Chương 29: Ăn sủi cảo con gái nấu

Lâm Tĩnh và Lâm Thanh Sơn ngồi ở hai đầu khác nhau trên ghế sô pha, bốn mắt nhìn nhau, an tĩnh không một tiếng động, trong không khí ngập tràn xấu hổ và hơi thở quỷ dị.

Lúc nãy, khi Lâm Tĩnh từ trên lầu đi xuống, Lâm Thanh sơn nghe được động tĩnh thì quay đầu lại, sau đó liền thấy được đứa con gái đã thay đổi 360 độ của mình có chút kinh ngạc mà đang nhìn mình, tầm mắt đang nhìn xuống đôi dép lê trên tay mình.

Lâm Thanh Sơn: …=_=…

Tâm tư nỗ lực duy trì hình tượng cao lớn một giây liền đột phá, lần này Lâm Thanh Sơn bất luận như thế nào cũng không thể duy trì bình tĩnh được nữa. Hắn ‘vèo’ một cái ném đôi dép lê trên tay xuống, thuận thế chống sàn nhà để đứng lên. Động tác cực nhanh, mơ hồ còn tạo ra một đạo tàn ảnh.

Chẳng qua là do ông ấy dứng dậy quá mạnh nên khi vừa mới đứng được lên thì không vững, cái eo cả năm không hoạt động cứ thế không cho mặt mũi mà vẹo một cái, sau đó bước chân của ông trở nên lảo đảo, đầu gối một bên chân liền bị đυ.ng phải bàn, phát ra một tiếng trầm vang.

Lâm Tĩnh: “!!!”

Lâm Thanh Sơn: “A……”

……

Nhìn động tác Lâm Thanh Sơn cứng đờ mà đắp túi chườm đá, phía dưới là một cái đầu gối từ sưng đỏ giờ đã sang thâm tím, Lâm Tĩnh lo lắng hỏi: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”

Lâm Thanh Sơn xua xua tay: “Không cần.”

Cái thân phận này của hắn, chỉ cần ra cửa mua đồ đã bị truyền thông làm to chuyện lên, nếu bây giờ mà đi bệnh viện thật, còn không biết cái nhóm phóng viên vô lương đó sẽ lên bài viết thành cái dạng gì.

Hắn thì không sao cả chỉ là hắn sợ Lâm Tĩnh Tĩnh bị vướng vào chuyện này, đến lúc đấy bọn họ lại thêm mắm dặm muối kể bậy kể bạ rồi bịa đặt ra những tin tức linh tinh.

Dư luận sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào Lâm Thanh Sơn đã rất rõ ràng chỉ sợ tin tức đưa ra chỉ là lời đồn nhưng khi được làm sáng tỏ những tin tức đó đã được truyền đi rồi, những tổn thương cũng đã được tạo thành. Những năm gần đây hắn không công bố trước truyền thông chuyện mình có một đôi trai gái, chính là để truyền thông không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bọn họ.

Đặc biệt là con gái của hắn vất vả lắm mới thay đổi tích cực hơn, Lâm Thanh Sơn lại càng sẽ không để cho bất luận kẻ nào hay bất luận việc gì có cơ hội xúc phạm cô. Tuyệt đối sẽ không!

Nhìn thấy Lâm Thanh Sơn kiên quyết như vậy, Lâm Tĩnh chỉ có thể đáp ứng: “Được rồi.”

Kì thật cô muốn giúp Lâm Thanh Sơn xử lý một chút, rốt cuộc thì cô cũng có kinh nghiệm trong chuyện này, chỉ là …

Phản ứng của Lâm Thanh Sơn vừa rồi cô cũng thấy. Cô biết Lâm Thanh Sơn để ý đến Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh bao nhiêu, nếu để cho ông ấy được lựa chọn lại một lần nữa chắc chắn ông ấy nhất định sẽ không giống như lần trước bỏ lại hai anh em không quan tâm mà vùi đầu đi công tác. Cho dù là bây giờ bảo hắn dùng khối tài sản phong phú hiện tại đang sở huuwxddeer dổi lấy một nhà hòa thuận, hắn cũng sẽ khoogn một chút do dự mà đáp ứng.

Cho nên Lâm Tĩnh thật sự hoài nghi, sự bình tĩnh mà trước giờ Lâm Thanh Sơn biểu hiện chỉ là ngụy trang.

Nhìn thấy những chuyển biến của con gái, trong lòng ông ấy kì thật còn kích động hơn so với bất cứ ai, chỉ là ngại mặt mũi nên mới không có biểu hiện ra ngoài thôi.

