Chương 26: Nhuộm tóc

Lâm Thành muốn mang Lâm Tĩnh đi đến tiệm cắt tóc ở bên cạnh tiểu khu của bọn họ, khoảng cách khoảng mười mấy phút đi bộ, bất quá do Lâm Thành cứ khăng khăng muốn đi cùng nên hai anh em vẫn đi xe.

Tiệm cắt tóc bên cạnh tiểu khu phú hào nên nó cũng trở nên tràn ngập hơi thở của phú hào, cả cửa tiệm trang hoàng phong cách kiểu Âu, mỗi góc đều rất tinh xảo, đủ thấy phẩm vị cùng cách điệu của người thiết kế.

Từ ánh đèn đến sàn nhà, từ hoa tươi đến chén trà, mỗi một chi tiết trong tiệm đều không có lúc nào không nhắc nhở người khác đây là một nơi cao cấp không phải chỗ mà một người bình thường có thể tới.

Người phụ trách đón khách là một chị tiếp tân lớn lên rất xinh đẹp, cô ấy tươi cười điềm tĩnh mà tiễn một vị khách quen mới vừa từ trong phòng tạo mẫu tóc đi ra, mới ngẩng đầu lên thì thấy một người thiếu nữ đi tới từ phía đối diện.

Một người thiếu nữ có cái đầu nhuộm toàn những màu sắc lòe loẹt.

Miệng chị gái tiếp khách hơi giật giật một chút.

Người thiếu nữ trước mắt này rõ ràng cùng với hoàn cảnh nơi này rất không hợp nhau, nhưng mà quản lý đã nói với cô, ở chỗ này bất luận là người nào cũng không thể thể hiện ra sắc mặt xấu của mình được, ngay cả khi bọn họ có khả năng không phải là khách hàng thì cũng không thể.

Vì thế mà chị gái tiếp tân vẫn mỉm cười đi qua, khách khí mà đem người ngăn lại nói: “Xin chào tiểu thư, xin hỏi ngài có hẹn trước không?”

Lâm Tĩnh: “……” A, còn cần hẹn trước sao?

Cô thành thật mà trả lời nói: “Không có.”

Chị gái tiếp tân hơi cung kính cúi người xuống: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi không có tiếp những khách hàng mà không hẹn lịch trước đâu.”

Lâm Tĩnh: “…… Nga.”

Lâm Thành cũng không có nói việc phải hẹn trước này, Lâm Tĩnh nghĩ thầm có phải là hắn đã quên mất hay không. Nhưng mà cũng không sao, còn không phải chỉ là nhuộm lại cái tóc thôi sao, đi tiệm khác nhuộm là được rồi.

Lâm Tĩnh nghĩ như vậy thì quay người đi xuống bậc thang, vừa lúc Lâm Thành vừa đỗ xe xong đang định đi lên, thấy Lâm Tĩnh thì đi tới hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Tĩnh đem những lời nói vừa rồi của tiếp tân nói lại cho Lâm Thành một lần nữa: “Cô ấy bảo là phải hẹn trước nhưng mà em thấy hình như chúng ta không có hẹn trước phải không?”

Lâm Thành nhớ tới cái gì, nhàn nhạt cười cười, lắc lắc đầu nói: “Không sao đâu.” Hắn dắt tay Lâm Tĩnh quay lại cửa hàng.

Chị gái tiếp tân mới vừa ngồi xuống uống một ngụm nước thì đã thấy Lâm Tĩnh lại quay lại rồi, liền cảm thấy có chút không vui.

“Tiểu thư.” Cô ấy có chút thiếu kiên nhẫn nói “Vừa rồi không phải tôi đã nói với ngài là chỗ này của chúng tôi phải được hẹn trước rồi sao.”

Lâm Tĩnh còn chưa kịp mở lời thì Lâm Thành đã mở miệng trước: “Trần tổng có ở đây không?”

Trần tổng trong miệng Lâm Thành là Trần Sảng, là người thiết kế tiệm cắt tóc này đồng thời cũng là ông chủ của cửa tiệm này.

Chị gái tiếp tân thấy dung mạo của hắn ngay thẳng, quần áo mặc trên người cũng không tồi, thoạt nhìn không giống với người thiếu nữ lông bông bên cạnh.

