Chương 27: Xuất ngoại

Lâm Thành sửng sốt một chút, ngay sau đó ho khan kịch liệt: “Khụ khụ khụ khụ! Cậu nói…… Cái gì?!” Hắn nâng mu bàn tay lên xoa xoa khóe miệng, vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Ngụy Tiêu Nhiên.

Ngụy Tiêu Nhiên vẫn bày ra bộ dáng không sao cả, nhưng mà hắn vẫn hỏi lại một lần nữa, giống như hắn rất muốn biết được đáp án.

Ngụy Tiêu Nhiên: “Tôi nói, cậu cảm thấy con người tôi thế nào?”

Lâm Thành: “……”

Hắn thật sự không có bệnh chứ? Cái vấn đề này làm sao cũng thấy rất khó hiểu?

Lâm Thành đã nghĩ không muốn trả lời nhưng ngụy tiêu Nhiên lại chấp nhất với vấn đề này mà hỏi lại một lần nữa, cùng với một ánh mắt rất chăm chú làm hắn không có biện pháp nào có thể ngoảnh mặt làm ngơ được vì thế đành phải trả lời: “Thì…Khá tốt.”

Khá tốt. Xác thật còn được. Hai người tuy rằng không có nói chuyện quá nhiều với nhau nhưng Ngụy Tiêu Nhiên chưa bao giờ gây khó dễ cho hắn, cũng không cố ý xa cách hắn, cho nên ở trong mắt Lâm Thành, Ngụy Tiêu Nhiên xác thật còn tốt, ít nhất là không xấu.

“Phải không.” Ngụy Tiêu Nhiên rất có hứng thú mà lặp lại một lần nữa, tựa như rất cao hứng.

Lâm Thành: Hắn quả nhiên là đã uống lộn thuốc rồi…

Thu hồi hứng thú dạt dào trong ánh mắt, Ngụy Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi Lâm Thành: “Cậu có biết mỗi tuần có ba đến bốn buổi học bổ túc sau khi tan học không, nếu như cậu có hứng thú thì vào tổ của chúng tôi đi.”

Lâm Thành đương nhiên biết, đó là một lớp nhỏ gồm những người có thành tích suất sắc luôn xếp ở thứ hạng cao tổ chức ra. Lấy một cái danh mỹ miều là tổ hứng thú học tập, kỳ thật là lớp học này phải bỏ ra một cái giá rất cao để mời các giáo viên chuyên môn, thỉnh bọn họ dạy thêm các kiến thức khác đồng thời cũng nhờ bọn họ giải đáp một số thắc mắc trong kỳ thi đua, đề cao thành tích học tập.

Quan hệ với các bạn học ở trường của Lâm thành không tốt cho nên mấy hoạt động như vậy cho dù thành tích học tập của hắn luôn đứng đầu nhưng vẫn chưa từng có ai mời hắn, vì vậy hắn cũng chưa từng tham gia qua.

Ngụy Tiêu Nhiên hơi hơi gật đầu với hắn một cái nói: “Không phải là nhóm ở trường học mà là ở lầu sáu cao ốc Phú hằng ở bên cạnh trường học. Nếu cậu có thời gian có thể tới tham gia.”

Lâm Thành: “?”

Hắn đây là…… Bị mời?

Không đợi Lâm Thành tỏ vẻ gì, Ngụy Tiêu Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua phía sau một cái, biểu tình sau đó có một chút biến hóa liền vẫy vẫy tay rời khỏi.

Hắn đi rất nhanh, giống như là đang chạy trốn người nào đó.

Lâm Thành nghĩ tới, kỳ thật từ lúc bắt đầu, Ngụy Tiêu Nhiên luôn cố ý vô tình mà nhìn lên đằng trên phía sau hắn. Hắn đang nhìn cái gì vậy? Lâm Thành thấy tò mò.

Hắn đi lại chỗ vị trí đứng lúc nãy của Ngụy Tiêu Nhiên, ngẩng đầu lên hướng về phía trước nhìn lại.

Mặt trên chính là những kiến trúc phòng ốc bình thường, không có bất cứ đồ vật gì đặc biệt. Chẳng qua từ góc độ ngẩng đầu này của hắn vừa vặn có thể nhìn thấy phòng làm việc ở lầu 3 của Trần Sảng.

Ở phía trước cửa sổ sát đất, Trần Sảng đang bê một ly cà phê, Tĩnh Tĩnh thì đang ngắm nhìn phong cảnh nơi xa.

Bởi vì góc nhìn mà Lâm Tĩnh cũng không chú ý tới Lâm thành đang nhìn cô ở dưới lầu.

…Cho nên vừa rồi Ngụy Tiêu Nhiên là đang nhìn chỗ đó sao?

“Ca.”