Thật vất vả ông ấy mới bình tĩnh lại được thì không nghĩ tới khi vừa quay đầu đã đâm vào bàn, vì thế mà gây ra thảm kịch vừa rồi…

Tầm mắt Lâm Tĩnh lần nữa rơi xuống cái chân đang sưng của Lâm Thanh Sơn, Lâm Tĩnh thu tay sau đó xê dịch, bảo trì một chút khoảng cách so với ông ấy.

Cô lo lắng mình sẽ làm một động tác đặc biệt nào đó xong bị Lâm Thanh Sơn nhìn thấy thì lại như một hòn đá rơi vào hồ làm dậy sóng mà lại làm cho lão cha kích động, không cẩn thận dộng tới vết thương.

Lâm Thanh Sơn cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Lâm Tĩnh, hắn đắp túi chườm đá mà trong lòng một mảnh mềm mại.

Thật tốt, con gái sẽ chủ động chườm đá cho ông. Kia hình như có câu nói như thế nào nhỉ? “Con gái chính là áo bông nhỏ của tri kỷ của cha a.”!

Bị Lâm Tĩnh Tĩnh kháng cự ghét bỏ ông mười lăm năm, đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Sơn hắn cảm nhận được con gái đối tốt với mình, kích động đến mức lệ nóng quanh tròng.

Chỉ là khi hắn đang kích động được một lúc thì phát hiện có chỗ không đúng.

Vừa rồi con gái hắn dùng đá chườm hình như có chút thành thạo thì phải, vừa nhìn liền biết là đã làm việc này vô số lần rồi. Trước kia cô toàn ra ngoài đánh nhau đến mức bị thương đều là khi về phải tự mình xử lý sao?

Ánh mắt Lâm Thanh Sơn lập tức trầm xuống.

Diệp Tiểu Thiên không phải là chưa báo cáo với hắn việc Lâm Tĩnh Tĩnh ở ngoài ẩu đả đánh nhau, chỉ là khi đó hắn ở xa không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thầm nghĩ con gái đánh nhau thì có thể có bao nhiêu nghiêm trọng chắc là cũng chỉ xô đẩy vài cái, không thì giật tóc nhau thôi.

Hắn cũng không phải là không quản Lâm Tĩnh Tĩnh, chỉ là Lâm Tĩnh Tĩnh sẽ nghe chắc? Mỗi lần nói chuyện không quá ba câu là đã trở mặt, quăng đồ, sau đó nhốt mình vào trong phòng, làm ông ấy tức giận đến mức huyết áp tăng cao, có một lần thậm chí còn phải vào bệnh viện…

Cho nên sau này Lâm Thanh Sơn cũng dần dần mặc kệ Lâm Tĩnh Tĩnh.

Hiện tại nhìn lại, vẫn là người làm cha như ông ấy không đủ tiêu chuẩn, quan tâm tới con cái quá ít.

Lâm Thanh Sơn càng thêm cảm thấy áy náy. Ông thấy vết xanh tím trên cổ Lâm Tĩnh Tĩnh, trong lòng như bị ai nhéo một cái.

“Trên cổ con…” Âm thanh ông ấy có chút khàn khàn, còn có hơi chút run rẩy.

Lâm Tĩnh che lại vết thương, xoa xoa, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không nghiêm trọng, đã không còn đau nữa rồi ạ.”

Lâm Thanh Sơn hít vào một hơi, buông túi chườm đá.

Không biết vì sao Lâm Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy hơi thở trên người ông lại có chút khác so với lúc nãy. Giống như phong cách của ông ấy đã được thay đổi vậy, từ nhẹ nhangfthawng cấp thành báo thù.

Ánh mắt Lâm Thanh Sơn sắc bén, hỏi bằng giọng điệu khẳng định: “Là Chu Thần làm?”

Động tác giơ tay của Lâm Tĩnh bỗng nhiên dừng lại một chút, cô không nghĩ tới Lâm Thanh Sơn sẽ biết.

Chuyện này cô còn chưa nói cho bất kì ai biết, kể cả Lâm Thành.

Buổi tối hôm đó trở về, trong lòng Lâm Tĩnh cũng không dễ chịu, cho nên dù Lâm Thành cũng có mở miệng hỏi, cô cũng không có trả lời. Mà Lâm Thành tuy rằng lo lắng nhưng thấy bộ dáng khó chịu của cô cũng không đành lòng nên không có tiếp tục hỏi.

Hơn nữa chuyện này chỉ có ‘Từ Thiếu Hàm’ ngày hôm đó cứu cô từ trong tay Chu Thần là biết. Nhưng căn cứ vào các chi tiết tin tức, Lâm Thanh Sơn và ‘Từ Thiếu Hàm’ hẳn là không có quen biết nhau, cho dù là có ‘Từ Thiếu Hàm’ cũng đã đồng ý với cô là sẽ không nói chuyện này với người khác nên chắc sẽ không đem chuyện này tiết lộ với Lâm Thanh Sơn.