Chỉ là tuổi tác của hắn còn nhỏ, không có khả năng cùng Trần tổng có giao tình nên cũng không muốn nói nhiều với hắn.

“Trần tổng đang rất bận, cậu…”

Cô ấy còn chưa nói xong, đột nhiên có người vọt ra: “Lâm Lâm Lâm…Tiểu Lâm tiên sinh sao ngài lại tới đây!”

Hắn nhiệt tình nắm lấy tay Lâm Thành, bang một cái liền đẩy chị gái tiếp tân ra.

Những cái gọi là “Phải chú ý khí chất”, “Phải chú ý dáng vẻ” đều như bị ném ra sau đầu. Hắn cười hất sức ân cần, thịt dồn hết lên trên mặt.

“Sao hôm nay ngài lại rảnh rỗi mà đến đây? Cũng không gọi trước một tiếng, Trần tổng hiện tại đang ở trên lầu, tôi mang ngài đi lên nhé.”

Lâm Thành: “Không cần đâu để tôi tự mình đi lên là được rồi.”

Người quản lý liền gật đầu như đảo tỏi: “Được được được, vậy không biết ngài còn nhớ rõ phòng của Trần tổng không? Chính là phòng cuối cùng trên tầng 3 đấy.”

Chờ đến khi Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh đi lên lầu, quản lý mới nho nhỏ mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Chị gái tiếp tân thò đầu qua nhỏ giọng hỏi: “Quản lý Ngô, người lúc nãy là ai vậy?”

Quản lý liếc mắt nhìn cô nàng một cái, vẻ mặt “Người trẻ tuổi vẫn là qua non” nói: “Lâm Thành, con trai của Lâm Thanh Sơn.”

“Lâm Thanh Sơn? Đó không phải là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị sao?”

Chị gái tiếp tân chấn động, không trách được lúc nãy Quản lý Ngô lộ ra cái biểu cảm này.

Chị gái tiếp tân trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy may mắn, may mắn quản lý Ngô xuất hiện kịp thời bằng không vạn nhất lỡ cô chọc giận vị tiểu thiếu gia này, công việc này vừa mới đến tay đã sợ không cánh liền bay rồi…

“Aizz, vậy cô gái nhỏ đi bên cạnh cậu ấy là ai nha?” Chị gái tiếp tân nhớ lại hỏi.

Cô gái nhỏ? Quản lý Ngô hồi tưởng lại, bên cạnh Lâm Thành xác thật có một cô gái nhỏ đi theo. Chỉ là hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa có nghe ai nhắc đến.

“Đúng nha, cô ấy là ai vậy?” Quản lý Ngô vuốt cằm trầm tư.

***

Trần Sảng đang ngồi trước bàn làm việc lật xem bưu kiện điện tử của mình.

Có một phong thư từ bên nước ngoài gửi tới, là của hiệp hội tóc đẹp Châu Âu mời cô đảm nhiệm vị trí giám khảo tham dự buổi lễ đại thưởng thiết kế kiểu tóc vào hai tháng sau.

Trần Sảng xem xét lịch trình của mình một chút, đang muốn trả lời lại thì nghe được tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Đầu cô cũng không có nâng lên, chờ đến lúc gõ xong bàn phím mới phát hiện, người vừa vào không phải là Ngô Lĩnh Ban mà là Lâm Thành.

“Lâm Thành?” Trần Sảng kinh ngạc nói “Sao cháu lại đến đây?”

Cô ấy cũng vì vậy mà cũng thấy được Lâm Tĩnh được đi theo phía sau Lâm Thành, nghi hoặc mà lẩm bẩm nói: “Vị này chính là…?”

Mặt mày cô gái nhỏ này có chút quen thuộc, Trần Sảng lại nhìn lại vài lần, thanh âm có chút phát run: “…Tĩnh Tĩnh?”

Lâm Tĩnh: “?” Cô hẳn là có quen biết đối phương sao?

Cô theo bản năng mà nhìn về phía Lâm Thành, Lâm Thành cười cười, giới thiệu nói: “Vị này chính là Trần Sảng, dì Trần, em có phải là không nhớ rõ dì ấy hay không? Dì ấy là bạn của mẹ đấy.”