Lâm Tĩnh với mái tóc đẹp mới làm từ trong tiệm đi ra. Nghe thấy thanh âm của cô, Lâm Thành lập tức thu hồi ánh mắt.

Phần mềm đặt xe trên di động vẫn còn đang ở mục hẹn giờ mà vẫn như cũ không có tài xế tiếp đơn. Lâm Tĩnh cười cười nói: “Vậy thì đi bộ về thôi.” Dù sao thì khoảng cách cũng không có xa lắm, vừa lúc tiện đường tản bộ.

Cô cảm thấy Lâm Thành hình như đem cô chiếu cố tốt quá mức, cô nào có mảnh mai như vậy.

Hai anh em đi song song với nhau trên đường, tuy rằng đi cả đoạn đường nhưng hai người cũng không nói gì, nhưng vẫn có một cảm giác yên lặng ấm áp.

Rất nhanh đã đến cửa tiểu khu, Lâm thành nhìn Lâm Tĩnh nhỏ giọng nói: “Tĩnh Tĩnh, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Anh nói đi.”

Đôi mắt của cô gái đen như mực, chớp chớp hai cái, hơi hơi cong lên. Hắn thật hi vọng em gái mãi luôn vui vẻ như vậy nhưng là đây là chuyện nhất thiết hắn phải nói với cô.

Đôi tay hắn nắm chặt, như là đang giãy giụa trong giây phút cuối cùng. Mà Lâm Tĩnh tuy rằng không biết Lâm Thành muốn nói với cô chuyện gì nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc rối rắm của Lâm Thành.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thành, thanh âm thực nhẹ cũng thực mềm mại, phảng phất như mang theo một cỗ lực lượng chữa lành tâm hồn người đối diện: “Anh nói đi, em đang nghe đây.”

Cô muốn cho Lâm Thành biết cho dù là có chuyện gì, Lâm Thành đều có thể yên tâm mà nói cho cô.

Bởi vì bọn họ là anh em, mặc kệ có chuyện gì thì cũng nên cùng nhau đối mặt.

Lâm thành nắm lại tay cô, đôi mắt hắn rũ xuống, hòa hoãn cảm xúc nói: “Anh đã gọi điện thoại cho ông ấy, hẳn là sáng ngày mai ông ấy sẽ trở về.”

Lâm Tĩnh: “Ai?”

Lâm Thành khẽ nhíu mày: “Lâm Thanh Sơn.”

Đêm qua, bởi vì Lâm thành không liên hệ được với Lâm Tĩnh nên lòng nóng như lửa đốt, rơi vào đường cùng nên hắn chỉ có thể gọi điện cho Lâm Thanh Sơn.

Lúc đó Lâm Thanh Sơn đang ở bên kia đại dương cùng với cấp dưới đang cùng nhau vội vàng đàm phán trao đổi thu mua cùng với một công ty hải ngoại để mở rộng nghiệp vụ công việc. Nhận được điện thoại của Lâm Thành, Lâm thanh Sơn nổi trận lôi đình, tức muốn hộc máu mà mắng một câu, cho dù là đang trong cuộc hội nghị cũng không rảnh lo nữa liền ra lệnh cưỡng chế cấp dưới khẩn cấp mua vé máy bay cùng với các nhân viên công tác khác về sau còn mình thì ngay lập tức đi nhờ máy bay tư nhân về nước.

Sau đó bởi vì nguyên nhân thời tiết mà đường hàng không không thuận lợi mới phải lùi lại chờ đến ngày hôm sau mới có thể xuất phát trở về.

Lâm Thành biết quan hệ giữa ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ và Lâm Thanh Sơn luôn không tốt, nói chưa đến ba câu đã tức đến dậm chân, không đến năm câu là đã đập phá đồ rồi bỏ chạy lấy người cho nên hắn mới không dám nói chuyện cha về nước cho Lâm Tĩnh, sợ em gái không vui vẻ gì lại nháo lên muốn bỏ nhà trốn ra ngoài.

Sở dĩ bây giờ nói ra là do Lâm thành cũng không còn cách nào, cũng không thể để đến lúc Lâm Thanh Sơn có mặt ở nhà rồi mới nói đúng không. Như vậy thì một chút thời gian để em gái chuẩn bị tâm lý cũng không có, chỉ sợ đến lúc gặp nhau thì lại như núi lửa phun trào gặp gỡ sóng thần thế thì như ngày tận thế đến rồi.

Lâm Thành nói xong thì trong lòng thấp thỏm chờ đợi phản ứng của em gái. Hắn cũng đã suy nghĩ ra được mười mấy loại khả năng, tỷ như em gái trở mặt hô to “Không được! Không được để ông ấy về”, hay tỷ như em gái tức giận công tâm, giơ một chân lên đạp vào một cây bên đương, tỷ như cô sẽ giận chó đánh mèo lên người anh trai là hắn, lạnh lùng mà ném hắn ra xa, lại một lần nữa mà cự người ngàn dặm không để hắn vào thế giới của cô nữa…

Chỉ là không nghĩ tới Lâm Tĩnh nghe xong chỉ gật gật đầu “Ân” một tiếng.

