Chương 5: Bị phạt

Nghỉ trưa, sân thể dục.

Như là được tự động phân chia ra một đường ranh giới, bên sân bóng rổ thì khí thế ngất trời, sân bóng bên kia thì lại an tĩnh không một tiếng động, cả một khu vực rộng lớn cơ hồ nhìn không thấy một bóng người nào, chỉ có một thân ảnh ở trên đường băng đang không ngừng chạy bộ.

Hai nữ sinh nắm tay nhau, đang định xuyên qua sân bóng đi WC. Kết quả vừa mới đi lên đường băng, còn không có thấy rõ mặt của học sinh đang chạy, chỉ nhìn đến cái đầu tóc ngắn đủ mọi màu sắc kia, liền ở trong lòng hiểu rõ, không nói gì mà quay đầu liền đi, hướng tới bên kia đường chạy chậm tránh đi.

……

“Tĩnh tỷ, đã chạy không sai biệt lắm, Lão Vương lại không ở chỗ này nhìn chằm chằm cô.”

“Chính là, ta nhìn thấy cô có vẻ đã mệt, lại đây nghỉ ngơi một chút đi.”

Dưới bóng cây, hai gã nam sinh hướng Lâm Tĩnh vẫy vẫy tay. Một cái là đại ca trong nhóm nick name số 4 Lý Tư Văn, một cái là số 5 Phạm Khôn.

Còn đại danh đỉnh đỉnh “Đại ca số 1”, đương nhiên chính là Lâm Tĩnh Tĩnh.

Lâm Tĩnh lắc đầu, không có dừng lại, vững vàng hô hấp từ trước mặt bọn họ chạy qua.

Sân thể dục một vòng 400 mét, cô đã chạy 4 vòng, còn thiếu 1 vòng.

Lý Tư Văn chống cằm, vẻ mặt hoang mang: “Lão Vương rốt cuộc đối với Tĩnh tỷ nói cái gì a, đem cô kí©h thí©ɧ thành như vậy?”

Phạm Khôn cũng giống cậu không rõ nói: “Ta nào biết?”

Bọn họ chỉ biết, “Lâm Tĩnh Tĩnh” từ khi trở về từ văn phòng Lão Vương liền biến thành như vậy, trầm mặc ít nói, thoạt nhìn so ngày thường càng làm cho người sợ hãi.

Càng im lặng tức là lúc bùng nổ càng lớn. Theo thói quen trước kia bọn họ có dự cảm Lâm Tĩnh Tĩnh lần này sẽ rất tức giận, nếu có người đυ.ng vào chắc sẽ bị cô hành tới càng thảm.

Nhưng mà, vào lúc này, Lâm Tĩnh lại không biết suy nghĩ của bọn họ, cô chỉ là đang đơn thuần mà nghiêm túc chạy bộ.

Nếu đã quyết định là phải đề cao thể chất, thì phải phải nghiêm túc mà huấn luyện, không thể lười biếng được ?

Người ở bên ngoài sẽ thấy, Lão Vương bắt chạy bộ 2000 mét là đang dùng cách xử phạt về thể xác để phạt cô, nhưng đối với Lâm Tĩnh mà nói, việc này lại là đang giúp cô huấn luyện bản thân.

Lâm Tĩnh chạy rồi chạy. Thời điểm mới vừa chạy được hai vòng, cô cảm thấy yết hầu của mình vừa đau vừa nóng rát, giống như sắp bị thiêu cháy, mỗi lần nuốt một ngụm nước miếng, nước bọt cùng với máu tươi mang theo mùi rỉ sắt làm cô rất khó chịu.

Nhưng kiên trì chạy được một lúc, sau đó cô tựa hồ cùng thân thể Lâm Tĩnh Tĩnh dung hợp càng ngày càng tốt. Không những không giống lúc trước vừa khổ vừa mệt, ngược lại còn cảm thấy thần thanh khí sảng, bước đi như bay, còn có thể lại chạy được thêm 2000 mét!

Liền ở lúc Lâm Tĩnh tự hỏi mình có nên chạy thêm một vòng nữa không thì Trần Bằng cùng Thạch Tâm Lôi tới.

“Tĩnh Tĩnh!”

Trần Bằng lớn giọng gọi, liền từ xa mà vui vẻ vẫy vẫy tay với cô: “Tới ăn cơm đi, ta giúp cô lấy đồ ăn từ nhà ăn mang đến đấy!”

