Chương 25: Lo lắng

“Em giờ đang ở đâu? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Em không sao chứ? Vì sao lại không nghe điện thoại? Anh…”

Lâm Thành hỏi một hơi rất nhiều vấn đề như pháo liên thanh, Lam Tĩnh vừa mới có cảm giác xúc động muốn khóc bây giờ tâm tình lại không biết vì cái gì mà trở nên muốn cười.

Cô vì thế cũng nhẹ nhàng cười một chút, mang theo giọng mũi, mêm mại ôn nhu . Đầu bên kí điện thoại Lâm Thành tựa hồ ngây ngẩn cả người, thật lâu sau đó cũng không thấy nói gì.

Lâm Tĩnh: “Em không có chuyện gì.”

Chỉ ba chữ đã khiến cho Lâm Thành tựa hồ đang mất khống chế bình tĩnh lại.

“Không có việc gì thì tốt.” Hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Em đang ở ngoài, nhưng tý nữa sẽ về liền. Anh đừng lo lắng.” Lâm Tĩnh nói lại tình huống của mình đơn giản một chút, bất quá cũng không dám nói cho Lâm Thành về sự việc của Chu Thần, cô sợ Lâm Thành nghe xong lại trở nên lo lắng thêm.

Rõ ràng cô mới từ trong hiểm cảnh may mắn chạy thoát, ngón tay lúc này vẫn đang còn trắng bệch mà cầm lấy điện thoại, khóe mắt vẫn còn chút nước mắt trong suốt chảy xuống, lại bị cô nhẹ nhàng dùng tay tùy ý lau đi. Khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt, ánh mắt cũng thực ôn nhu, ngược lại đang an ủi người bên đầu kia điện thoại không cần lo lắng.

Tim Ngụy Tiêu Nhiên bỗng nhiên như bị ai đó nhéo chặt, đầu ngón tay cuộn tròn lại nắm thành quyền.

Ngắt điện thoại, Lâm Tĩnh an tĩnh ngồi im trong chốc lát sửa sang lại cảm xúc. Ước chừng là thấy được ánh mắt của Ngụy Tiêu Nhiên, cô quơ quơ di động nói: “Là anh trai tôi.”

Thời điểm cô hôn mê di động cũng có vài lần vang lên, bởi vì có chút băn khoăn nên Ngụy Tiêu Nhiên không có tiếp máy, nhưng tên người gọi đến hiện lên trên màn hình di động thì hắn thấy rất rõ ràng.

【 Lâm Thành 】

“Lại nói, hình như hai người có khi là bạn học của nhau đấy.” Cô cười cười, nhìn qua thấy tâm tình của cô hình như cũng đã bình phục rất nhiều. Ngụy Tiêu Nhiên cũng nhìn cô cười cười.

Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho Trần Bằng. Lâm Tĩnh không biết lúc sau phát sinh chuyện gì, Chu Thần có thể sẽ giận chó đánh mèo mà đổ mọi chuyện lên đầu Trần Bằng hay không rồi đi tìm hắn gây phiền toái. Cũng may rất nhanh Trần Bằng đã nhận cuộc gọi, nói nhóm người bọn họ sau khi cơm nước xong đã đi về, bởi vì trong nhà Chu Thần có việc nên cũng không giữ bọn họ lại chúc mừng nữa.

Lâm Tĩnh nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ lại thì hắn vừa bị cô đánh cho đầu bị thương nên hẳn là sẽ không xuất hiện lại ở tiệc sinh nhật khiến cho người khác lại nghi ngờ.

Cô do dự không biết có nên nói cho Trần Bằng biết tất cả mọi chuyện mà Chu Thần làm hay không, cuối cùng suy nghĩ lại vẫn là nói ra đi.

Trần Bằng ở đầu bên kí điện thoại cũng đã bị khϊếp sợ không thua gì so với lúc Lâm Tĩnh vừa mới xé rách bộ dáng ngụy trang của hắn, Trần Bằng há to miệng không nói gì, hơn nửa ngày mới tìm về được thanh âm, run run rẩy rẩy hỏi: “Tĩnh Tĩnh…Cậu không sao chứ?”

Lâm Tĩnh lại cười cười, nói: “Không có việc gì.”

