Lâm Tĩnh lắc lắc đầu rồi nói: “Thôi.”
Thạch Tâm Lôi lắp bắp kinh hãi: “Thôi? Sao lại có thể thôi chứ!”
Thạch Tâm Lôi túm chặt Lâm Tĩnh, thanh âm vội vàng: “Tĩnh Tĩnh, Tưởng Hiểu Đình đã không còn tiền a, chỉ cần chúng ta lại kiên trì thêm một chút là được! Tiền của tôi có thể cho cậu mượn a, nếu như còn không đủ, chúng ta có thể gọi điện mượn của Phạm Khôn và Lý Tư Văn!”
Lâm Tĩnh lại lần nữa lắc lắc đầu.
Vì một cái đồng hồ, không cần thiết.
Cô nhìn Phương Chính Bình, ánh mắt trầm tĩnh: “Tôi từ bỏ cạnh tranh, ông có thể đem cái đồng hồ này cho Tưởng Hiểu Đình.”
Phương Chính Bình cũng có chút kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới Lâm Tĩnh cứ như vậy từ bỏ.
Lúc nãy Lâm Tĩnh lấy thẻ ngân hàng ra, hắn nhìn thấy rất rõ ràng. Đó chính là thẻ ngân hàng bán bạch kim của thanh phố A, hạn ngạch thấp nhất là 30 vạn, cũng đủ để Lâm Tĩnh cùng Tưởng Hiểu Đình cạnh tranh rồi.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, dù Lâm Tĩnh có loại thẻ tín dụng này cũng không cùng Tưởng Hiểu Đình gọi giá nữa, mà là lý trí ngừng lại. Việc này làm cho Phương Chính Bình không khỏi có cái nhìn khác đối với Lâm Tĩnh.
Tưởng Hiểu Đình tất nhiên cũng không biết được, cô ta còn tưởng rằng Lâm Tĩnh do không đủ tiền nên mới không tiếp tục tăng giá, vì thế mỉm cười thở phào một hơi, một phen đem hộp gấm cầm lại đây.
“Ai, cái đồng hồ này thật đúng là khá xinh đẹp.” Tưởng Hiểu Đình đem đồng hồ lấy ra, dưới ánh đèn trần nhà quơ quơ, vui vẻ ra mặt, “Tên nó cũng đẹp, ‘ nắng sớm ’, cũng đẹp như tên Chu Thần, hắn khẳng định sẽ rất thích.”
Lâm Tĩnh: “?” Thì ra cô ta cũng là đang đi mua quà cho Chu Thần?
Lâm Tĩnh không hỏi. Thông qua ánh mắt cùng với ngữ điệu nói chuyện của Tưởng Hiểu Đình, cô hình như đã đoán được phần nào lý do Tưởng Hiểu Đình nhằm vào mình.
Ai, đúng là vẫn đang còn trẻ con a, vẫn còn thích ganh đua a!
Không mua được đồng hồ, Lâm Tĩnh cũng không tính ở lại lâu, cô xách áo khoác lên chuẩn bị rời đi, chỉ là Tưởng Hiểu Đình hình như không muốn buông tha cho cô, một bên cười, một bên đem đồng hồ đeo lên cổ tay của bản thân, cánh tay duỗi đến trước mặt, rõ ràng là cố ý khoe ra cho cô xem.
“Ai, cái đồng hồ này đúng là làm cho tôi càng xem lại càng thích. Giá cả cũng không đắt lắm, mới hơn sáu vạn, còn không bằng cái số lẻ trong tài khoản của tôi…”
“Người nào đó còn không nhìn lại xem, bản thân mình có mấy cân mấy lượng, còn muốn cùng tôi đấu? Thật là……”
Thạch Tâm Lôi không nhịn được, quay đầu chỉ vào mũi Tưởng Hiểu Đình mắng: “Tưởng Hiểu Đình cô thì có cái gì mà khoe khoang chứ? Lúc nãy còn không phải mở điện thoại lên để xem mình còn bao nhiêu tiền trong người sao? Còn có mặt mũi mà ở chỗ này khoe?”
Tưởng Hiểu Đình bị Thạch Tâm Lôi nói thì sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn là chết cũng không nhận thua: “Thì làm sao? Cuối cùng thì không phải người mua được nó vẫn là tôi sao. Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, phi!”