Hắn xách theo hộp cơm, tay vung va vung vẩy, bị Thạch Tâm Lôi vỗ một cái, vội vàng sửa lại tay cầm ngay ngắn lại.

“Đều là đồ cô thích ăn, cà chua xào trứng, tôm hấp, còn có canh cá hầm cải chua!”

Lâm Tĩnh rốt cuộc ngừng lại, cô chạy xong một vòng cuối cùng, liền đi tới dưới bóng cây cùng bọn họ hội hợp.

“Tĩnh tỷ, uống nước.” Phạm Khôn không biết từ chỗ nào móc ra một chai nước khoáng đã chuẩn bị trước, ném cho Lâm Tĩnh.

“Nha, kinh a còn biết người ta ‘ mệt rã rời ’, để chạy lại xum xoe a!” Lý Tư Văn nhịn không được trêu chọc hắn.

Phạm Khôn: “Lăn! Ngươi nói nhiều quá!”

“Tới tới tới, Tĩnh Tĩnh, ăn cơm, đừng để ý đến bọn họ!” Trần Bằng đã mở hộp cơm ra, còn đưa cho Lâm Tĩnh một đôi đũa.

Không thể không nói, đồ ăn trường trung học Cẩm Phong vẫn là không tồi, không chỉ có nhiều loại phong phú, hơn nữa sắc hương vị đều đầy đủ, Lâm Tĩnh xem đến tâm tình thêm vui sướиɠ, chớp chớp mắt, tiếp nhận chiếc đũa rồi ăn từng miếng từng miếng.

Lâm Tĩnh ở đây ăn cơm trưa, mấy người khác ngồi ở bên cạnh cô câu được câu không mà trò chuyện.

“Ta nói, sao tự nhiên học sinh trường trung học Hòe Nam đột nhiên lại đến gây chuyện sự a?” Hàn huyên trong chốc lát, Lý Tư Văn đột nhiên hỏi.

Trần Bằng mày chút nhíu lại một chút: “Tôi đã cùng Lôi tỷ nói, tôi thật sự là không biết!”

Lý Tư Văn nhìn về phía Thạch Tâm Lôi, Thạch Tâm Lôi nhún vai, không tỏ ý kiến.

Phạm Khôn xen mồm nói: “Tôi nghe nói, người mà bọn Hòe Nam ngay từ đầu nhắm tới là cậu nhưng bởi vì Tĩnh tỷ che chở cho cậu, cho nên mới bị đánh. Cậu thành thật khai báo, có phải hay không cậu giấu chúng tôi trộm ở bên ngoài gây chuyện?”

Phạm Khôn không có ý tốt mà cười một cái, Trần Bằng lập tức luống cuống: “Không có! Thật không có!! Hơn nữa, tôi là cái dạng người gì các người lại không phải không biết, tôi làm gì có cái lá gan đấy?”

Câu này của Trần Bằng thật ra cũng là lời nói thật. Hắn tuy rằng ở cùng với các đại ca trong nhóm, nhưng nick name lại hiển thị đúng địa vị, là “Tiểu rác rưởi” hắn có thể nói là một người nằm ở tầng dưới chót của chuỗi đồ ăn.

Đừng nói hắn không cái gan này, liền tính cho hắn mượn thêm mấy cái gan nữa, hắn cũng không dám đi trêu chọc người có thực lực kém cỏi nhất, chứ nói gì đến những người loạn thất bát tao như ở Hòe Nam trung học.

Lý Tư Văn a một tiếng, mặt lộ vẻ khó xử: “Thế bây giờ làm như thế nào? Có muốn báo thù hay không? Hay là……”

Người trong nhà không duyên cớ mà bị đánh, nói gì thì nói cũng không thể nén giận như vậy được. Chỉ là trước mắt là khoảng thời gian đặc thù, lại không lâu nữa liền đến kỳ thi trung học, nếu là ở thời điểm mấu chốt này mà bởi vì đánh nhau bị ghi tội xử phạt, thì sẽ có thể mất nhiều hơn được. Lão Vương hôm nay đặc biệt đem Lâm Tĩnh kêu đi, cũng là vì cái này.

Mấy người trong lòng nhất thời đều không có biện pháp, không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Tĩnh, mà Lâm Tĩnh đâu, cô còn không có buông đũa, còn đang ăn cơm.

A… Cái món tôm hấp này ăn ngon quá, nhưng lại chỉ có ít như vậy, không biết nhà ăn có còn món này không…

Khi chú ý tới ánh mắt của mấy người đằng sau, Lâm Tĩnh không rõ nguyên do mà quơ quơ chiếc đũa: “Làm sao vậy?”