Cũng thật là kì quái, mới đầu cô nghĩ đêm nay tâm trạng của mình hẳn là sẽ rất thấp sau những chuyện vừa rồi, nhưng là ở hiện tại, cô phát hiện tình huống giống như trong tưởng tượng của cô lại không có xảy ra, trừ bỏ lúc mới tỉnh dậy có một chút tia nghĩ mà sợ, thì đến bây giờ cô đã không còn chút khổ sở nào.

Sau khi buông điện thoại ra một lúc, Ngụy Tiêu Nhiên đã đứng dậy vươn tay ra với Lâm: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa em về nhà nhé.”

Lâm Tĩnh nói: “…… Được. Cảm ơn.”

Ngụy Tiêu Nhiên gọi xe chở Lâm Tĩnh vào trong tiểu khu nơi biệt thự của Lâm gia tọa lạc, hắn nói bác tài chờ hắn một chút, hắn mang Lâm Tĩnh vào trong rồi lại ra ngay.

“Tôi chỉ có thể đưa em đến đây thôi.” Đợi đến khi khoảng cách từ chỗ này đến biệt thự Lâm gia cũng chỉ còn một đoạn đường, Ngụy Tiêu Nhiên bỗng nhiên dừng lại.

Đèn nhà họ Lâm vẫn còn sáng, Lâm Thành rất có khả năng đang đứng trước cửa sổ hướng mắt ra ngoài chờ em gái về. Mà hắn hiện tại đang mượn thân phận của ‘Từ Thiếu Hàm’, không thể bại lộ, cho nên không tiện đi tiếp về phía trước.

Lâm Tĩnh lại không nghĩ nhiều: “Được. Cảm ơn anh.”

Cô gật gật đầu, khuôn mặt lại lần nữa tươi lên cười cười.

Hôm nay kì thật đã làm phiền hắn nhiều lần, hắn có thể đưa cô về đến đây đã là tốt rồi, đoạn đường còn lại cô tự đi về được.

Ngụy Tiêu Nhiên có một chút xúc động muốn sờ sờ dầu cô nói với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ qua, tất cả rồi sẽ tốt lên thôi.

Chỉ là hắn do dự một lúc lâu, ngón tay cử động nâng lên mấy lần cuối cùng vẫn là từ bỏ.

“Thời tiết lạnh, mau vào đi thôi.” Ngụy Tiêu Nhiên ôn thanh thúc giục nói.

“Ừ.” Lâm Tĩnh lên tiếng, bất quá cô cũng chưa đi.

“Làm sao vậy?”

“Cái kia……” Mũi chân của Lâm Tĩnh cà cà trên mặt đất, cô lấy di động ra, cúi đầu nói “Nếu không…chúng ta thêm Wechat đi.”

Cô nghĩ cô đã làm phiền đối phương rất hiều lần, thêm Wechat để về sau nếu có cơ hội sẽ hẹn cảm ơn hắn.

Ngụy Tiêu Nhiên không có cự tuyệt.

Tay hắn vòng ra phía sau sờ soạng một lúc, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào túi, hắn đã nhanh tay rút lại: “Tôi nói số Wechat cho em đi.”

Lâm Tĩnh vốn tưởng sẽ trực tiếp quét mã thêm bạn tốt, nhưng thôi dù sao tìm bằng số điện thoại cũng giống nhau, vì thế cũng không nói gì, gật gật đầu mở thanh tìm kiếm ra.

Ngụy Tiêu Nhiên đọc liên tiếp mấy số, Lâm Tĩnh nghe xong nhập vào, cuối cùng lại cho hắn nhìn xác nhận lại một chút.

“Là cái này hả”

“Ừ.”

Sao khi ấn nút tìm kiếm, tên người dùng rất nhanh đã hiện ra.

Nick name: Ngươi thiếu hàm hàm nha

Chân dung: Một con gà vàng

Lâm Tĩnh: “……”

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Không thể không nói ảnh đại diện Wechat của Từ Thiếu Hàm thực sự là quá chói mắt. Một con gà vàng với cái mào đỏ chót trên đầucơ hồ là chiếm cứ ba phần tư khung chân dung. Cái mặt nó béo đô đô, trên đầu còn có mấy sợi lông ngoosctheo gió lay động, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.

