Chương 6: Ngụy Tiêu Nhiên

Ngụy Tiêu Nhiên liếc con mắt hình viên đạn tới, Dương Hạo Bình suýt nữa liền quỳ xuống, nhưng hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của hắn, vì thế khẽ cắn môi, ương ngạnh không muốn rút lui.

Là trường cao trung tư lập có danh tiếng tốt nhất trong khu vực, đội ngũ giáo viên của cao trung Dụ Thành luôn là những người tốt nhất, có chất lượng hàng đầu. Trong trường học đâu đâu cũng có những học sinh có thành tích ưu tú, là những học bá đứng đầu, hoặc là không phú thì quý, gia thế bối cảnh hiển hách, lại hoặc là cả hai yếu tố giàu và giỏi đều cùng có, là những thiên chi kiêu tử chân chính. Mà Lưu Duyệt Lan chính là một trong số đó.

Cô nàng luôn buộc tóc đuôi ngựa, mang một cái mắt kính. Bình thường cũng không nói nhiều lắm, điềm tĩnh thích cười, thích giúp đỡ mọi người, lớp học ai có cái vấn đề gì không hiểu đều nguyện ý hướng tới chỗ cô để thỉnh giáo.

Chính là ở mấy ngày trước, sau khi rời đi sau tiết tự học buổi tối Lưu Duyệt Lan thế nhưng ở trên đường về nhà gặp phải cướp bóc!

Chuyện này vừa được nói ra không khỏi làm mọi người cảm thấy khϊếp sợ khắp nơi. Lãnh đạo giáo viên lập tức triển khai cuộc họp, một mặt phối hợp với cảnh sát tích cực tiến hành điều tra, một mặt nghiêm túc chỉnh đốn trường học làm công tác bảo an, trấn an cảm xúc của các bậc phụ huynh học sinh.

Nhưng bởi vì sự việc phát sinh ở bên ngoài trường, lại không có camera, không thể nhận dạng được mặt mũi của mấy người đó, đương sự cũng bởi vì kinh sợ quá độ, không thể cung cấp được nhiều thông tin hữu ích, cho nên người hiềm nghi đến bây giờ vẫn còn chậm chạp chưa xác định được.

Bởi vì chuyện này, Lưu Duyệt Lan phải nghỉ học mất mấy ngày, đến khi đi học lại thì cả người đều gầy một vòng, tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn thập phần tiều tụy.

Cũng vì chuyện này, Dương Hạo Bình mới chạy đến cửa trường cao trung Dụ Thành để hỏi thăm một ít tình hình, may mắn gặp được Ngụy Tiêu Nhiên đi ngang qua, nếu không có vậy thì hắn đã bị bảo vệ mang đi rồi.

Ngụy Tiêu Nhiên nheo đôi mắt, trong mắt một mảnh sáng tối không rõ, một lát sau mới nhẹ giọng phun ra một chữ: “Nói.”

Được Ngụy Tiêu Nhiên cho phép, Dương Hạo Bình quả thật rất vui sướиɠ, hắn nỗ lực thận trọng nói: “Tôi biết kia sự kiện là ai làm, bởi vì người động thủ cũng chính là người đả thương Trần Thăng! Chúng tôi cũng bởi vì như vậy mà kết thù rồi!”

Hắn một bên nói, một bên nhìn chằm chằm Ngụy Tiêu Nhiên, ý đồ từ trên mặt đối phương đọc ra được một chút biến hóa gì đó.

Nhưng hắn nhìn nửa ngày cũng không thấy được bất kì cảm xúc dư thừa nào từ đối phương, chỉ cảm thấy trán cùng phía sau lưng của bản thân đang đổ mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, thân thể cũng có chút đứng không vững.

Ngụy Tiêu Nhiên trầm mặc không nói, bỗng nhiên, hắn cười một chút, cười đến mức khiến Dương Hạo Bình sởn tóc gáy: “Mày nói, người động thủ tên gọi là gì?”

Mồ hôi trong lòng bàn tay Dương Hạo Bình đổ ra ngày càng nhiều, lắp bắp nói: “Lâm, Lâm Tĩnh Tĩnh!”

“Lâm Tĩnh Tĩnh?” Ngụy Tiêu Nhiên ý vị không rõ mà lặp lại một lần.

