Chương 28: Cha con "lần đầu gặp mặt"

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm tĩnh rời giường. Cô tính toán khôi phục lại thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi, tiếp tục theo thói quen trước kia mà chạy bộ buổi sáng.

Chẳng qua khi chuông báo thức vang lên thì cô cũng không thành công dậy đúng giờ, cho nên khi cô xuống lầu để ăn bữa sáng với Lâm Thành đã thấy anh ấy ngồi ở phòng khách rồi.

“ Tĩnh Tĩnh em đây là …?” Lâm Thành nhìn quần áo của Lâm tĩnh, không khỏi sửng sốt.

Lâm Tĩnh mặc một thân trang phục vận động, áo thun trắng, quần bó, thoạt nhìn tràn đầy nguyên khí, tinh thần phấn chấn, sức sống bên trong người nhưng vẫn mang theo một chút vẻ mềm mại.

Lâm Tĩnh đang duỗi người để tăng độ mềm dẻo cho cơ thể, dáng người cô hóp lại, hai chân tách ra, eo nhỏ cong lại một chút, nhẹ nhàng sờ mắt cá chân.

Khi đôi tay cô chạm được đến mặt đất thì ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nói với Lâm Thành: “Anh, chào buổi sáng! Em đang chuẩn bị đi chạy bộ.”

Lâm Thành nghĩ tới cái gì sau đó lại hỏi cô: “Mấy ngày trước cũng là em dậy sớm chạy bộ sao?”

Lâm Tĩnh gật gật đầu, thay đổi tư thế: “Đúng vậy.”

Lâm thành như đang suy nghĩ cái gì.

Làm nóng cơ thể rồi, Lâm Tĩnh đẩy cửa nhà ra, quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Anh, em đi chạy bộ chút, anh cũng nên đi học sớm đi đừng để đến trễ nha.”

“Ai từ từ…” Lâm Thành vừa vào phòng bếp cầm một hộp sữa bò, quay đầu đã thấy Lâm Tĩnh chạy mất không còn thân ảnh. Hắn há miệng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ còn một khoảng không im lặng với hắn.

Lâm Thành muốn nói chính là máy bay của Lâm Thanh Sơn 6 giờ hơn sáng nay đã hạ cánh rồi, có thể một lát nữa là về đến nhà rồi.

***

Chạy xong quãng đường, Lâm Tĩnh một thân thoải mái mà trở lại tiểu khu.

Trên người cô có chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mái tóc ngắn mang một vẻ thanh xuân đầy sức sống như là một buổi sáng mai có chút nắng nhẹ với những tiếng chim hót, làm người khác nhịn không được muốn lại gần.

“Tĩnh Tĩnh hôm nay lại đi chạy bộ à.” Người phụ trách quét tước ở cửa tiểu khu – dì Trương nhìn thấy cô từ xa đã hướng cô chào hỏi.

Mấy ngày trước ngày nào Lâm tĩnh cũng chạy bộ buổi sáng nên đã rất quen thuộc với chú bảo vệ và dì Trương phụ trách quét tước trước tiểu khu. Nhìn thấy đối phương, cô tự nhiên cũng nhiệt tình chào hỏi: “Chào dì Trương ạ! Dì à, vị này là…?”

Cô nhìn thấy bên người dì Trương có một vị nữ sĩ xa lạ đang đứng.

Nữ sĩ cùng với dì Trương liếc nhau một cái, sau đó vội vàng giới thiệu người đó cho cô: “Bà ấy tên Triệu Tú Phân, cũng là người phụ trách vệ sinh của tiểu khu. Nhưng mà dì ấy làm buổi chiều, còn dì làm buổi sáng cho nên có khả năng là cháu chưa thấy qua bà ấy.”

“Dạ.” Lâm Tĩnh nghe xong gật gật đầu mỉm cười chào: “Cháu chào dì Triệu ạ.”

Triệu Tú Phân mở to hai mắt có chút ngốc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Chào cháu…Chào cháu.”