Lâm Tĩnh không nhịn xuống, phụt một tiếng bật cười.

Tâm tình của cô lại trở nên tốt hơn một ít.

Cái ý tưởng muốn bóp chết Từ Thiếu Hàm trong lòng của Ngụy Tiêu Nhiên trong nháy mắt vơi đi một ít.

Lâm Tĩnh nhấp môi, thu lại ý cười hỏi Ngụy Tiêu Nhiên: “Đây thật là số Wechat của anh à, không sai chứ.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Hắn có thể nói cái gì đây? Chỉ có thể căng da đầu mà tiếp tục theo thôi a.

Ngụy Tiêu Nhiên cứng đờ mà “Ừ” một tiếng. Lâm Tĩnh cười cười bình luận: “Rất đáng yêu.”

Không nghĩ tới ở ngoài nhìn hắn có vẻ lãnh đạm, cư nhiên lại là người tâm nóng. Quả nhiên là ngốc bạch ngọt Từ Thiếu Hàm không sai.

Ngụy Tiêu Nhiên: Không, ta không phải, ta không có.

……

Thêm bạn tốt xong, Lâm Tĩnh liền thật sự phải đi về.

Trước khi xoay người Lâm tĩnh muốn nhờ Ngụy Tiêu Nhiên một việc.

“Sự tình phát sinh ngày hôm nay, anh có thể giữ bí mật giúp tôi được không? Không cần phải nói lại với người khác, cũng không cần phải nói cho anh tôi.”

Thanh âm khi cô nói chuyện thực nhẹ, nhẹ đến gần như không có trọng lượng, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền bay đi mất. Nhưng mà khi dừng ở trong lòng Ngụy Tiêu Nhiên, lời nói đó lại tựa như nặng ngàn cân.

Hắn trịnh trọng gật gật đầu: “Được.”

Lâm Tĩnh: “Cảm ơn.”

Lại là một tiếng cảm ơn, hình như hôm nay cô đã nói với hắn vô số lời cảm ơn.

Lâm Tĩnh: “Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Hẹn gặp lại.”

Nhìn theo bóng dáng Lâm Tĩnh đi xa, ánh mắt Ngụy Tiêu Nhiên dần bị bao phủ bởi sương mù giăng kín. Hắn quay đầu, đi nhanh về hướng mình cần đến.

Hắn nhớ tới bộ dáng an tĩnh nằm trên giường của Lâm Tĩnh lúc nãy --- mái tóc đủ loại màu sắc rũ trên khuôn mặt của tiểu cô nương, héo héo như đã mất đi sức sống ngày xưa. Sắc mặt cô trắng bạch, đôi lông mi thực dài nhẹ nhàng rung động, như là một con bướm màu đen yếu ớt…

Ngụy Tiêu Nhiên lại nắm chặt tay một lần nữa.

Cô gái nhỏ không muốn để cho người khác biết chuyện này là sợ người nhà lo lắng, hắn có thể lý giải, chỉ là hắn sẽ không dễ dàng mà bỏ qua như vậy.

“Aizz, tài xế, tôi đã trở lại.” Tài xế taxi đợi cậu, nhân lúc đang đợi người ta vừa mới cắn một miếng sandwich, thấy Ngụy Tiêu Nhiên đã trở lại liền buông xuống, hỏi: “Tiếp theo đi đến chỗ nào?”

Ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Tiêu Nhiên nhìn chăm chú phía trước: “Minh Phượng.”

***

Khi đi lên bậc thang, Lâm Tĩnh bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Cô sợ lâm Thành nhìn thấy cô ở cái bộ dạng này sẽ hơi cô chuyện xảy ra, cũng sợ khi hắn nhìn cái cổ bị thương của cô sẽ có phản ứng quá khích.

Cô đem cổ áo đồng phục túm túm lôi nó về phía trước xong lại kéo khóa áo lên, tận lực che đi vết thương trên cổ sau đó mới đi đến trước cửa, móc chìa khóa ra.

Chìa khóa còn chưa kịp cắm vào trong ổ khóa, cửa nhà đã vang lên một tiếng lạch cạch rồi bỗng nhiên mở ra.