Cô ả nâng cằm lên, nhìn Lâm Tĩnh âm dương quái khí mà nói: “Tôi không có giống người nào đó, ngày thường đều ra vẻ mình là người đặc biệt có tiền, kết quả thời khắc mấu chốt thì rớt dây xích. Cho dù có thích thì cũng không nhìn lại bản thân mình xem chính mình có mấy phân mấy lượng, cho rằng có mấy đồng tiền dơ bẩn mời khách ăn vài bữa cơm là có thể dung nhập vào cái vòng này của chúng ta? Còn muốn quấn lấy Chu Thần, cô mà cũng xứng?”
Lâm Tĩnh: “?”
Cô kỳ quái mà nhìn Tưởng Hiểu Đình liếc mắt một cái, Tưởng Hiểu Đình lập tức cảnh giác nói: “Làm gì?”
Một số tin đồn về Lâm Tĩnh cô ả cũng có nghe qua một ít. Cô ta sợ Lâm Tĩnh sẽ dùng võ lực tới cướp lấy cái đồng hồ này, đôi tay gắt gao nắm chặt dây đồng hồ, đem nó ấn ở trên ngực. Lâm Tĩnh nhìn thấy thì vừa tức giận vừa buồn cười.
“Không có gì.” Cô còn không có đến mức cùng một cái tiểu nha đầu như Tưởng Hiểu Đình mà tức giận.
Lâm Tĩnh lắc lắc đầu, mang Thạch Tâm Lôi cùng nhau rời khỏi Bảo lai.
Lúc đi tới cửa, cô bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, không chút để ý hỏi một câu: “Tưởng Hiểu Đình, cô cảm thấy bỏ ra một số tiền nhiều như vậy để mua một cái đồng hồ thì đáng giá sao?”
Tưởng Hiểu Đình còn giả bộ mà thưởng thức, trong lòng tự hỏi việc này thì có cái gì không đáng giá, vô cùng cao hứng mà cao giọng lên: “Đáng giá, đương nhiên là đáng giá. Đồ vật có tiền cũng chưa chắc đã mua được này bây giờ đang nằm trong tay tôi không phải tôi nên vui vẻ sao. Dù sao đây cũng là tiền của tôi, tôi muốn dùng như thế nào liền dùng như thế ấy, cô quản được sao?”
Tưởng Hiểu Đình trong lời nói mang theo tia khıêυ khí©h, cô ta cố ý muốn chọc cho Lâm Tĩnh tức giận, nhưng Lâm Tĩnh một chút cũng không tức giận, còn tâm bình khí hòa nói: “Cũng đúng.”
Tưởng Hiểu Đình nghe Lâm Tĩnh nói xong cảm thấy như một quyền đánh trên bông, không gây ra được một tý thương tiếc nào cho đối phương nhưng chính mình trong lòng ngược lại lại không thoải mái.
“Bất quá có một chỗ cô nói không đúng.” Lâm Tĩnh quay đầu, nhẹ nhàng nói, “Tiền này kì thật không phải của cô.”
Cô chớp chớp mắt, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới ở trên người cô làm cho cả người của Lâm Tĩnh có một cảm giác rất mông lung, cũng làm cho cặp mắt to đen sáng ngời kia của cô càng thêm động lòng người.
Tưởng Hiểu Đình sửng sốt một chút, chờ đến khi cô ta phục hồi lại tinh thần thì Lâm Tĩnh đã đi rồi. Cô ả nhíu chặt lông mày, nhỏ giọng nói thầm: “Cái gì mà không phải của tôi? Tiền này tại sao lại không phải của tôi?”
Tưởng Hiểu Đình nghe không hiểu ý ngoài lời của Lâm Tĩnh, cố chấp mà mở miệng: “Tiền này là cha tôi cho tôi, đương nhiên là của tôi! Phương Chính Bình, ông nói có đúng hay không?”
Cô ta lôi kéo Phương Chính Bình đứng cạnh, làm cho hắn nói một câu giúp bản thân cô ta gia tăng sự tự tin.
Phương Chính Bình nào dám nói không, liên tục gật đầu nói đúng. Chỉ là ở trong lòng hắn, vị Tưởng đại tiểu thư không thể trêu vào này cùng với vị “Lâm Tĩnh Tĩnh” Lâm tiểu thư kia, ai cao ai thấp đã tự mình nhìn nhận ra.