Lâm Tĩnh mím môi, nhất thời không trả lời. Nhưng nhìn biểu hiện này của cô, Lâm Thanh Sơn xem ra đã có câu trả lời.

Khác với Lâm Thành, ông ấy ở thành phố A là đại lão thương nghiệp đã lăn lộn nhiều năm như vậy, mối quan hệ, quyền lực, thủ đoạn, có cái nò mà ông chưa trải qua? Ông muốn biết rõ một việc gì đó thì tất nhiên là có biện pháp để điều tra ra manh mối.

Sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lâm Thành vào đêm đó, Lâm Thanh Sơn liền lệnh cho một vị trợ lý đặc biệt khác ở thành phố A là Cố Minh suốt đêm điều tra.

Mà sở dĩ ông tức giận như vậy, ngoại trừ việc Lâm Tĩnh Tĩnh mất liên lạc ở bên ngoài, thì hơn cả vẫn là do ông ấy đã biết được chân tướng mà phẫn nộ --

Hay cho một Chu Thần, chỉ là một học sinh trung học mà cũng dám khi dễ con gái bảo bối của ông! Còn dám bỏ thuốc!? Thật nghĩ Lâm Thanh Sơn hắn là người ăn chay chắc?!

Dọc đường Lâm Thanh Sơn đều suy nghĩ đến chuyện này, tức giận đến mức hắn không muốn nhiều lời nói chuyện!

Lâm Tĩnh nhìn thấy trong mắt ông ấy bùng lên ngọn lửa, nhỏ giọng hỏi: “Cha làm sao mà biết được?”

Lâm Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lâm Tĩnh một cái, nhanh chóng thu liễm cảm xúc của chính mình, miễn cưỡng lộ ra nụ cười có thể tính là ôn hòa nói: “Chuyện này con không cần biết.”

Con gái ông không nên nhọc lòng vì mấy chuyện này.

Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ lại hỏi: “Kia…Cha định xử lý chuyện này như thế nào?”

Cô gái nhỏ ngồi trên sô pha với làn da trắng, dáng người tinh tế, được cái sô pha lớn phía sau phụ trợ làm cho cô càng thêm nhỏ xinh, nhu nhược đáng thương.

Thoạt nhìn cô như vậy có chút dịu ngoan lại đáng yêu, sao lại có thể có người tàn nhẫn đến mức gây tổn thương cho cô!

Lâm Thanh Sơn không cầm lòng được mà muốn ngồi xổm xuống trước mặt cô, xoa xoa cái trán của cô nói với cô rằng: “Không cần phải lo lắng, tất cả mọi chuyện cứ giao cho cha là được rồi.”

Chỉ là trong lòng ông ấy có chút băn khoăn, vì thế chỉ đành phải liều mạng nhịn xuống, đôi bàn tay ở phía dưới bàn trà trộm xoa xoa vào nhau, nói: “Cha sẽ xử lý thích đáng.”

Lâm Tĩnh cũng không hỏi lại nhiều. Cô biết Lâm Thanh Sơn sẽ tự xử lý tốt chuyện này. Cô chỉ là có chút tò mò không biết Chu Thần sẽ bị xử lý như thế nào.

Dù sao cũng là nhân vật sẽ còn xuất hiện ở phía sau tình tiết truyện cô chỉ sợ sẽ phát sinh ra biến cô gì dẫn đến hiệu ứng bươm bướm.

Nhưng mà Lâm Tĩnh lại nghĩ lại, bây giờ cốt truyện đã phát triển khác với quỹ đạo ban đầu rồi còn quản được Chu Thần sẽ bị xử lý ra sao làm gì nữa.

Cô buông bỏ nghi vấn trong lòng liền giây sau đó nghe được tiếng bụng đói kêu lên: “Cô ~~!”

Cái âm thanh ấy vừa to vừa bất ngờ khiến cho Lâm Tĩnh sửng sốt một chút mới phản ứng lại nói: “Cha còn chưa ăn gì sao?”

Lâm Thanh Sơn xấu hổ mà lắc lắc đầu.

Ông ấy cả một đường ra roi thúc ngựa mà chạy nhanh về đây, đến lời còn không muốn nói thì làm gì còn tâm tư mà nghĩ tới việc ăn cơm. Mấy giờ ngồi trên máy bay ông ấy cũng chưa ăn gì, chỉ mới miễn cưỡng uống một chút nước.

Lâm Tĩnh lập tức đứng dậy: “Con đi đâu chút gì đó cho cha ăn vậy.”