Giống với lần gặp mặt đầu tiên, Lâm Thành đứng ở bên trong, ánh đèn phòng khách từ sau lưng hắn chiếu sáng xuống. Nhưng cũng có chút không giống lắm với lần trước.

Lúc này, mái tóc người thiếu niên đã hỗn độn, đôi mắt đỏ lên, trên môi rõ ràng hằn lên dấu vết do hàm răng cắn quá chặt. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Tĩnh, nôn nóng cùng với lo lắng bên trong như chỉ cần có người chạm vào là nổ ngay, tùy lúc có thể dâng lên một hồi gió to sóng lớn.

Lâm Tĩnh bỗng nhiên sửng sốt.

Trước đây cô chưa từng thấy Lâm Thành lộ ra vẻ mặt này.

Cái tên Lâm Thành lạnh nhạt quái gở, cự người ngàn dặm kia sẽ có loại biểu cảm này sao?

Cô như bị một nỗi áy náy khổ sở cực lớn cắn nuốt, theo bản năng cuối đầu nói: “Thực…” Thực xin lỗi.

Nhưng mà giây tiếp theo, lời xin lỗi còn chưa nói hết, trên người Lâm Tĩnh đã bị đè nặng, cả người đã bị người nào đó ôm vào trong ngực.

Thân hình thiếu niên thực đơn bạc, thoạt nhìn có chút gầy yếu, nhưng hắn cứ như vậy mà dùng hết sức ôm lấy cô, giống như là giây tiếp theo thế giới sẽ bị hủy diệt vậy, ôm chặt đến mức xương cốt cả người Lâm Tĩnh đều cảm thấy đau.

Nhưng mà cái ôm này lại ấm áp như vậy, giống như là bị rớt vào một vũng nước cạn vừa được mặt trời sưởi ấm, thật khiến lòng người cảm thấy an tâm.

Lâm Thành một tay đè lại cái ót của Lâm Tĩnh. Lòng bàn tay hắn to rộng lại ấm áp đem cái đầu nhỏ của cô ấn vào trong ngực, vì thế mà Lâm Tĩnh có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập bùm bùm, bùm bùm… của thiếu niên. Vừa mãnh liệt lại hữu lực như vậy, phảng phất như không tiếng động mà nói với cô rằng hắn đối với cô có bao nhiêu quan tâm cùng yêu quý.

Dựa theo tính cách của Lâm Tĩnh lúc trước thì bây giờ không thể nghi ngờ là cô ấy sẽ một phen đẩy Lâm Thành ra, sau đó ngênh ngang rời đi mà không thèm quay đầu lại. Chỉ là Lâm Tĩnh không làm được. Khi nhìn thấy thông báo những cuộc gọi nhỡ, cô đã thật sự xem hắn thành người nhà của mình rồi.

Cô nâng tay lên, chậm rãi xoa phía sau lưng Lâm Thành, nhẹ nhàng như an ủi mà ôm lấy hắn.

“Anh.”

Vòng tay thiếu niên đang ôm lấy Lâm Tĩnh bỗng chốc cứng đờ, cái cằm đang chống ở trên đầu cô cũng hơi đơ lại một chút.

Chỉ là cái gì hắn cũng chưa nói, chỉ vỗ nhẹ đầu Lâm Tĩnh, đem người thiếu nữ trong lòng ôm chặt hơn một ít.

***

Ngày mới, Lâm Tĩnh ngủ thẳng đến sau giờ ngọ mới chậm rì rì tỉnh lại.

Không biết là do bởi vì cô ngủ quá lâu hay là tác dụng phụ của thuốc mà khi dậy Lâm Tĩnh cảm thấy cô có chút mê mê mang mang, đầu óc không quá thanh tỉnh.

Cô mơ mơ màng màng nhớ lại, hôm qua mình tựa hồ ngồi hàn huyên cùng Lâm Thành rất lâu, nói đến rất đề tài mà trước kia chưa từng nói qua. Cuối cùng cô mệt nhọc quá, ngáp một cái, Lâm Thành mới đỡ cô lên phòng nghỉ ngơi, hơn nữa trước khi cô tiến vào mộng đẹp thì vẫn luôn thấy Lâm Thành an tĩnh mà canh giữ ở trước giường cô.

Lâm Tĩnh thấy trên đầu giường của cô có một con hạc giấy nho nhỏ.