Lâm Thành: “?? ‘ ân ’!?”

Lâm Tĩnh giơ tay quơ quơ trước mặt hắn: “Ân, em đã biết.”

Lâm Thành: “……”

Phản ứng này…có phải hay không quá mức bình tĩnh?

Hắn nhớ rõ có một lần vào thời điểm Lâm Thanh Sơn trở về, dù chưa lộ mặt mà chỉ là trợ lý của ông ấy về đây một chuyến thì em gái hắn đã như bị kí©h thí©ɧ liền đã một phát cái rương ở trước mặt cô bay ra ngoài.

“Tĩnh Tĩnh, anh biết em không hi vọng nhìn thấy ông ấy về.”

“Nhưng mà lần này em không cần sợ hãi, có anh ở bên cạnh em.”

Hắn nắm lấy tay Lâm Tĩnh, hơi hơi dùng sức, biểu cảm trên mặt hắn như muốn nói, hắn luôn là hậu phương vững chắc của cô, cô có thể yên tâm mà dựa vào người anh trai là hắn.

Lâm Tĩnh: (⊙_⊙) miêu miêu miêu?

Lâm Tĩnh biết kỳ thật Lâm Thanh Sơn đối với hai anh em bọn họ là thập phẩn yêu thương, vật chất cho bọn họ rất nhiều, chưa từng bạc đãi bọn họ cái gì, chỉ là bởi vì Lâm mẫu ly thế chỉ còn lại hai người anh em bọn họ bên người nên ông mới không biết cách ở chung với bọn họ như thế nào.

Cô đã đọc qua cuốn sách này, biết được Lâm Thanh Sơn là thật tình đối đãi với bọn họ nhưng Lâm Thành và ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ lại không biết, Lâm Thành còn bởi vì chuyện này mà vẫn luôn hiểu lầm Lâm Thanh Sơn, không vui khi ở gần ông ấy. Bởi vậy nên vẫn cần phải có người tích cực câu thông mối quan hệ này mới là quan trọng!

“Anh đừng lo lắng, lần này em sẽ không nổi giận rồi nháo với ông ấy nữa.” Lâm Tĩnh cười cười nói với Lâm Thành để cho hắn có thể yên tâm. Cô còn muốn góp một chút sức lực của mình để có thể làm cho cái gia đình này trở nên hòa thuận hơn.

Giọng nói của Lâm Thành vẫn còn hơi có phần khẩn trương. Hắn xoa xoa đầu Lâm Tĩnh nói: “Được.”

***

Sân bay, người đến người đi, cảnh tượng vội vàng. Các nhân viên của công ty hàng không giá trị hạng phổ thông đang đẩy một xe hành lý dài, khoang hạng nhất bên kia thì có vẻ thập phần thanh nhàn.

Nhân viên đang thẩm tra đối chiếu hộ chiếu của hành khách, thông tin chuyến bay cùng với danh sách hành lý, xác nhận không có sai lầm liền đem thẻ đăng ký cùng hộ chiếu trả lại cho hành khách, mỉm cười nói: “Của ngài đây ạ, chuyền bay của ngài sẽ xuất phát vào một giờ sau, anh có thể vào phòng khách quý nghỉ ngơi một lát, đến lúc đó nhân viên công tác sẽ nhắc nhở ngài đăng ký.”

“Tốt, cảm ơn.” Nam sinh vươn tay nhận lấy tất cả giấy tờ, gật gật đầu nói.

Tuy là đã công tác ở chỗ này lâu rồi cũng đã nhìn quen các nhân vaatjnooir tiếng cũng như các minh tinh thần tượng nhưng nhân viên công tác vẫn không nhịn được mà nhìn trộm hắn vài lần.

Chờ đến khi nam sinh rời đi, đồng nghiệp bên cạnh rốt cuộc nhịn không được mà thò qua bát quái hỏi: “Đẹp trai nha, là minh tinh nào mới xuất đạo sao?”

Nhân viên hỗ trợ công tác lúc nãy lắc lắc đầu: “Hình như không phải…Tôi chưa từng thấy bao giờ.’

“Phải không, cô nhìn tên của cậu ấy xem, lên mạng tra một chút chẳng phải sẽ biết sao?”

“Lúc nãy xử lý giấy tờ hình như không phải tên của cậu ấy, cậu ấy chỉ là người làm giấy tờ giúp người khác thôi.”

“A? Không phải tên của cậu ấy sao, thật đáng tiếc…”

Ngụy Tiêu Nhiên cầm hộ chiếu, đi đến trước mặt Chu Thần đưa cho hắn nói: “Hộ chiếu, giấy đăng ký, máy bay một giờ sau sẽ xuất phát.’

