bị một bàn lớn đồ ăn ngon như này!

Lâm Tĩnh càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ không phải hai anh em này quan hệ rất xấu sao, hay là cô đọc phải sách giả ?!

Nhưng mà nghi hoặc thì nghi hoặc, diễn thì vẫn phải diễn. Cô nghẹn nửa ngày, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Anh không cần làm, tôi tự làm được rồi.”

Lâm Thành cũng không tức giận, buông cái thìa nói một câu “Được”, còn tri kỷ mà đem muỗng đưa đến trước mặt Lâm Tĩnh, để cô tự mình đi múc canh.

Lâm Tĩnh: “……”

Này đúng thật là thấy quỷ. Nữ chủ thân ái a, ngươi có thể hay không xuất hiện a? Còn như vậy nữa, Lâm Tĩnh thật sợ chính mình sẽ kiên trì không được, ngay tại chỗ tước vũ khí đầu hàng……T T口T T

Nội tâm Lâm Tĩnh chịu đựng sự dày vò, vùi đầu ăn cơm. Cũng may không bao lâu, Lâm Thành liền buông đũa nhìn cô nói: “Tĩnh Tĩnh.”

Biểu tình trên mặt hắn nghiêm túc, Lâm Tĩnh nhạy bén cảm giác được: Đến rồi! Có phải là Lâm Thành chuẩn bị nói cho cô nguyên nhân kêu cô về sớm một chút!

Lỗ tai cô dựng thẳng lên, nhưng mà, vì che giấu nội tâm kích động, cô vẫn cúi đầu, nhìn vào chén cơm, chỉ khẽ ừ một tiếng, tỏ vẻ chính mình đang nghe.

Lâm Thành dừng một chút, do dự có nên mở miệng hay không, sau một lát, hắn mới tiếp tục hỏi: “Em có muốn…… Đem đầu tóc nhuộm lại?”

Trong phòng bỗng nhiên trở nên im ắng, thanh âm tiếng kim đồng hồ chạy liền trở nên dị thường rõ ràng.

Lâm Tĩnh chớp chớp mắt. Nguyên lai là vì chuyện này a. Nàng hiểu rồi.

Trong tiểu thuyết, Lâm Thành đích xác có nói với Lâm Tĩnh Tĩnh về việc này. Rốt cuộc thì cô cũng còn là học sinh, không lo học tập cho tốt, mà lại đi đem một cái đầu đang bình thường nhuộm thành đủ loại màu sắc, ở ngoài lại còn giương nanh múa vuốt, thật sự đồi phong bại tục.

Nhưng Lâm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không nghe.

Ở trong lòng cô có một cái suy nghĩ mặc kệ Lâm Thành nói cái gì, cô đều không nghe, cuối cùng còn giận ngược lại mắng Lâm Thành một trận.

Lâm Tĩnh vẫn luôn chịu đựng không có đem cái đầu của nguyên chủ nhuộm lại, chính là vì có thể thuận lợi kích phát đoạn cốt truyện này, hiện tại xem ra, cũng xác thật hữu hiệu.

Chẳng qua, chuyện này lần đầu tiên được đề cập tới là vào ngày nữ chủ tới nhà chơi, mà hiện tại một cái bóng dáng của nữ chủ chưa xuất hiện, làm sao cốt truyện lại xảy ra trước thế nhỉ?

Không kịp tự hỏi vì cái gì, Lâm Tĩnh gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, bang một cái hạ chén đũa, bỗng chốc đứng dậy.

Không ăn qua thịt heo còn chưa gặp qua heo chạy à! Bới lông tìm vết cô làm không được, nhưng nhìn bầu vẽ gáo chẳng lẽ cô không làm được.

Chỉ nghe thấy Lâm Tĩnh lớn tiếng hô: “Anh có thể không cần lo cho tôi!!!”

Thanh âm quá lớn, dùng sức quá cao, đem chính Lâm Tĩnh cũng tự giật nảy mình.

Không phải xuất thân là diễn viên, kinh nghiệm duy nhất có được cũng là do được phân một vai diễn không có lời thoại trong một vở kịch ở xã, lúc này Lâm Tĩnh khó tránh khỏi khẩn trương, đôi tay nắm chặt bắt đầu hơi hơi phát run.