Đây là khi Lâm Tĩnh Tĩnh còn nhỏ đã gấp nó cho Lâm Thành, Lâm Thành vẫn luôn trân quý nó, thẳng đến ngày Lâm Tĩnh bị đánh đến mức vào bệnh viện, quan hệ của hai anh em mới hòa hoãn, con hạc giấy này mới lại lần nữa được lấy ra.

NHư vậy bây giờ xem ra, quan hệ của bọn họ đã phát triển được bước đầu tiên rồi.

Lâm Tĩnh cầm lấy con hạc giấy kia nhìn trong chốc lát, có một chút tâm tư nhỏ mà bỏ nó vào trong ngăn kéo bảo quản thật tốt, sau đó mới đứng dậy xuống giường.

Cô mặc bộ quần áo ngủ màu lam, có lẽ là bởi vì nằm ngủ cựa quậy nhiều mà ống quần bị kéo lên cao một ít lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng noãn.

Lâm Tĩnh vừa mới xuống giường đã nghe thấy tiếng bước chân vội vàng truyền đến từ phía cầu thang, ngay sau đó Lâm Thành gõ cửa mấy cái rồi mở vào.

Lâm Thành: “Tỉnh?”

Tỉnh.

Lâm Tĩnh thấy hắn, có chút kinh ngạc: “Anh không đi học sao?”

Lâm Thành: “Không.” Hắn trả lời mà nhẹ nhàng lại tùy ý, tựa hồ đây hoàn toàn không phải một vấn đề nghiêm trọng gì.

Lâm Thành vẫn còn mặc cái áo đơn ngày hôm qua, quần hình như cũng là cái quần hôm qua. Lâm Tĩnh hỏi: “Anh không ngủ sao?”

Lâm Thành: “Không ngủ. Không buồn ngủ.”

Bộ dáng tinh thần hắn quả thực rất tốt, thần thái sáng láng, hoàn toàn nhìn không ra một chút cảm giác không khỏe cùng mỏi mệt nào, ngay cả quầng thâm mắt cũng không có.

Trong tay Lâm Thành bưng một ly nước màu vàng nhạt, không biết là trà hay là một loại đồ uống nào khác. Hắn đưa ly nước cho lâm Tĩnh, thanh âm ôn nhu vang lên trong ánh mặt trời sau giờ ngọ: “Nước mật ong.”

Nước mật ong ấm áp, ngọt vừa đủ không bị ngọt gắt. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cảm giác ấm áp ngọt ngào từ cổ họng chảy xuống thấm vào dạ dày, thoải mái cực kì.

Lâm Thành nhìn cái ly đang được cầm trên tay Lâm Tĩnh, rồi nhìn bộ dáng cái miệng nhỏ uống nước mật ong quả thật khiến tâm hắn đều đã mềm ra.

Em gái tựa như có chút đáng yêu giống khi còn nhỏ!!

Hắn nâng tay lên vén mấy sợi tóc tán loạn trên trán Lâm Tĩnh sang một bên. Động tác mềm nhẹ thuần thục giống như là đã làm việc này rất nhiều lần vậy.

Không ai biết ở trong lòng Lâm Thành đã yên lặng diễn tập lại cảnh này bao nhiêu lần.

Chờ đến khi Lâm Tĩnh chậm rãi uống nước xong, Lâm Thành mới cầm lấy cái ly lại nói: “Dì Phương có làm sủi cảo. Có đói bụng không? Có muốn xuống ăn chút không?”

Lâm Tĩnh cười gật đầu: “Được.”

Lâm Thành: A a a em gái thực ngoan! Thực vui vẻ!

Hai anh em cùng nhau xuống lầu, Dì phương ước chừng đã gói được hai đĩa sủi cảo to, bốn loại nhân, định nấu trước một loại.

Hỏi ý kiến của Lâm Thành, Lâm Thành lại nhìn về phía Lâm Tĩnh: “Cháu sao cũng được, nghe ý kiến của Tĩnh Tĩnh xem.”

Lâm Tĩnh bởi vì lựa chọn khó khăn lại bùng nổ: “…Cháu muốn ăn hết.”

Lâm Thành cười quyết định: “Vậy đều nấu hết đi.”