Dương Hạo Bình vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, trường trung học Cẩm Phong, là một tiểu nha đầu, nhưng ra tay lại rất tàn nhẫn!” Hắn cho rằng mục đích của mình đã đạt được, nhỏ giọng mà nói ra tên Lâm Tĩnh.

Ngụy Tiêu Nhiên ánh mắt có chút cổ quái: “Nữ?”

Trên mặt Dương Hạo Bình có chút trắng, qua nửa ngày mới thốt ra một câu: “Cô ta…Cô ta cùng với những nữ sinh khác không giống nhau.”

Dương Hạo Bình dừng một chút, định thêm mắm thêm muối mà kể lại một chút, nhưng Ngụy Tiêu Nhiên không muốn nghe hắn nhiều lời.

“Mày gọi người ra trước, đến lúc đó rồi nói cho tao biết.”

Hắn lấy di động của Dương Hạo Bình nhập liên tiếp vài con số xong rồi ném lại cho đối phương.

Trên màn hình di động là một dãy số xa lạ, Dương Hạo Bình sửng sốt hai giây mới phản ứng lại: Khó trách trước kia hắn làm như thế nào cũng không liên hệ được Ngụy Tiêu Nhiên, thì ra là đối phương đã sớm quyết định cùng bọn họ nhất đao lưỡng đoạn, cho nên đã thay đổi số điện thoại.

Dương Hạo Bình bỗng nhiên cảm thấy có chút phẫn nộ. Bọn họ không phải là cùng một loại người sao? Việc gì khi rời đi liền muốn tách ra, một chút liên hệ cũng không muốn cùng bọn họ có liên quan?

Bất quá nghĩ lại, dù sao cũng tốt, hắn cũng không muốn cùng Ngụy Tiêu Nhiên có bất kì quan hệ gì, lần này cũng chỉ là muốn mượn Ngụy Tiêu Nhiên ra tay, hảo hảo giáo huấn Lâm Tĩnh Tĩnh một hồi.

Dương Hạo Bình không nói thêm nữa, lưu lại số điện thoại liền rời đi, mà Ngụy Tiêu Nhiên chờ Dương Hạo Bình rời đi, cũng xoay người đi trở về.

Trong lòng hắn nghĩ đến chuyện vừa rồi, thời điểm đi qua chỗ ngoặt không chú ý, liền va phải người đối diện.

“Là cậu à?” Thấy rõ người tới là ai, Ngụy Tiêu Nhiên hơi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng thu hồi mắt kinh ngạc của mình.

Lâm Thành cũng đột nhiên dừng lại bước chân.

Hắn buông di động xuống, nhìn Ngụy Tiêu Nhiên, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Ngụy Tiêu Nhiên: “Cậu như thế nào lại ở đây?”

Lâm Thành nhàn nhạt nói: “Đi ngang qua.”

Ngụy Tiêu Nhiên liếc mắt, tuy rằng Lâm Thành lấy tốc độ cực nhanh buông điện thoại di động xuống, còn ấn tắt màn hình, nhưng hắn vẫn là thấy được giao diện khung thoại Wechat quen thuộc cùng với chữ em gái trên màn hình.

Lâm Thành còn có em gái sao? Hình như là không có.

Nam sinh 17-18 tuổi, tâm tư nảy mầm, có chút luyến ái, xấu hổ, che che giấu giấu, không dám dùng mấy cái xưng hô “Bảo bối”, “Thân ái”, liền dùng “Tiểu ca ca”, “Hảo muội muội” linh tinh để thay thế. Không ít người sợ bị phát hiện, còn sẽ chuyên môn chạy đến vườn trường nấp trong một góc, trộm nhắn tin.

Ngụy Tiêu Nhiên cười cười, giống như không cẩn thận biết được một bí mật của Lâm Thành.

Lâm Thành: “?”

Ngụy Tiêu Nhiên không có tâm tư bát quái gì, càng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu chuyện tình cảm cá nhân của Lâm Thành, vì thế gật gật đầu, xoay người tránh ra: “Mau đi học đi, tôi đi về trước.”

Lâm Thành cũng dịch sang bên cạnh, ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Kỳ quái, đang giữa trưa, Ngụy Tiêu Nhiên một mình chạy chân tường phía sau trường làm cái gì?