Mọi người: “……” Bọn họ hợp lại hàn huyên nửa ngày, cái người đương sự này cư nhiên một chút cũng không nghe thấy được tý nào?

Lý Tư Văn xấu hổ mà khụ hai tiếng, Lâm Tĩnh mới nhớ lại nói: “Nga, là chuyện của Hòe Nam sao, các người không cần phải xen vào.”

Mọi người: “?”

Tuy rằng cảm thấy thực sự ngượng ngùng, nhưng trong lòng Lý Tư Văn nghe được những lời này xong lại nhẹ nhàng không ít. Bởi vì một khi Lâm Tĩnh mở miệng nói muốn báo thù, như vậy hắn làm một trong những đại ca của trường Cẩm Phong, liền không thể có đạo lý lùi bước. Mà hiện tại nếu Lâm Tĩnh không cần bọn họ nhúng tay, tình huống liền không giống nhau nữa rồi.

Thạch Tâm Lôi không yên tâm cho lắm, truy vấn: “Vậy bây giờ mày định tính như thế nào ?”

Lâm Tĩnh còn có thể có tính toán như nào bây giờ, dự tính của nàng hiện tại chính là “Trốn”, có thể trốn được lúc nào hay lúc đấy. Chờ đến khi chuyện này lặng đi, thì tự nhiên mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Đừng nói bây giờ cô chỉ là đại thần từ Lv.99 xuống thành cá mặn Lv.1, hơn nữa bây giờ cũng chỉ là học sinh trung học, cũng không thể mạo hiểm.

Lâm Tĩnh có xem qua bối cảnh của bọn họ, trừ bỏ đại ca số 3 Thạch Tâm Lôi cùng với đại ca số 2 Chu Thần đang ở bên ngoài, ngày hôm nay không có mặt ở đây, những người khác đều có gia thế thường thường, đều là những con cái nhà thường dân, vạn nhất lại thật sự có chuyện gì, dù bọn họ có muốn hay không thifcungx không được tham dự kỳ thi trung học nữa? Về sau làm sao còn có thể đi học được?

Lâm Tĩnh biết mình luôn phải làm mọi cách để giữ vững hình tượng của nguyên chủ, nhưng mà việc phải lấy tiền đồ của người khác đi dặt cược, cô làm không được.

Lâm Tĩnh dừng đũa, kiên quyết nói: “Dù sao chuyện này các người cũng đừng nhúng tay, đây là ân oán giữa tôi và Hòe Nam, tôi sẽ tự mình nghĩ cách giải quyết, chuyện này các người còn không tin tưởng tôi sao?”

Phạm Khôn lập tức lắc đầu: “Như thế nào lại không tin tưởng? Tĩnh tỷ nói có biện pháp, đương nhiên là có biện pháp.”

Lý Tư Văn cũng tỏ vẻ đồng ý: “Được rồi, chuyện này chúng ta liền mặc kệ.”

Thấy Thạch Tâm Lôi cũng không hề truy vấn, Lâm Tĩnh lau khô miệng, lớn tiếng tuyên bố: “Vậy cứ như thế đi. Ta cũng ăn no rồi, giải tán đi.”

“Được”

Mọi người đáp ứng xong tất cả đều rất nhanh giải tán. Nhưng vào lúc này, ở dưới bức tường nào đó của trường cao trung Dụ Thành, một người nam sinh đột nhiên bị người hung hăng ném tới trên tường.

Nam sinh đầu đinh, híp híp mắt, trên mặt có một chỗ hiện lên rõ ràng một màu xanh tím.

Hắn vừa mới mở miệng, lời nói còn không chưa có ra tiếng, trên bụng lập tức bị ăn một cú đấm, đau đến mức hắn ôm bụng cong lưng nhìn như một con tôm.

Giây tiếp theo, đầu tóc bị người ta nắm lấy, làm hắn không thể không ngẩng đầu lên ngước nhìn đối phương.

Người trước mắt này có vóc dáng rất cao, dáng người cũng thật tốt, trên người hắn mặc một bộ đồng phục thể dục đỏ trắng đan xen vô cùng đơn giản của trường cao trung Dụ Thành, thế nhưng lại cho người ta cảm giác như hắn đang mặc một loại trang phục cao cấp ở trong trang bìa của tạp chí thời trang. Ngay cả khi tùy ý lộ ra một cánh tay cơ bắp, đều cho người ta nghĩ rằng đây phải chăng là một người thiếu niên phấn chấn oai hùng, nhưng lại đặc biệt có một tia mị lực của người trưởng thành một cảm giác thành thục gợi cảm.