***
Ra khỏi bảo lai, Thạch Tâm Lôi lập tức lên tiếng an ủi Lâm Tĩnh nói: “Tĩnh Tĩnh, cô đừng nóng giận, cái đồng hồ này không mua được cũng không sao. Chúng ta lại đi cửa hàng khác hỏi một chút.”
Lần trước Lâm Tĩnh gọi điện thoại cũng đã xác nhận qua, ở phụ cận thành phố A chỉ có cửa hàng này là còn sót lại một cái. Những cửa hàng khác, hoặc là không có hàng, hoặc là nếu có cũng cần thời gian. Sinh nhật Chu Thần đã gần tới rồi, sợ là không còn kịp.
Thạch Tâm Lôi nghe xong càng thêm ảo não: “Ai, đều do tôi! Tôi không nên giúp cô đáp ứng cùng Tưởng Hiểu Đình bán đấu giá. Tĩnh Tĩnh, cô…cô không phải là thật sự không có tiền đâu đúng không?”
Nhớ tới Lâm Tĩnh trong khoảng thời gian này cũng chưa từng hẹn bọn họ đi ra ngoài chơi, Thạch Tâm Lôi cảm thấy suy đoán của mình là đúng —— tiền sinh hoạt của “Lâm Tĩnh Tĩnh” bị quản chế!
Lâm Tĩnh “A?” Một tiếng, vẻ mặt khó hiểu: “Không có a.”
Thạch Tâm Lôi kỳ quái: “Vậy sao lúc nãy cô không cùng Tưởng Hiểu Đình tiếp tục đấu giá?”
Lâm Tĩnh cười cười nói: “Chỉ là cảm thấy không cần thiết.”
Không cần thiết? Có thể hung hăng diệt đi uy phong của Tưởng Hiểu Đình, sao lại là không cần thiết chứ? Thạch Tâm Lôi không rõ.
Lâm Tĩnh cười nhạt một tiếng.
Nói thực ra, Lâm Tĩnh Tĩnh cùng Tưởng Hiểu Đình đều là phú nhị đại, được nhận từ cha mẹ những khoản sinh hoạt phí kếch sù, trong tư tưởng đều có khái niệm cho dù có tiêu xài như thế nào đều không gì đáng trách. Bất quá Lâm Tĩnh lại cảm thấy, tiền này rốt cuộc cũng không phải do chính mình làm ra, cô không có tự tin mà tiêu xài thoải mái như vậy. Hơn nữa trong quan niệm tiêu xài của cô, xác thật rất khó tiếp thu việc bỏ ra sáu vạn chỉ để mua một cái đồng hồ.
Thạch Tâm Lôi tuy rằng không rõ, nhưng vẫn là tôn trọng quyết định của Lâm Tĩnh: “Được rồi, cô đã không muốn nữa thì bỏ đi, dù sao tôi cũng cảm thấy cái đồng hồ kia không đáng giá nhiều tiền như vậy, cứ coi như cho Tưởng Hiểu Đình trải nghiệm cái cảm giác thoải mái tiêu tiền như rác đi! Hừ!”
Ngẫm lại Tưởng Hiểu Đình vì thể hiện, đem tiền sinh hoạt phí của chính mình tiêu hết, dư lại một ít chắc tháng này của cô ta chỉ có thể ăn mì gói, Thạch Tâm Lôi liền rất vui vẻ.
“Bất quá,” Thạch Tâm Lôi hỏi, “Quà sinh nhật của Chu Thần thì làm sao bây giờ?”
Lâm Tĩnh nghĩ nghĩ nói: “Làm một cái gì đặc biệt đi. Dù sao quà sinh nhật, quan trọng nhất không phải tâm ý sao.”
Thạch Tâm Lôi gật đầu: “Đúng vậy, dù sao cô có đưa cái gì thì Chu Thần khẳng định đều thích.”
Lâm Tĩnh: “???”
Chẳng lẽ cô cùng Chu Thần có gian tình, thật là có cái gì đó không giống một mối quan hệ bình thường?
Cùng lúc đó, trong phòng tập thể thao của Tân giang đại đạo, hai thân thủ quyền anh mạnh mẽ đang ở trên đài quyền anh tranh đấu kịch liệt.
Hai người ngươi tới ta đi, không ai nhường ai, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ khó có thể phân ra thắng bại.