Lâm Tĩnh cười cười rời đi, dì Trương kéo kéo tay áo Triệu Tú Phân nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói rồi mà, căn bản Tĩnh Tĩnh không phải là loại người ngang ngược vô lý như mấy người nói. Thật là mấy người cũng đã lớn như vậy rồi sao lại đi nói một tiểu cô nương như vậy, cái gì mà đánh nhau gây chuyện thị phi, cả ngày không làm được việc gì tốt…Bà nhìn xem, con bè như này mà là loại người ngang ngược vô lý được sao!”

Triệu Tú Phân bị dì Trương nói đến nỗi cả khuôn mặt nóng lên, bây giờ cũng đang trong quá trình hoài nghi nhân sinh.

Thật là kì quái, Lâm Tĩnh Tĩnh phản nghịch tùy hứng bà ấy cũng đã thấy qua, cô gái nhỏ này không chỉ tính tình kém mà đánh nhau cũng rất hung, lúc trước thời điểm bà quét tước buổi chiều còn gặp được cô mang cả khuôn mặt xanh xanh tím tím đi về đấy, thoạt nhìn còn rất giống hung thần ác sát, đáng sợ cực kì! Cho nên khi nghe dì Trương khen Lâm Tĩnh Tĩnh lễ phép văn minh bà mới lên tiếng phản bác, còn cùng đối phương đánh cuộc.

“Nhanh nhanh nhanh, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, mau đưa tiền ra đây.”

Dì Trương chỉ bằng mỗi cuộc đánh cược nhẹ nhàng mà kiếm lời được 20 tệ, cực kỳ cao hứng. Bà duỗi tay thò vào túi Triệu Tú Phân, Triệu Tú Phân nhanh tay che lại, sống chết không đồng ý: “Không không, không có khả năng! Khẳng định là có chỗ nào đó lầm rồi.”

Dì Trương tức khắc liền không vui: “Chỗ nào lầm! Chúng ta còn không phải là đang đứng ở tiểu khu F tòa nhà của Lâm Tĩnh Tĩnh sao! Bà không nhận ra con bé à? Không phải vừa rồi bà còn tận mắt nhìn thấy sao?”

Triệu Tú Phân vẫn là không tin. Thanh âm cãi nhau của hai người càng ngày càng lớn, đoạn đối thoại thình lình truyền tới tai người đang đi đến trước mặt. Đôi tay người nọ run lên, vali hành lý trên tay bỗng nhiên rớt, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng ‘Bang’ không nhẹ.

Lâm Tĩnh đang định chạy lên phía trước, nghe thấy động tĩnh lại quay đầu.

Chỉ thấy phía sau là một nam nhân thân hình cao lớn, đầu đội mũ vành, vành nón kéo xuống có hơi thấp, loáng thoáng thấy nửa khuôn mặt, là một đại thúc trung niên có chút nghiêm túc.

Không biết hắn từ đâu tới, tay trái cầm một cái vali hành lý bằng da, tay phải treo một cái áo khoác dạ màu xám cùng một cái khăn quàng cổ màu xanh dương, tóm lại là cách ăn mặc không phù hợp với điều kiện thời tiết bây giờ của thành phố A.

Nam nhân trung niên đứng im tại chỗ, nửa ngày cũng không thấy nhúc nhích. Có thể là bởi vì đồ trên tay đang bị rơi mất, nhưng lại không tiện khom lưng, mà hắn cũng không có ý tứ muốn đi nhặt. Lâm Tĩnh cũng không nghĩ nhiều, quyết đoán quay đầu lại thay ông ấy nhặt vali trên mặt đất lên.

“Của chú ạ.” Lâm tĩnh nói.

Nam nhân trung niên vẫn không động.

Ông ấy tựa như một kiện máy móc lâu năm không tu sửa, bánh răng thiếu dầu bôi trơn, khởi động nửa ngày vẫn không thấy động đậy.

Lâm tĩnh cảm thấy có chút kì quái, nhưng cô lại ngại thúc giục đối phương, chỉ có thể chờ người nọ chậm rãi nâng tay lên, lại chậm rãi cầm lấy cái vali. Động tác thực chậm, có thể so với con lười.