Về chuyện của Ngụy Tiêu Nhiên, Lâm Thành ngẫu nhiên có nghe qua các bạn học nhắc tới. Nghe nói, năm trước mẹ hắn được điều tới làm phó hiệu trưởng trường cao trung Dụ Thành. Cũng bởi vì vậy mà không bao lâu sau Ngụy Tiêu Nhiên cũng chuyển đến trường cao trung Dụ Thành. Mà hình như trường cao trung trước kia hắn học là ở ...... trường cao trung Hòe Nam.

Cao trung Hòe Nam một trường cao trung ở thành phố A, nhưng lại không giống như trường cao trung Dụ Thành, trường cao trung Hòe Nam có điểm trung bình cực kém.

Không nói tới thành tích học tập của học sinh, chỉ riêng những nhóm học sinh hỗn loạn trong trường là đã khiến người ta đau đầu rồi.

Thời điểm mấy năm trước, cao trung Hòe Nam là trường có số vụ đánh nhau ẩu đả nhiều nhất,thậm chí có mấy lần nghiêm trọng đến mức được đưa lên cả trang báo của bản tin địa phương. Sau lại không biết vì sao, số vụ đánh nhau đã giảm đi không ít, chỉ là gần một năm nay, lại có dấu hiệu tro tàn lại cháy.

Lâm Thành nhớ tới sự kiện trộm cướp ồn ào huyên náo mấy ngày hôm trước.

Ngụy Tiêu Nhiên vừa rồi lén lút, chắc là có liên quan gì đến chuyện này đi ?

Lâm Thành lắc lắc đầu nghĩ, không, hẳn là sẽ không.

Tuy nói Ngụy Tiêu Nhiên là từ cao trung Hòe Nam chuyển tới, nhưng từ khi vào cao trung Dụ Thành đến nay, hắn vẫn luôn an phận thủ thường, cũng không có gây ra bất kì chuyện gì. Hơn nữa, còn bởi vì thành tích ưu tú, được rất nhiều người hâm mộ thiên phú của cậu, hơn nữa dáng người cũng không tồi, Ngụy Tiêu Nhiên còn được chào đón nhiều hơn hắn, còn được không ít nữ sinh yêu thích.

Lâm Thành cầm lấy di động, không hề rối rắm chuyện của Ngụy Tiêu Nhiên nữa.

Hắn mở màn hình di động, khung thoại trò chuyện của Lâm Tĩnh Tĩnh một lần nữa hiện ra, ở bên trên được lưu là em gái.

Lâm Thành thở ra một hơi, đi đến một góc thường không người ngồi xuống.

Hắn dựa vào tường, biểu tình nghiêm túc, cẩn thận nghiền ngẫm thật lâu, xóa đánh, đánh xóa, cuối cùng vào lúc trước khi tiếng chuông vào học vang lên đem tin nhắn gửi đi.

Lâm Tĩnh: “???”

Cô mới vừa ngủ trưa dậy, đầu óc còn có chút mơ hồ. Di động liền rung lên một cái, cô vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Lâm Thành.

【 Lâm Thành: Buổi tối trở về sớm một chút. 】

Không đầu không đuôi, chỉ một câu như vậy, không có tiền căn hậu quả gì.

Tình huống này là như thế nào? Sao lại thế này? Lâm Thành vì cái gì đột nhiên nhắn cho cô một câu như vậy ?

Vẻ mặt Lâm Tĩnh hiện lên biểu cảm khó hiểu, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra nguyên nhân, mà Lâm Thành bên kia cũng không có nhắn thêm một tin gì nữa.

Dù sao đây cũng là hình thức nhắn tin giữa Lâm Thành và Lâm Tĩnh Tĩnh, Lâm Tĩnh cũng không có hỏi lại Lâm Thành xem đã xảy ra chuyện gì. Cô vỗ vỗ gương mặt, cất điện thoại di động, quyết định tan học trở về xem nam chủ ca ca rốt cuộc có chuyện gì.

***

“Tĩnh tỷ! Đi, đi chơi bóng a!”

Chuông tan học vang lên, Phạm Khôn liền ôm bóng rổ tung ta tung tăng mà chạy tới.

Mọi người trong nhóm chơi cùng Lâm Tĩnh Tĩnh tuy rằng đều học cùng khóa sơ tam cuối cấp nhưng lại không có cùng lớp.

Phạm Khôn, Trần Bằng cùng Lâm Tĩnh Tĩnh ở ban 4, Thạch Tâm Lôi cùng Lý Tư Văn ở ban 3, chỉ có Chu Thần ở ban 1, cũng chính là lớp trọng điểm của trường trung học Cẩm Phong.