Chu Thần không nhìn hắn. Toàn bộ quá trình hắn đều trưng ra bộ mặt lạnh nhạt, không nói gì, cũng không có tiếp nhận.

Ngụy Tiêu Nhiên không có tâm tình chiếu cố cảm xúc của hắn, không thèm liếc mắt nhìn hắn mà tiếp tục nói: :Tới bên kia rồi, sẽ có người đón cậu. Chỗ ở cùng với trường học cũng đã được an bài tốt, một tuần sau sẽ có bài kiểm tra ngôn ngữ, nếu thành tích đạt tiêu chuẩn, chờ đến khi trường cao trung ở địa phương bên đấy khai giảng, cậu có thể đi học bình thường, nếu không thì phải đi học một lớp ngôn ngữ trước rồi mới có thể đi học được.”

Chu Thần cắn chặt răng, rốt cuộc nhịn không được nói: “Tôi, không, muốn, đi.”

Cảm giác khiêm tốn nho nhã trên người hắn đã không còn sót lại một chút gì, bây giờ dư lại cũng chỉ là hơi thở oán độc cùng lạnh lẽo, loại hơi thở này mang lại cảm giác không tương xứng với lứa tuổi này của hắn.

Vài người đi bên cạnh bọn họ thấy được ánh mắt của Chu Thần thì liền bước chân nhanh hơn, cố ý tránh qua bọn họ mà đi.

Ngụy Tiêu Nhiên vẫn là nói câu kia như cũ: “Tôi đã thay cậu an bài tốt rồi.”

Chu Thần cảm thấy phẫn nộ. Tay hắn nắm lại thật chặt, gân xanh trên tay đều nổi hết lên, đã bắt đầu không chịu khống chế được mà phát run.

Vì cái gì! Vì cái gì Ngụy Tiêu Nhiên chỉ nói có một câu mà hắn liền phải rời xa quê nhà đi đến một địa phương hoàn toàn xa lạ? Nơi đó không có bạn bè, không có thân nhân, chỉ có một mình hắn lẻ loi chỉ bởi vì do hắn đã hạ thuốc Lâm Tĩnh sao?!

Chu Thần không cam lòng, hắn lại một lần nữa giải thích: “Tôi thề, đó là lần đầu tiên tôi làm như vậy, hơn nữa thuốc kia cũng không phải là thuốc linh tinh gì, chẳng qua là thuốc ngủ an thần mà thôi…”

“Chu Thần” Ngụy Tiêu Nhiên lạnh lùng đánh gãy lời nói của hắn.

Hắn đem hộ chiếu nhét vào trong tay Chu Thần, ánh mắt bình tĩnh không có một tia gợn sóng nhưng lại có một chút khí thế bao dung dao động.

Ngụy Tiêu Nhiên: “Tới bên kia rồi chăm chỉ học tập cho thật tốt.”

Chu Thần: “…”

Hắn thật muốn hất một cái làm cho tất cả đồ vật, giấy tờ trên tay hắn xuống đất làm cho nó lung tung rối loạn lên, lớn tiếng mà nói với Ngụy Tiêu Nhiên rằng hắn sẽ không rời đi! Tại sao hắn lại phải đi! Hắn phải ngốc ở nói này thật tốt mới đúng!

Chỉ là hắn không dám.

Hắn sợ Ngụy Tiêu Nhiên.

Vì thế Chu thần giật giật môi, cuối cùng ép sự tức giận và phẫn hận trong nội tâm xuống, yếu thế nhìn đối phương.

“Tiêu Nhiên ca, em thật sự không muốn đi. Em đáp ứng anh, về sau em sẽ không làm loại chuyện này nữa! Tôi cầu xin anh, xem ở mặt mũi anh tôi, lần này anh buông tha cho tôi đi!”

Chu Thần giữ chặt tay áo Ngụy Tiêu Nhiên, nhẹ nhàng lay động khẩn cầu.

“Nếu anh sợ tôi lại đi tìm phiền toái cho Lâm tĩnh Tĩnh vậy thì tôi có thể cam đoan với anh. Chỉ cần anh cho tôi ở lại, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không lại càng cô ấy có bất cứ quan hệ gì! Cô ấy sẽ an toàn!”

Ngụy Tiêu Nhiên bỗng nhiên cười lên một chút.

Cánh tay khác của hắn vừa động đã ương ngạnh mà rút ống tay áo mà Chu Thần đang cầm trong tay lại.

“Chu Thần, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt Chu Thần, ánh mắt nặng nề, chỉ có một đạo hàn quang âm lãnh như muốn đâm thẳng vào nội tâm người đối diện.

“Rời đi…Đối với cậu mới là an toàn.”

☀️☀️☀️☀️☀️☀️