Sau khi vật quy nguyên chủ, Lâm Tĩnh liền xoay người đi. Nói thật cô còn sợ người nọ túm chặt tay cô nói lời cảm tạ - một chữ nói ba giây đồng hồ, cô chịu không nổi.

Người trung niên chưa kịp mở miệng: “…”

Cách đó không xa, một vị trẻ tuổi hơn đúng lúc này chạy tới.

“Chủ tịch!...Chủ tịch!”

Diệp Tiểu Thiên chạy nhanh đến mức thở hổn hển, đỏ mặt tía tai, nhưng mà hắn không dám nghỉ, mới chạy đến trước mặt người nam nhân trung niên liền không kịp thở mà khom lưng xin lỗi: “Chủ tịch, thực xin lỗi! Thật sự thực xin lỗi! Tôi, tôi thật không nghĩ tới xe thế nhưng…thế nhưng lại bị nổ lốp!”

Diệp Tiểu Thiên nhắm mắt, nhăn mi, cúi thấp đầu, thân thể cong thành tiêu chuẩn 90 độ.

Mồ hôi trên đầu hắn càng ngày càng nhiều, có một giọt còn chảy xuống theo chóp mũi, cảm giác có chút ngứa nhưng hắn không dám có chút động tác dư thừa nào, chỉ có thể chịu đựng không lau đi.

Ngày hôm qua, không biết chủ tịch nhận xong cuộc điện thoại của ai mà vô cùng lo lắng muốn chạy ngay về nước.

Diệp Tiểu Thiên là trợ lý đặc biệt, biết rõ tính tình của vị lão đại này, hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể mau chóng an bài tốt.

Dọc theo đường đi, chủ tịch cực kỳ im lặng, thoạt nhìn phá lệ thâm trầm. Mấy giờ liền mà không thấy có chuyến bay nào về nước, toàn bộ hành trình khuôn mặt của chủ tịch luôn căng chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, làm cho không khí xung quanh phá lệ có chút áp lực, hắn đến thở mạnh cũng không dám.

Thất vất vả mới hạ cánh, sau đó cũng không có chậm trễ mà lên xe ô tô về ngay thế nhưng trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, khi sắp đến cửa tiểu khu, xe mà hai người đang đi lại nổ lốp…M*! K**p!!

Mặt của chủ tịch tức khắc liền đen sì giống như cái nồi sắt, hắn tức giận đẩy cửa xe ra, lấy áo khoác của mình cùng với hành lý quyết đoán xuống xe, ngay cả người trợ lý là hắn ngồi bên cạnh cũng mặc kệ.

Chủ tịch cái gì cũng có thể mặc kệ nhưng không thể bỏ hắn và tài xế ở bên đường được chứ. Vì thế, Diệp Tiểu Thiên chỉ phải căng da đầu mà gọi mấy cuộc điện thoại để an bài mọi chuyện.

Chờ đến khi hắn vất vả xử lý xong, vội vàng không ngừng chạy đến lại nhìn thấy vị chủ tịch đại nhân lúc nào cũng làm việc một cách sấm rền gió cuốn, quả cảm nghiêm khắc này mặt không có chút biểu tình gì mà đứng ở cửa tiểu khu, vẫn không nhúc nhích, khí áp quanh thân yên tĩnh áp lực cực kỳ giống với bộ dáng yên bình trước giông bão.

…Xong rồi xong rồi, chỉ sợ lúc này hắn sẽ bị mắng đến mức máu chó phun đầy đầu. Diệp Tiểu Thiên bi ai nghĩ.

Thanh âm hắn phát run, khẩn trương đến mức mồ hôi ướt đẫm, Lâm Thanh Sơn bỗng nhiên hoàn hồn, có chút không xác định hỏi: “Vừa rồi… là Tĩnh Tĩnh sao?”

***

Lâm Tĩnh về đến nhà rót đầy bình nước.