Trần Sảng trừng mắt nhìn Lâm Thành liếc một cái: “Dì cái gì, đừng kêu dì, kêu như vậy có cảm giác là ta già đi rồi vậy.”

Cô ấy đi đến ngồi xuống trước mặt Lâm Tĩnh, đôi mắt cười thành một đường: “Ngoan, gọi chị đi!”

Lâm Tĩnh: “……”

Lâm Thành: “……”

Trần Sảng cười vang hẳn lên: “Được rồi, không đùa hai người nữa. Sao hôm nay lại mang Tĩnh Tĩnh đến chỗ này của ta vậy?”

Những năm gần đây bởi vì Lâm mẫu mất nên Trần Sảng rất ít khi cùng Lâm gia qua lại, chỉ có Lâm Thành sẽ ngẫu nhiên đến đây một chuyến lại đây thăm cô. Bất quá việc này cũng không đại biểu là cô ấy không biết chút gì cả về Lâm Tĩnh.

Nghe nói Lâm Tĩnh sau khi lớn lên hết sức phản nghịch, gây chuyện ở bên ngoài không ít, quan hệ với Lâm Thành và Lâm Thanh Sơn cũng không tốt. Hình như là cũng bởi vì như thế mà ở trước mặt công chúng Lâm Thanh Sơn không nhắc tới người con gái này, làm như là Lâm Tĩnh không tồn tại, là một người trong suốt.

Nhưng mà bây giờ xem ra – Trần Sảng nheo nheo mắt – lời đồn bà ấy nghe được thì cũng chỉ là lời đồn, ít nhất bây giờ bà ấy cảm thấy quan hệ của ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ và Lâm Thành thoạt nhìn không tồi. Lâm Thành rất là che chở người em gái này.

Nghe xong lý do Lâm Thành đến đây ngày hôm nay, Trần Sảng sảng khoái hỏi Lâm Tĩnh: “Cháu muốn làm tóc theo kiểu nào?”

Lâm Tĩnh đối với kiểu tóc không có yêu cầu gì, cô chỉ là muốn đem đầu tóc của mình nhuộm lại, còn những chuyện khác…Kiểu tóc gì hợp với học sinh thì tốt rồi.

Trần Sảng vươn ngón tay ra lắc lắc: “NoNoNo, như vậy sao được, cháu là từ chỗ này của ta đi ra, là liên quan đến danh dự của ta đấy.”

Bà ấy nhìn quanh cái đầu nhỏ của Lâm Tĩnh vài vòng, tự tin mà vỗ vỗ bộ ngực: “Giao cho ta đi, sẽ không để cho hai đứa thất vọng.”

Lâm Tĩnh: “…… Cảm, cảm ơn.”

Phòng làm việc của Trần Sảng rất lớn, sát cửa sổ, vừa sáng vừa rộng, chiếm một nửa không gian lầu 3. Trong này một nửa là khu vực làm việc của bà ấy, một nủa còn lại là khu vực trưng bày những mẫu tóc đẹp.

Trần Sảng bảo Lâm Thành ngồi xuống, còn mình thì lôi kéo Lâm Tĩnh đi gội đầu trước.

Bà ấy thậm chí còn chưa kêu trợ lý dưới lầu lên, tự mình điều chỉnh nhiệt độ nước, nhẹ nhàng mà gội đầu Lâm Tĩnh.

Mùi hương của dầu gội cực kì dễ ngửi, đầu ngón tay Trần Sảng mềm mại, động tác lại thực nhẹ, thoải mái đến mức Lâm Tĩnh có chút buồn ngủ.

Đang mông lung, cô tựa hồ nghe thấy đối phương khẽ cười một tiếng, nói: “Cháu lớn lên thật giống mẹ đấy.”

Gội xong đầu rồi, Trần Sảng thay Lâm Tĩnh lau khô tóc, để cô ngồi xuống trước gương sau đó từ trong đống dụng cụ khác nhau trên bàn cầm lấy một cái kéo bình thường nhất, vung lên bay múa ở xung quanh đầu Lâm Tĩnh.

Đôi tay Trần Sảng cũng thực tốt, động tác cũng rất nhanh nhẹn, bà ấy giống như đã có phác đồ từ trước ở trong lòng, chỉ cần đi theo những bước đấy hoàn thành là được.