Vì thế dì Phương lấy mỗi loại vị năm sáu cái, lấy nước vào nồi, sau đó bắc bếp. Chờ đến khi nước sôi ùng ục, dì Phương bỏ sủi cảo vào, tiện liếc trộm Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh một cái.

Sáng nay bà nhận được điện thoại của Lâm Thành. Trong điện thoại Lâm Thành nói với bà, trưa hôm nay hắn và Lâm Tĩnh cùng ở nhà, hỏi bà có thể lại đây một chuyến hay không.

Lâm Thành không nói rõ nguyên nhân cụ thể, dì Phương còn cảm thấy có chút buồn bực. Bà nghĩ có phải ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ lại gây ra cái họa gì nên lại nháo không muốn đi học, cho nên mới phải kêu bà đến nấu cơm.

Toàn bộ buổi sáng, dì Phương ở trong phòng bếp làm sủi cảo mà lòng sợ run, bà sợ ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ đột nhiên nổi giận đùng đùng, rồi nháo lên với Lâm Thành sau đó lại đạp bàn đạp ghế…

Chỉ là bà không nghĩ tới, hôm nay hai anh em thế nhưng lại cực kì hòa thuận, không chỉ không có xung đột trong lời nói, mà không khí xung quanh hai người còn có cảm giác hòa thuận hơn trước kia. Bà thế nhưng còn thấy Lâm Tĩnh lộ ra tươi cười mà thường ngày khó thấy được.

Nụ cười của thiếu nữ vừa sạch sẽ lại ấm áp, kỳ thật rất đẹp. Chỉ là từ khi Lâm mẫu qua đời, đã rất lâu rồi cô mới lại tươi cười như thế.

Sủi cảo đã nấu tốt, dì Phương đem mâm sủi cảo nóng hổi vừa được múc ra đặt lên trên bàn: “Tới tới tới, nếm thử xem hương vị thế nào. Bất quá dì gói vỏ ngoài của sủi cảo giống nhau hết nên cái nào vị nào dì cũng không biết đâu.”

Lâm Tĩnh đói lả, gấp không chờ nổi mà cầm lấy đôi đũa: “Không sao, khẳng định tất cả đều sẽ ăn rất ngon.”

Một mâm sủi cảo bụ bẫm tròn vo, vừa nhìn là biết vỏ mỏng nhân nhiều, tỏa ra hơi nóng thơm phức. Hơn nữa việc không biết cái nào có vị gì thì có sao đâu, như vậy không phải là càng thú vị hơn sao.

Lâm Tĩnh mới vừa nói xong, trong bát cô đã nhiều thêm một cái sủi cảo. Lâm Thành nói: “Ăn đi.”

Lâm Tĩnh cũng không khách khí với hắn: “Cảm ơn anh.”

Dì Phương: “!??”

Bà không nghe lầm đi, ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ thế nhưng mở miệng kêu Lâm Thành một tiếng ‘anh’?! Cô gái này đã bao giờ kêu Lâm Thành là anh đâu?!

Dì Phương đã làm ở Lâm gia nhiều năm, chưa từng nghe thấy ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ kêu Lâm Thành là anh trai. Cô không có cãi nhau với hắn đã là chuyện tốt rồi. Nhưng mà hôm nay làm sao vậy, mặt trời mọc ở hướng tây à?!

Dì Phương đang ở trong khϊếp sợ thì sự việc tiếp theo lại càng làm cho bà không thể tin được --- Lâm Tĩnh cư nhiên cũng gắp một cái sủi cảo vào trong bát cho Lâm Thành.

Lâm Tĩnh: “Anh, anh cũng ăn đi.”

Dì Phương: “!!!???” Chẳng lẽ mình bị ảo giác!!!

Mà trên mặt Lâm Thành cũng không xuất hiện vẻ kinh ngạc nào, hắn cười rồi cắn một miếng vào cái sủi cảo mà Lâm Tĩnh đã gắp cho hắn, là nhân thịt heo với cải bắp, thanh mát thoải mái ăn rất ngon, không biết là có phải được bỏ thêm đường hay không mà hắn còn cảm thấy thực ngọt.