Cô không có bộ đồ thể thao chuyên dụng nào có bao nên không mang theo điện thoại bên người, bây giờ về đến nhà vủa cầm điện thoại lên mới thấy tin nhắn mà Lâm Thành đã gửi cho cô.

[ Lâm Thành: Hôm nay ông ấy về, em đừng quên.]

Quan hệ của hai cha con không tốt, Lâm Thành vẫn luôn dùng cách gọi khác là ‘ông ấy’ đểgọi Lâm thanh Sơn mà quan hệ của Lâm Tĩnh với Lâm Thanh Sơn còn không xong hơn. Lâm Tĩnh lúc đầu gọi ông ấy là gì nhỉ…? Hình như là…lão già đáng chết?

Lâm Tĩnh: Thật là to gan.jpg

Cô trả lời ngắn gọn một câu ‘Đã biết’ cho Lâm Thành, chuẩn bị lên phòng tắm rửa một cái, mà đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Sáng sớm tinh mơ ai lại đến gõ cửa giờ này nhỉ? Không phải là Lâm Thanh Sơn đã về đi?

Chỉ là hắn về nhà của mình, vì sao lại còn phải ấn chuông cửa ?

Lâm Tĩnh có chút hoang mang nhưng vẫn chạy ra mở cửa.

Cửa lớn rộng mở, ngoài cửa đứng hai người. Một cao một thấp, một béo một gầy. Một người là nam nhân trung niên có chút kì quái lúc nãy cô mới gặp, còn một người khác là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da, khuôn mặt anh khí mười phần.

“Hai người…”

Lâm Tĩnh trong lòng có chút đắn đo không chắc, không dám tùy tiện mở miệng, cũng may người trẻ tuổi kia mở miêng nói chuyện: “Chủ tịch tôi đưa ngài đến đây thôi.”

Lâm Tĩnh: Quả nhiên là Lâm Thanh Sơn!

Cả quá trình Diệp Tiểu Thiên toàn cúi đầu, sau đó lui nửa bước: “Có chuyện gì, ngài cứ gọi cho tôi.”Hắn đang ước chạy nhanh rời khỏi chỗ này, một giây đồng hồ cũng không muốn ngốc ở lại chỗ này.

Diệp Tiểu Thiên đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Lâm Tĩnh. Trước có một đợt hắn bị Lâm Thanh Sơn sai tới đây tặng chút quà, vốn tưởng rằng sẽ có thể nhẹ nhàng lấy lòng, không nghĩ tới đυ.ng phải Lâm Tĩnh Tĩnh liền chân còn chưa bước vào được cửa lớn đã bị ném ra ngoài rồi.

Những món quà mà hắn thay chủ tịch lo lắng sắp xếp cũng bị ném ra ngoài cùng luôn làm bị bẩn hết đồ vật, Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy có chút đau lòng.

Nhớ lại trạng thái đáng sợ của chủ tịch suốt dọc đường, Diệp tiểu Thiên suy đoán, có phải hay không cái vị tiểu thư này lại gây ra cái họa gì, chọc cho chủ tịch tức giân công tâm, liền ngay cả việc hội nghị đàm phán thu mua đang thuận lợi cũng không rảnh lo mà ngay lúc ấy lập tức! Lập tức! Phải quay về ngay.

Lần này không biết hai người này lại cãi nhau đến long trời lở đất như thế nào đây….

Diệp Tiểu Thirn lo lắng thay Lâm Thanh Sơn, vừa ngẩng đầu, trong ánh mắt bỗng nhiên xuất hiện một vị thiếu nữ trắng nõn xinh đẹp.

Tiểu cô nương với mái tóc đen, làn da trắng, một đôi mắt đen như mực, sáng long lanh cùng vơi scasi mũi và cái miệng nhỏ xinh quả thực giống như một con búp bê sứ chọc người trìu mến.

Từ từ……Sao hắn lại thấy cô gái này có chút quen mắt?

Này này này…Này không phải là Lâm Tĩnh Tĩnh sao?