Cô có thói quen đối tốt với bất cứ người nào nên có chút không đành lòng nhìn Lâm Thanh Sơn đói bụng, kết quả lời vừa nói ra khỏi miệng mới nhớ ra có phải mình làm như vậy có chút không thích hợp hay không, có thể lại khiến cho Lâm Thanh Sơn kích động quá mức.

Cô cẩn thận quan sát Lâm Thanh Sơn một chút, chỉ thấy ông ấy vẫn không chút sứt mẻ mà ngồi đấy, thậm chí đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, không có bất kì cảm xúc nào có dấu hiệu giao động biểu hiện ra ngoài. Lâm Tĩnh lúc này mới yên tâm nói: “Ăn sủi cảo được không ạ?”

“Dì Phương tự làm, ngày hôm qua còn thừa một ít vẫn chưa có ăn hết.”

Lâm Thanh Sơn ngồi trên ghế sô pha vẫn giữ nguyên biểu cảm như vừa rồi.

Ông ấy rũ ánh mắt xuống, cổ họng lăn lộn một chút, tựa như đang tự hỏi có nên ăn hay không.

Một lúc sau, có vẻ như ông ấy đã suy nghĩ xong, Lâm Thanh Sơn thong thả gật gật đầu, thập phần thận trọng mà phun ra một chữ “Ăn.”

Lâm Tĩnh kéo kéo khóe mắt: Vị chủ tịch Lâm này…Thật đúng là một người suy nghĩ cặn kẽ a.

***

Nước sôi vang lên tiếng kêu ùng ục, sủi cảo nổi lên, ở trong nồi mà nhảy lên nhảy xuống.

Lâm Tĩnh đem sủi cảo đã nấu chín vớt ra, đang chuẩn bị kêu Lâm Thanh Sơn vào ăn thì đã thấy ông ấy ngồi ngay ngắn ở trên bàn ăn nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp không biết từ khi nào, trên cổ ông còn nhét một tờ giấy ăn.

Lâm Tĩnh: “……”

Cô đã vận dụng hết khả năng để chịu đựng cái hành động quái dị này của cha mình, đem một đĩa sủi cảo để trước mặt ông: “Ăn được rồi ạ.”

Lúc này động tác Lâm Thanh Sơn lại rất nhanh, vừa mới buông đĩa sủi cảo xuống, ông ấy đã liền gấp không chờ nổi mà gắp lên một cái bỏ vào trong miệng.

Kết quả là tự nhiên lại bị nóng không nhẹ.

Lâm Tĩnh: “Cha cứ ăn từ từ…”

…Kẻ có tiền nào cũng sẽ như vậy sao? Một mâm sủi cảo nóng như vậy cũng cứ bất chấp mà gắp.

Cô thầm nghĩ lúc nãy mình cũng không có nói sủi cảo này là của mình và Lâm Thành gói mà. Lâm Thanh Sơn không có khả năng hiểu lầm được. Bây giờ lại ăn ngấu nghiến như vậy…Xem ra quả nhiên là đã đói rất lâu rồi.

Lâm Tĩnh cũng không nghĩ nhiều nữa, cô ngồi xuống ăn phần sủi cảo của mình.

Mà lúc này, trong nội tâm Lâm Thanh Sơn lại đang điên cuồng: Ô ô ô con gái của ông tự mình luộc sủi cảo cho ông…Ô ô ô thật ngon!

Lâm Tĩnh chỉ ăn một miếng sau đó lại ngẩng đầu lên. Cô phát hiện Lâm Thanh Sơn giống như thật sự rất đói.

Ông ấy ăn nhìn rất ngon, cũng rất nhanh, như là mỗi miếng một cái. Lâm Tĩnh không khỏi lo lắng không biết ông ấy ăn có đủ hay không, có no được không

Nếu không…Cô lại đem một ít phần của mình chia cho ông ấy?

Để trộm, không để ông ấy phát hiện.

Lâm Tĩnh còn đang tính bảo Lâm Thanh Sơn đi lấy chai giấm, chờ khi ông không để ý thì để vào đĩa của ông ấy thêm hai cái sủi cảo, kết quả lời còn chưa kịp nói ra, ở phòng khách bên ngoài truyền đến động tĩnh có người mở cửa sau đó đóng lại.

Lâm Tĩnh: “?”

Thật là kỳ quái, ngày thường không có ai ngoài những người nhà họ Lâm, hôm nay sao lại nhiều người đến thế nhỉ? Có hẳn hai nhóm người liên tiếp.

Lâm Tĩnh tò mò thò đầu ra xem ai đến. Vốn tưởng rằng hơn phân nửa là người làm công đến dọn dẹp quét tước, không nghĩ tới lại là Lâm Thành trở về.

☀️☀️☀️☀️☀️☀️