Tiếp theo đó là nhuộm tóc.

Lúc đầu Lâm Tĩnh cho rằng, nhuộm lại màu tóc đen bình thường là tốt rồi nhưng mà Trần Sảng hình như có bỏ thêm một chút gì đấy vào hỗn hợp thuốc nhuộm lúc sau mới cẩn thận bôi cho Lâm Tĩnh.

Thời gian chờ đợi có chút lâu, Trần Sảng cùng bọn họ nói chuyện hàn huyên vài câu, sau lại túm Lâm Thành đi ra ngoài không biết đi làm gì, Lâm Tĩnh nhàm chán mở di động ra.

Ngày hôm qua vừa mới thêm bạn tốt với ‘Từ Thiếu Hàm’ nhưng cũng vẫn chưa nói chuyện qua.

Cô ngơ ngác mà nhìn di động trong chốc lát nên đã gửi một cái nhãn dán biểu tình mỉm cười qua.

Lúc này ‘Từ Thiếu Hàm’ hẳn là còn ở trường học, chắc là sẽ không trả lời lại cô nhanh đâu nhỉ. Lâm Tĩnh nghĩ, yên lặng mà buông di động, không nghĩ tới còn chưa kịp bỏ di động xuống cô đã nhận được tin nhắn trả lời lại.

【 Từ Thiếu Hàm: Rời giường rồi? 】

Không biết hắn đã đổi lại tên nick name khi nào, nhưng ảnh đại diện vẫn là con gà vàng đáng yêu kia.

【 Lâm Tĩnh Tĩnh: Dậy rồi, hiện tại ở bên ngoài. 】

【 Lâm Tĩnh Tĩnh: Ở tiệm cắt tóc. 】

Cô vốn dĩ không cần thiết phải nói kĩ càng tỉ mỉ như vậy, nhưng trong tâm lý lại như có ý muốn chia sẻ kì quái với người này quấy phá ở trong lòng.

Khi nhắn xòn câu đấy Lâm Tĩnh liền cảm thấy có chút hối hận. Cô vì sao phải nói với người ta mình đang ở tiệm cắt tóc, lại còn nhắn liền hai tin nhắn một lúc?

Cô vừa muốn đem tin nhắn thứ hai thu hồi về, thì di động lại rung lên một cái.

【 Từ Thiếu Hàm: Quyết định muốn nhuộm lại tóc à? 】

Lâm Tĩnh: A, sao hắn lại biết?

Lâm Tĩnh có chút kích động, tốc độ đánh chữ còn nhanh hơn lúc nãy.

【 Lâm Tĩnh Tĩnh: Vậy anh đang làm gì mà lại trả lời tin nhắn của tôi nhanh đến vậy hay là đang không nghiêm túc học tập? 】

Cô nắm di động, trong lòng không tự giác mà bắt đầu trở nên chờ mong.

【 Từ Thiếu Hàm: Không. Tôi cũng đang ở bên ngoài. 】

【 Lâm Tĩnh Tĩnh: Không lên lớp sao? 】

【 Từ Thiếu Hàm: Hôm nay có việc, xin nghỉ. 】

Hôm nay làm sao vậy, như thế nào mà mọi người đều xin nghỉ? Lâm Tĩnh theo bản năng mà hỏi một câu ——

【 Lâm Tĩnh Tĩnh: Chuyện gì? 】

Lần này, tin nhắn trả lời lại không có đến nhanh như lúc nãy. Một lát sau, di động mới lại rung lên một chút.

【 Từ Thiếu Hàm: Không có gì. 】

Hình như hắn không muốn nói.

Lâm Tĩnh “Nga” một tiếng rồi nhắn lại: “Vậy anh nếu đã có việc vội, thì khi nào rảnh chúng ta lại nói chuyện sau vậy.”

Đáy lòng cô ẩn ẩn có chút mất mát, đợi một hồi lâu, chờ đến khi Từ Thiếu Hàm không còn trả lời lại tin nhắn nữa, mới buồn bực mà buông di động.