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc.

Không còn cái đầu tóc đủ loại màu sắc, không còn bộ dáng lạnh nhạt cùng xem thường, người thiếu nữ trước mắt với cái người thiếu nữ bất lương trong ấn tượng trước đây có sự tương phản quá lớn, Diệp Tiểu Thiên nhất thời không có kịp nhận ra!

Đây vẫn là cái vị tiểu thư Lâm Tĩnh Tĩnh kia sao?! Sao có thể là cô ấy chứ?!

Diệp Tiểu Thiên xoa xoa đôi mắt không thể tin được, nhưng mà không đợi hắn nhìn lại xác nhận một chút, Lâm Thanh Sơn đã “Ân” một tiếng, đóng lại cánh cửa lớn ngay trước mặt hắn, cứ như vậy không lưu tình mà nhốt hắn ở bên ngoài cửa.

Công cụ người Diệp Tiểu Thiên: “…”

Trong phòng rất an tĩnh, hai cha con thì cha nhìn con, con nhìn cha, ai cũng đều không mở miệng nói chuyện trước. Một lát sau, Lâm Tĩnh mới chỉ chỉ ghế sô pha: “Ngồi…?”

Lâm Thanh Sơn lập tức nói: “Được.”

Trong tay hắn còn đang cầm vali hành lý, khăn quàng cổ và áo khoác cứ cầm như vậy nửa ngày cũng không thấy buông ra, bây giờ nghe Lâm Tĩnh mời ông ấy ngồi, ông mới lập tức cầm theo đồ vật đi qua, đứng chỗ đấy xong ngồi xuống, ngay cả giày cũng không đổi.

Lâm Tĩnh: “……”

Đây là vị chủ tịch tập đoàn Lâm thị, người đứng đầu một tập đoàn thương nghiệp khổng lồ Lâm Thanh Sơn sao? Sao lại có cảm giác bộ dáng không được thông minh cho lắm?

Trong lòng cô thở dài, mở tủ giày ra, lấy ra một đôi dép lê khá lớn, đsnh giá hẳn là Lâm Thanh Sơn có thể đi vừa, sau đó nhẹ nhàng để xuống trước mặt ông ấy.

Lâm Thanh Sơn: “!”

Lâm Tĩnh: “Đổi dép đi trong nhà thôi.”

“Hôm qua nhà mới được dọn qua, đừng làm dơ.”

Lâm Thanh Sơn: “Nga.”

Ông ấy vẫn lộ ra cái vẻ mặt không biểu tình kia, thoạt nhìn có chút nghiêm túc, có chút không vui, nhưng mà vẫn nghe lời mà thay giày ra.

Lâm Tĩnh cầm đôi giày mà ông ấy vừa thay ra, đi đến tủ giày bỏ vào tủ cất.

Quay đầu thấy đối phương vẫn còn giữ nguyên tư thế cũ, dép lê cũng không có đi vào.

Lâm Tĩnh: “…” Thật đúng là bộ dáng có chút không thông minh a…

Lâm Tĩnh quyết định đi thay quần áo trước

“Tôi đi lên lầu trước. Ông…cứ tự tiện.”

Lâm Tĩnh đi lên lầu trước, cô còn lén lút đem một cái đệm mềm đặt ở phía sau Lâm Thanh Sơn, muốn cho đối phương dựa vào có thể thoải mái một tý, đừng câu nệ mà cứ ngồi nghiêm chỉnh mãi, nhìn rất mệt.

Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Lâm Thanh Sơn. Thật lâu sau ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng hô hấp mà từ khi vào đến giờ luôn căng thẳng.

Vừa rồi ở trước mặt con gái có chút khẩn trương khiến cho hô hấp của hắn có chút cẩn thận, đại não có chút thiếu oxi.

Nói đến cũng thật kì quái, Lâm Thanh Sơn ông ngày thường đối mặt đàm phán có những hợp đồng hơn 1 tỷ, hay vài tỷ mày cũng không nhăn lấy một cái, lại chỉ có duy nhất thời điểm khi ở trước mặt hai đứa con mới có cảm giác cầm lòng không đậu mà cảm thấy khẩn trương, không biết phải làm sao.