Lâm Tĩnh đang thu dọn sách vở, không quên đem theo bài kiểm tra toán học mà Lão Vương đã đưa bỏ vào cặp: “Không được, hôm nay có việc, đi về trước.”

Phạm Khôn “Ai?” Một tiếng, không tin tưởng mà nhìn cô nói: “Không phải đâu, đừng có làm mất hứng như vậy chứ ! Cô thì có thể có việc gì được?”

Ý tại ngôn ngoại, Lâm Tĩnh Tĩnh cũng không có đi làm chuyện gì không đứng đắn.

Hắn chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, thần thần bí bí mà thò đầu qua hỏi: “Cô không phải là muốn đi tìm mấy người trường cao trung Hòe Nam kia tính sổ đi?”

Phạm Khôn nói chuyện thanh âm không nhỏ, mấy bạn học đi phía trước cũng lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, vừa tò mò vừa cẩn thận nhìn qua. Trong đó hình như còn có ủy viên ban kỷ luật.

Lâm Tĩnh: “……”

Lâm Tĩnh: “Là Lâm Thành tìm tôi.”

Phạm Khôn sửng sốt một chút, một hồi lâu mới ở trong đầu nhớ ra “Lâm Thành” là anh trai của Lâm Tĩnh Tĩnh.

Bọn họ tuy rằng là bạn học cùng một lớp, lại đều là thành viên trong nhóm đại ca của trường, nhưng lại bởi vì Lâm Tĩnh Tĩnh đối với gia đình có sự chán ghét, cũng không có đem tình huống trong nhà nói cho người khác, cho nên mọi người hầu hết cũng không biết cô chính là thiên kim tập đoàn Lâm thị, cũng không biết anh trai cô là học bá của trường cao trung Dụ Thành.

“Không phải chứ, anh trai cô như thế nào lại tới làm phiền cô nữa?” Phạm Khôn cau mày nói, “Lần trước giáo huấn cho hắn một trận, không phải khoảng thời gian gần đây đều không có tới tìm cô gây phiền toái nữa rồi sao?”

Ngữ khí nói chuyện giống như rất không thích Lâm Thành.

“Hắn sẽ không lại lấy sinh hoạt phí để uy hϊếp cô đi?!” Phạm Khôn lại nói.

Sinh hoạt phí? Uy hϊếp?

Lúc này đến phiên Lâm Tĩnh sững sờ.

Số tiền trong tài khoản Alipay của Lâm Tĩnh Tĩnh lên đến 5 con số, cô chính là một tiểu phú bà chẳng lẽ còn sợ Lâm Thành không cho cô tiền sing hoạt phí.

Hơn nữa, Lâm Tĩnh nhớ không lầm thì, mỗi tháng sinh hoạt phí của hai anh em đều là Lâm Thanh Sơn gửi trực tiếp vào thẻ ngân hàng của từng người. Lâm Thành căn bản sẽ không có cơ hội giữ lấy.

Lâm Tĩnh nhíu nhíu mày, tựa hồ biết Phạm Khôn tại sao lại không thích Lâm Thành.

Bất quá cô không có giải thích, có Lâm Thành làm bình phong, cô có thể tránh để không tham gia một số hoạt động khiến bản thân bại lộ thân phận cũng không tồi.

Lâm Tĩnh xách cặp sách lên, làm bộ bực bội nói: “Ân, cho nên tôi phải đi về trước.”

Phạm Khôn không chút nghi ngờ nói: “Được!”

Ra đến cổng trường, Lâm Tĩnh kêu một chiếc xe taxi.

Ở trong lòng cô đều đã tính toán tốt, sơ trung tan học sớm hơn so với cao trung, đi từ trường sơ trung Cẩm Phong về tới nhà lại gần hơn so với trường cao trung Dụ Thành, cô nắm bắt thời gian để chạy về, nhất định có thể về trước Lâm Thành. Cứ như vậy, cô liền có đủ thời gian để có thể trở lại phòng Lâm Tĩnh Tĩnh, thu thập một ít tin tức hữu dụng.

Nói là làm, Lâm Tĩnh chạy nhanh về nhà, “Kẽo kẹt…” đem cánh cửa lớn nhà Lâm gia kéo ra. Chỉ là lần này, ở trong nhà vẫn đã có người.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※