Kì quái, hôm nay cô làm sao vậy chứ, tâm tình biến hóa như gió vậy. Rõ ràng một giây trước còn vô cùng vui vẻ, đến giây tiếp theo đã không còn hào hứng như vậy nữa rồi.

Lâm Tĩnh vỗ vỗ gương mặt phục hồi lại tinh thần, vừa vặn Trần Sảng cùng Lâm Thành cũng đã quay trở lại.

“Được rồi, hiện tại chúng ta liền xem thành quả đi!” Trần Sảng giúp Lâm Tĩnh gội sạch thuốc nhuộm tóc, làm khô tóc, sau đó lại chỉnh sửa lại một chút.

“Thế nào?” Bà ấy giương mi, chờ Lâm Thành nói một câu khích lệ.

Trong gương là một thiếu nữ thập phần ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Mái tóc của cô rất mỏng, mơ hồ còn có thể thấy được cái trán xinh đẹp, ngọn tóc của Tĩnh Tĩnh ở phía trên lông mày làm lộ ra đôi mắt thanh triệt sáng ngời.

Trần Sảng

“Thế nào?” Nàng giơ giơ lên mi, chỉ còn chờ Lâm Thành bắt đầu khích lệ.

Trong gương, một cái ngoan ngoãn thiếu nữ ngồi ở ghế trên.

Nàng tóc mái rất mỏng, mơ hồ có thể thấy xinh đẹp cái trán, ngọn tóc Tĩnh Tĩnh mà dừng ở lông mày phía trên, lộ ra một đôi thuần triệt sáng ngời đôi mắt.

Trần Sảng đem Lâm Tĩnh đuôi tóc tu thật sự có trình tự, vài sợi sợi tóc hơi hơi nội khấu, càng thêm có vẻ nàng nguyên bản văn tĩnh sứ bạch mặt tiểu xảo tinh xảo, làm người nhịn không được tưởng xoa bóp, xoa xoa.

Lâm Thành ngơ ngác, qua nửa ngày mới phun ra một câu: “Đẹp.”

Trần Sảng tà hắn liếc mắt một cái phun tào nói: “Được chưa a, còn Dụ Thành cao trung học bá đâu, liền này hai chữ?”

Lâm Thành: “……”

Lâm Thành: “Thật sự rất đẹp.”

Hắn là kinh ngạc đến không biết nên hình dung như thế nào.

Lâm Tĩnh chớp chớp mắt, nàng cũng không biết nên nói như thế nào.

Trước kia nàng tóc tuy rằng cũng thực mềm, nhưng luôn là có loại lộn xộn, hấp tấp bộp chộp cảm giác, như thế nào cũng không phục thϊếp. Không nghĩ tới làm Trần Sảng thu thập một hồi, sợi tóc thế nhưng tất cả đều ngoan ngoãn khả nhân mà rũ thuận xuống dưới, lại còn có thực thoải mái thanh tân.

“Được rồi, biết ngươi là hoàn toàn bái phục ở ta tinh xảo tay nghề dưới lạp! Ha ha ha ha!” Trần Sảng đôi tay chống nạnh, hoàn toàn không có cái giá mà cùng Lâm Thành nói giỡn.

Đơn giản mà thu thập một chút lúc sau, Trần Sảng làm Lâm Thành đi trước dưới lầu đánh xe, nàng cố ý cùng Lâm Tĩnh lưu lại đơn độc trò chuyện.

“Tĩnh Tĩnh.” Nàng ngồi xổm Lâm Tĩnh trước mặt Tĩnh Tĩnh mà nhìn nàng, Lâm Tĩnh cũng đồng dạng an an tĩnh tĩnh mà nhìn lại nàng.

Bỗng nhiên, Trần Sảng nheo lại mắt nở nụ cười.

Nàng tươi cười vẫn là như vậy hiền hoà thân cận, duy độc trong mắt nổi lên ẩn ẩn lệ quang: “Về sau muốn cùng Lâm Thành hảo hảo, biết không.”

Lâm Tĩnh trong lòng mềm nhũn, nhấp khởi môi, trịnh trọng mà đối Trần Sảng gật gật đầu.

***

Thời điểm đến thì thập phần thuận lợi, không nghĩ tới lúc về gặp phải thời gian cao điểm, Lâm Thành đứng đợi một hồi lâu mà vẫn không có một xe nào nhận đơn.