Như lúc nãy cũng vậy, lúc đứng trước cửa tiểu khu nghe thấy có người nói đến tên con gái thì trong lòng đã có chút hoảng hốt, hành lý trong tay trực tiếp rơi xuống đất…

Mà khi ông ấy thấy cái người nhặt hành lý của mình từ trên mặt đất lên rồi hảo tâm trả lại cho mình lại là ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ thì quả thật Lâm Thanh Sơn đã trực tiếp như bị mất đi công năng ngôn ngữ.

Đây là Lâm Tĩnh Tĩnh sao! Đây là đứa con gái Lâm Tĩnh Tĩnh của hắn sao?!

Mặt ngoài Lâm Thanh Sơn lộ ra biểu cảm bất động thanh sắc, nhưng nội tâm ông lại đã điên cuồng hét lên.

Sau đó chờ đến khi ông ấy rốt cuộc cũng xác nhận được người thiếu nữ mặt mày thanh tú, ngoan ngoãn mảnh khảnh đó đúng thật là con gái ruột ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ của mình, Lâm Thanh Sơn lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.

Đại não ông trống rỗng, ngay cả động tác đơn giản nhất cũng phản ứng chậm mất nửa nhịp.

Lâm Thanh Sơn lần này trở về vốn dĩ trong người đang tức giận thành một đoàn hỏa. Ông vẫn không biết là nên nói chuyện với con gái như thế nào để nó hiểu chuyện hơn, chỉ biết đối đãi với nó giống như cấp dưới mà toàn nói những từ như yêu cầu người người khác như có thể, không thể, cho phép hay không cho phép.

Lân này khi nghe được chuyện của con gái, ông vừa tức lại vừa gấp, nghĩ không thể lại tiếp tục dung túng cho ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ tùy ý làm bậy, nhưng chờ đến lúc hai người thực sự gặp mặt, hắn mới bừng tỉnh phát hiện, cái nữ nhi phản nghịch thành tánh trước kia không biết từ khi nào đã thay đổi hình dạng, không chỉ đem cái đầu tóc đầy màu sắc nhuộm trở về màu đen, mà còn mơ hồ nhìn thấy chút bộ dáng của mẹ nó năm đó ở trên người cô…

Tức giận trong lòng Lâm Thanh Sơn bỗng ‘phụt’ một tiếng liền biến mất. Không những biến mất mà còn như thấy được cây cỏ mùa xuân, bắt đầu nảy mầm.

Bỗng nhiên Lâm Thanh Sơn nhớ ra cái gì đó, hắn cong lưng, tư thái thành khẩn mà nâng lên đôi dép lê vừa rồi Lâm Tĩnh đưa cho hắn.

Con gái hắn đã thật sự trưởng thành, hiểu chuyện rồi! Lần này hắn về không những không gào thét lên với hắn, đẩy hắn ra khỏi nhà, mà còn mời hắn ngồi xuống, tri kỉ đưa cho hắn một đôi dép để thay!

Hai mắt Lâm Thanh Sơn có chút ướŧ áŧ, ông yêu thích không buông tay mà cứ một lần lại một lần vuốt ve đôi dép mà con gái vừa đưa cho ông ấy, giống như đó là một báu vật vô giá mà dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được.

Vì thế, khi Lâm Tĩnh đã thay xong quần áo từ trên lầu đi xuống thì vẫn nhìn thấy vị chủ tịch tập đoàn Lâm thị trong truyền thuyết - Lâm Thanh Sơn tiên sinh, đang khoanh hai chân lại, ngồi dưới đất, tay cầm đôi dép lê không ngừng vuốt ve.

Lâm Tĩnh: “…”

Cô nói ông ấy cứ tùy tiện đi, nhưng mà hình như… như này thì cũng không khỏi quá tùy tiện đi?

☀️☀️☀️☀️☀️☀️