“Đầu tóc của tôi muốn nhuộm như thế nào liền nhuộm như thế đấy, không liên quan đến anh ?!”

“Đừng tưởng rằng anh có quan hệ huyết thống với tôi liền có thể đối với tôi khoa tay múa chân, nói ra nói vào!”

“Anh cho rằng anh là ai ? Chuyện của tôi không cần anh quản!!”

Đây đều là những lời Lâm Tĩnh Tĩnh chính miệng nói, Lâm Tĩnh dựa vào trí nhớ mà nói ra một tràng.

“Có phải anh đang cảm thấy rất nhàn rỗi hay không ? Nếu anh nhàn như vậy, không bằng tự đi mà quản bản thân mình đi ---”

Lâm Tĩnh đột nhiên dừng lại.

Nguyên văn câu này là “Anh nếu nhàn như vậy, không bằng quản tốt người của anh đi, đừng để cho cô ta làm loạn ở trong nhà”. Bởi vì lúc ấy Tần Tiêu tới nhà chào hỏi, rửa chút trái cây, cô hảo tâm đưa cho Lâm Tĩnh Tĩnh ăn, ngược lại lại bị ghét bỏ, bị Lâm Tĩnh Tĩnh mắng cho một hồi rồi đuổi ra khỏi Lâm gia, cuối cùng tan rã trong không vui.

Lời này Lâm Tĩnh Tĩnh nói ra không có vấn đề, nhưng lúc này Tần Tiêu vẫn chưa xuất hiện, Lâm Tĩnh mà rập khuôn theo câu cũ mà nói liền quá kỳ quái.

Nàng trong cái khó ló cái khôn, trong lúc nguy cấp tự mình sửa lại thành: nếu như anh nhàn như vậy, không bằng quản tốt chính ngươi. Như vậy nghe vào liền không có vấn đề gì nữa.

Lâm Tĩnh nói xong, mạch máu trên gáy thình thịch thình thịch mà nhảy. Cô kéo ghế ra, xoay người liền đi, không cho Lâm Thành chút thời gian nào để phản ứng.

Ghế chân cùng mặt đất phát ra một tiếng “Két”, Lâm Tĩnh cộp cộp cộp mà chạy lên lầu, sau đó “Phanh!” Mà một tiếng đóng sầm cửa phòng.

Lúc sau, Lâm gia lần nữa trở nên im ắng. Lâm Thành rũ mắt, ngồi ở tại chỗ, khuôn mặt ẩn dưới ánh đèn hiện lên thần sắc khó phân biệt.

Thật lâu sau, hắn mới giật giật tay, buông trong chiếc đũa.

Bởi vì quá mức dùng sức, ngón giữa để lại một vết hằn rất rõ ràng.

…… Vẫn là quá sốt ruột sao.

Lâm Thành có chút ảo não.

Em gái rõ ràng đã cải thiện nhiều như vậy, nguyện ý tan học liền về đến nhà, không ở bên ngoài chạy loạn, nguyện ý an an tĩnh tĩnh mà cùng hắn ngồi cùng nhau, yên ổn ăn cơm, hắn vì cái gì còn không biết đủ ? Vì cái gì cố tình ở ngay lúc này nói ra việc này, rồi làm hỏng bầu không khí?

Lâm Thành cắn răng, đau đớn trong mắt ngưng kết thành sương mù, che dấu đi ánh sáng.

Cái bàn to như vậy, thức ăn phong phú, hiện giờ lại chỉ có mình hắn.

Nhớ tới bộ dáng em gái vừa rồi tức đến phát run, trong lòng Lâm Thành không có nửa phần tức giận, chỉ cảm thấy tự trách cùng áy náy.

Em gái nói đúng, nhiều năm như vậy bọn họ cũng không thân cận, hắn không làm tròn nghĩa vụ của một người anh trai, lại có cái gì tư cách gì đi quản cô?

Chẳng qua là nhuộm tóc mà thôi, em gái muốn thế nào liền như thế đi, chỉ cần cô vui vẻ thì tốt rồi.

Hắn hiện tại có duy nhất một cái lo lắng đó chính là, em gái đột nhiên giận dữ rời đi, không biết đã ăn no chưa, có nên đi lên xem một chút, xem cô như thế nào hay không ?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※