“Dương Hạo Bình, lời nói của tao mày nghe không hiểu sao?”

“Tao không phải đã nói qua, đừng có tới tìm tao nữa rồi sao.”

Thanh âm của người nói chuyện rất dễ nghe, trong giọng nói lại mang theo phần lạnh lẽo. Đồng tử Dương Hạo Bình đột nhiên co rụt lại.

Mặc kệ có bao nhiêu lần đối mặt Ngụy Tiêu Nhiên, đáy lòng hắn cuối cùng lúc nào cũng sẽ hiện lên sự kinh sợ cùng run rẩy.

Hắn giống như trời sinh đã mang theo một cổ khí chất lãnh lệ, làm người nhịn không được sẽ phát run.

“Nhiên…… Nhiên ca,” Dương Hạo Bình run run rẩy rẩy mà ngẩng đầu, chịu đựng nỗi đau, nỗ lực bày ra vẻ mặt tươi cười, không dám tỏ ra có một tý bộ dáng bất mãn nào nói “Xin, xin lỗi, là ta sai rồi!”

Nói hai câu xin lỗi nhẹ nhàng xong, Dương Hạo Bình bị buông lỏng ra, nhưng hắn không dám có chút chậm trễ, tiếp tục cười nói: “Thật sự không phải tôi ý định muốn tới làm phiền cậu, tôi cũng là…… Khụ khụ, tiểu đệ tôi cũng là không có cách nào.”

“Có liên quan gì với tao.”

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn hắn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Ánh mắt hắn sắc bén, lại lạnh lẽo, như là đang giấu ở trong một thanh đao nhọn, làm người ta sợ hãi.

Tươi cười trên miệng Dương Hạo Bình rõ ràng cứng lại một chút: “Nhưng mà Nhiên ca……”

Hắn thử tính đi về phía trước hai bước, kéo gần một chút khoảng cách cùng Ngụy Tiêu Nhiên, nhưng một chân mới vừa mới nhấc lên khỏi mặt đất, đã bị Ngụy Tiêu Nhiên cho một cái ánh mắt, đành phải nhẹ nhàng buông xuống.

“Nhiên ca.” Dương Hạo Bình khẽ cắn môi, lộ ra một cái biểu tình ủy khuất, “Cậu thật sự mặc kệ chúng ta bị mấy người khác khi dễ!”

Hắn lại đánh bài tình cảm.

Đừng nhìn Dương Hạo Bình chỉ biết đánh nhau, kỹ thuật diễn kì thật cũng không kém. Mắt nhỏ nhíu lại, lông mày nhíu nhíu, diễn đến còn rất giống như ấm ức lắm vậy.

Nhưng Ngụy Tiêu Nhiên cũng không thèm nhìn hắn, nhẹ nhàng cong môi, hỏi ngược lại: “Cho nên?”

Bộ dáng Ngụy Tiêu Nhiên cười như không cười là một cái tín hiệu vô cùng nguy hiểm, Dương Hạo Bình rất rõ ràng. Giọng nói của hắn ngừng lại, đáy lòng phát run, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng, lời kịch trước đó đã chuẩn bị tốt liền bị quên luôn.

Chung quanh cực kỳ yên tĩnh, kim rơi cũng có thể nghe thấy, một lát sau, Ngụy Tiêu Nhiên nhấc bước chân, xoay người liền đi.

Mắt thấy Ngụy Tiêu Nhiên thật sự muốn rời đi, Dương Hạo Bình trong lòng hốt hoảng, cố lấy hết dũng khí được ăn cả ngã về không mà kêu: “Cậu còn nhớ rõ Trần Thăng không? Hắn bị đánh! Nội tạng bị thương tổn, suýt nữa đã bị vỡ! Hiện tại người còn đang nằm ở trong bệnh viện!”

Ngụy Tiêu Nhiên dừng bước chân.

Dương Hạo Bình nhắm chuẩn thời cơ lập tức tiến lên, lấy di động ra, mở một cái ảnh chụp ra đưa cho Ngụy Tiêu Nhiên xem.

“Còn có, lúc trước không phải có một sự việc có nữ sinh bị cướp sao ? Người đó kêu Lưu Duyệt Lan đúng không? Tôi biết là ai làm!”