Một bữa cơm cũng được ăn xong, tinh thần của dì Phương vẫn còn hốt hoảng, nhưng mà rất nhanh bà cũng đã chấp nhận sự thật là hai anh em đã thân cận với nhau hơn, cũng từ đáy lòng mà vui vẻ vì hai đứa nhỏ.

“Aizz, được rồi, để đấy dì dọn cho.” Dì Phương đoạt lấy chén đũa trong tay Lâm Tĩnh, cười tủm tỉm mà nói với cô: “Đi ra với anh cháu đi.”

Dì Phương là người từng trải nên đã nhìn ra được những năm gần đây Lâm Thành kỳ thật vẫn đang mong chờ em gái mình hồi tâm chuyển ý, chỉ là ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’

Tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, lại phản nghịch bướng bỉnh, cho nên vẫn luôn không chịu tiếp nhận hắn.

Hiện giờ ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ đã quay đẩuồi hẳn là nên dành nhiều thời gian cho vị anh trai luôn trông mong kia mới phải.

Lâm Tĩnh ngoan ngoãn đáp ứng một tiếng, cùng đi ra ngoài phòng với Lâm Thành.

Lâm Thành sau khi ăn no liền ngồi ở trên sô pha trong phòng khách xem tạp chí. Hắn ngồi ở chỗ đó mười phút, nhưng một tờ tạp chí cũng chưa có lật qua, trên quyển tạp chí vẫn luôn là trang quảng cáo đầu tiên.

“Anh.”

Lâm Tĩnh thanh thúy kêu một tiếng, Lâm Thành lập tức buông tạp chí trong tay ra hỏi: “Làm sao vậy?”

Lâm Thành lúc nãy đã nói với Lâm Tĩnh, hắn đã gọi điện cho lão Vương xin nghỉ hai ngày cho cô, cho nên hai ngày này cô có thể an tâm mà ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Lâm Tĩnh nói: “Buổi chiều em muốn đi ra ngoài một chút.”

Lâm Thành khẽ nhíu mày.

Khí sắc Lâm Tĩnh còn chưa hoàn toàn hồi phục mà lúc này lại muốn ra cửa tựa hồ không tốt lắm. Nhưng hắn không có ngăn cản em gái, chỉ hỏi cô: “Đi ra ngoài làm cái gì?”

Lâm Tĩnh chỉ cúi đầu: “Em muốn đi nhuộm lại đầu tóc, được không?”

Lâm Thành sửng sốt.

Lâm Tĩnh đã nghĩ nếu quan hệ của cô cùng Lâm Thành đã hòa hoãn, cô cũng không cần phải giữ lại một đầu đầy màu sắc này. Cô có thể chậm rãi đem tính cách của cô thiếu nữ bất lương Lâm Tĩnh Tĩnh này đổi lại, mà việc nhuộm lại tóc chính là bước đầu tiên cô phải làm.

“Được thôi.” Lâm Thành tựa hồ rất vui mừng “Vừa lúc anh biết có một tiệm cắt tóc không tồi.”

“Vậy anh gửi cho em địa chỉ đi, lát nữa em qua.”

Lâm Tĩnh chuẩn bị lên phòng thay quần áo rồi mới ra cửa, không nghĩ tới Lâm Thành cũng đứng lên: “Anh và em cùng đi đi.”

Lâm Tĩnh: “??”

“…Em chỉ là đi nhuộm lại tóc, anh không cần đi theo đâu.”

Thời gian nhuộm tóc không ngắn, Lâm Tĩnh sợ Lâm Thành ngốc ở chỗ đó nhàm chán. Hơn nữa hắn không định về đi học sao? Thật sự không có việc gì chứ?

Lâm Thành: “Không có việc gì.”

Hắn chưa gì đã chạy lại tủ giày bắt đầu đổi giày rồi, ý định hắn đã quyết.

Lâm Tĩnh: “……” Sao cô cảm thấy cái người anh trai Lâm Thành này của cô ẩn ẩn có khuynh hướng cuồng sủng em gái đâu?

☀️☀️☀️☀️☀️☀️

Xin lỗi mọi người, hiện tại mình đang đi thực tập nên có thể sẽ tạm dừng đăng chương mới một thời gian.

Mình sẽ lên chương trở lại vào đầu tháng 10 nhé!!!

Cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình (ᵔᴥᵔ)(✿◠‿◠)(。◕‿◕。)