Đúng lúc này, ở sân bên cạnh, không biết di động của ai “Đinh” lên một tiếng, hiện ra một cái thông báo. Dưới đài quan chiến một người trẻ tuổi lập tức cầm lên nhìn thoáng qua, hướng tới hai người trên đài kêu: “Ngụy Tiêu Nhiên, WeChat.” Sau đó ngựa quen đường cũ mà nhập mật khẩu.
Hắn vừa mới click mở thông báo, hai người trên đài đã phân ra thắng bại. Thiếu niên mang theo đạo cụ màu đỏ đánh thẳng một quyền đem đối thủ đả đảo, kết thúc trận đấu.
Hắn tháo đồ bảo hộ đầu xuống, đi đến bên cạnh, lưu loát mà cởi găng tay quyền bộ, sau đó cầm lấy một chai nước.
Vài sợi tóc đen bởi vì người ra mồ hôi mà dính vào thái dương, người thiếu niên khóe miệng khẽ nhếch, ngực hơi hơi phập phồng, vai to eo đẹp, đường cong cơ bắp ở phía dưới lớp áo thun màu trắng làm người ta luôn có những suy nghĩ miên man trong đầu, khiến cho hai nữ sinh đứng ở nơi xa cứ không nhịn được liên tiếp nhìn qua.
“Được a Ngụy Tiêu Nhiên, đúng là đánh đến càng ngày càng tàn nhẫn a.” Dưới đài người nọ đem điện thoại đưa qua, chép chép miệng, “Tôi nói cậu xuống tay có thể nhẹ tay một tý hay không, đây chính là huấn luyện viên họ Từ mà chúng ta tốn không ít tiền mới mời tới đấy, đừng có hở một chút lại đánh người ta như vậy chứ, nếu không thì để tôi tới đánh với cậu.”
Ngụy Tiêu Nhiên một hơi uống hết non nửa bình nước, liếc Từ Thiếu Hàm một cái, không trả lời.
Từ Thiếu Hàm hiểu ý của Ngụy Tiêu Nhiên, nói: “Chu Thần gửi tin nhắn tới, nói muốn mời cậu tới tham gia tiệc sinh nhật của hắn. Kỳ quái, hắn hôm nay mới mời cậu sao? Tôi đã được hắn mời từ trước rồi, hắn……”
Từ Thiếu Hàm bỗng nhiên ngậm miệng, trong lòng hắn nghĩ lại, lúc này cũng mới thấy cảm xúc biến hóa của Ngụy Tiêu Nhiên.
“Khụ khụ, hắn có thể là cảm thấy cậu sẽ không đi, cho nên lúc đầu mới không mời cậu đi.”
Từ Thiếu Hàm nói chính là lời nói thật. Những năm gần đây, Ngụy Tiêu Nhiên cơ hồ cũng không tham gia mấy cái loại yến tiệc sinh nhật này, cho dù Chu Thần có mời chưa chắc cậu sẽ đi. Chẳng qua Ngụy Tiêu Nhiên cùng anh trai Chu Thần là Chu Thông có chút giao tình, cho nên……
Từ Thiếu Hàm chưa kịp nghĩ xong, Ngụy Tiêu Nhiên đột nhiên lên tiếng nói “Đi” đã làm cho suy nghĩ của hắn bị rối loạn.
Từ Thiếu Hàm: “????”
Từ Thiếu Hàm: “Cậu nói cái gì? Có phải vừa rồi cậu nói ‘ đi ’ hay không?”
Ngụy Tiêu Nhiên không có nói lại, hắn buông bình nước, mang lên quyền bộ, một lần nữa đi đến lôi đài trung tâm.
Từ Thiếu Hàm: “……” Sao sau khi hắn nói xong từ “Đi” thì lại tự tỏa ra sát khí tứ phía rồi, thật là làm cho trong lòng người ta run sợ.
Từ Thiếu Hàm am hiểu sâu sắc tính khí của Ngụy Tiêu Nhiên, hắn không nói thêm cái gì nữa, nhanh chonhs trả lời lại tin nhắn của Chu Thần.
【 Ngụy Tiêu Nhiên: Được. 】
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Biết mọi người luôn tò mò Chu đồng học là cái dạng người gì, đột nhiên trở nên đặc biệt khẩn trương 【 run
☀️☀️☀️☀️☀️☀️