Không thì bây giờ đi bộ về thôi, vừa lúc hắn có chuyện cần nói với em gái.

Lâm Thành nghĩ như vậy, đang muốn trở lại tiệm cắt tóc. Chỉ là lúc hắn quay người lại thì bỗng nhiên thoáng thấy một người.

Người kia hiển nhiên cũng nhìn thấy hắn, liền đi tới.

“Lâm Thành.”

“Ngụy Tiêu Nhiên.”

Ngụy Tiêu Nhiên mới từ trên xe ở bên kia đường xuống, lúc này Lâm Thành mới nhìn hắn kỳ quái hỏi: “Hôm nay cậu không đi học à?”

Ngụy Tiêu Nhiên đứng ở chỗ của mình nhìn thoáng qua phía trước, cũng không biết là đang nhìn cái gì “Ân” một tiếng nói: “Tạm thời có việc, không đi.”

Tuy rằng khoảng cách có chút xa nhưng Lâm Thành vẫn thấy được một người nam sinh ngồi trên chiếc xe kia, khuôn mặt cụ thể nhìn không thấy rõ nhưng nhìn thân hình hẳn là cũng trạc tuổi Lâm Tĩnh Tĩnh.

Thấy được tầm mắt của Lâm Thành, Ngụy Tiêu Nhiên nói: “Em trai của một người bạn, hôm nay ra nước ngoài.”

“Hôm nay?” Lâm Thành có chút kinh ngạc. Bây giờ đã gần cuối kỳ rồi, sao lại ở thời điểm này xuất ngoại chứ?

Ngụy Tiêu Nhiên không muốn giải thích quá nhiều, cố ý nói sang chuyện khác: “Sao hôm nay cậu cũng không đi học?”

Lâm Thành: “Trong nhà có việc.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Hiện tại chắc đã không còn việc gì nữa đi?”

Nhìn hắn hình như có chút quan tâm đến việc nhà mình, Lâm Thành cảm thấy có chút kì quái.

Ở trong ấn tượng của Lâm Thành, có rất ít chuyện có thể khiến Ngụy Tiêu Nhiên để bụng, hầu hết đều bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình. Đối với bạn học hắn vẫn luôn đối xử như gần như xa, không quan tâm đến những lời đồn mà các bạn học đồn về quá khứ của hắn, không quan tâm đến hôm nay có bài kiểm tra hay không – chẳng sợ mỗi lần thành tích học tập của hắn đều có kết quả không tồi, có mấy lần còn không phân cao thấp với mình.

Nữ sinh cùng ban của lớp bên cạnh trộm nhìn bài của hắn, hắn cũng làm ra vẻ không quan tâm, giống như là không nhìn thấy vậy.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Thành ‘Cô’là do bị mọi người xa lánh còn Ngụy Tiêu nhiên ‘Độc’ lại là do hắn chủ động muốn như vậy.

Lâm Thành yên lặng nhìn hắn: “Không có việc gì nữa.”

Quan hệ của hai người bọn họ cũng không tính là tốt, ngày thường cũng không nói chuyện với nhau nhiều, khả năng là cũng không có giao tình gì.

Lâm Thành tin tưởng Ngụy Tiêu Nhiên không phải là do không có lời gì để nói mà mới tìm chuyện để nói với cậu, vì để tránh trường hợp xấu hổ mà phải biểu hiện sự lễ nghi xã giao ra ngoài. Nhưng mà Lâm Thành hiếm khi cùng người khác giao lưu nên hiển nhiên cũng không biết nên kéo dài sự xã giao lễ nghi này như thế nào, hắn liền cúi đầu nói câu “Tôi đi trước đây”, sau đó liền xoay người đi mất.

“Lâm Thành.” Ngụy Tiêu Nhiên bỗng nhiên gọi hắn lại.

Lâm Thành: “?”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Cậu cảm thấy con người của tôi thế nào?”

Lâm Thành: “???”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Ngụy Tiêu Nhiên: Thấp thỏm, không biết ấn tượng của anh vợ đối với tôi thế nào.

Lâm Thành: Cậu ấy à???

===================

☀️☀️☀️☀️☀️☀️