Chương 19: Tranh chấp - đấu giá

Lâm Tĩnh nói xong mất ra một cái thẻ ngân hàng. Cô còn chưa kịp đem thẻ ngân hàng giao vào trong tay Nhân viên cửa hàng thì phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ: “ Từ từ”.

Một người nữ sinh mặc váy tơ lụa dài mái tóc dài đen nhánh xuất hiện trước mắt mọi người.

tuổi của nữ sinh không lớn khoảng tầm 15 16 tuổi giống như Lâm Tĩnh nhưng dáng người đã trổ mã đến lả lướt hấp dẫn rất phù hợp với khuôn mặt tinh xảo giống như một đóa hoa nở nở rộ kiều diễm ướŧ áŧ.

Một tay cô nào sách một cái túi xách hiệu cá sấu xa xỉ, một cái tay khác thì đang vuốt vuốt mái tóc dài cả người càng thêm có vẻ kiểu quý khả nhân.

Phương Chính Bình không khỏi sửng sốt: “ …Tưởng tiểu thư” .

Thạch Tâm Lôi cũng cả kinh: “ Tưởng Hiểu Đình? Cô tới làm gì?”

Tưởng Hiểu Đình cũng là học sinh sơ tam cuối cấp của trường Trung học Cẩm Phong, cùng với Lâm Tĩnh và Thạch Tâm Lôi là bạn cùng khóa, cô nàng học ở ban 1 là bạn cùng bàn của Chu Thần.

Tưởng Hiểu Đình trắng mắt liếc Thạch Tâm Lôi một cái, thẳng sống lưng, cao ngạo giống một con thiên nga trắng đi lại.

Lâm Tĩnh chú ý tới, nhóm nhân viên cửa hàng Bảo lai tựa hồ đều biết Tưởng Hiểu Đình, hơn nữa còn có chút sợ hãi cô nàng. Một người nhân viên nữ vừa thấy cô nàng lại đây, lập tức chủ động tiếp nhận túi xách trên tay cô nàng, mà một vị nhân viên khác của cửa hàng đã đưa ghế lại đây, rót một tách trà, cung cung kính kính mà mang đến trước mặt cô nàng.

Tưởng Hiểu Đình chậm rì rì mà uống một ngụm trà, không chút hoang mang mà đáp: “Tại sao tôi lại không thể tới đây? Đây là cửa hàng của cha tôi, tôi muốn tới thì tới, thích lúc nào tới thì tới.”

Đôi mắt Thạch Tâm Lôi trừng đến tròn xoe. Thạch Tâm Lôi liền nghĩ tới, cha Tưởng Hiểu Đình chính là chủ tịch tập đoàn Trường Thịnh, là nhà phân phối duy nhất của Bảo lai ở châu Á!

Trong lòng Thạch Tâm Lôi lập tức có dự cảm không tốt: “Tưởng Hiểu Đình, cô muốn làm sao? Cái đồng hồ này chúng tôi đã chọn, không cho cô đoạt!”

Tưởng Hiểu Đình hừ nhẹ một tiếng, ra vẻ ưu nhã mà nhấp trà nói: ‘đã chọn’, đó chính là chưa trả tiền? Nếu đã chưa trả tiền, thì chứng tỏ giao dịch mua bán còn chưa hoàn thành, tôi đương nhiên cũng có thể mua, sao lại không thể đoạt?”

Thạch Tâm Lôi không có tính tình tốt, trầm ổn như Lâm Tĩnh, cô nàng vừa nghe Tưởng Hiểu Đình nói như thế thì liền đứng lên lớn tiếng nói: “Tưởng Hiểu Đình cô đừng có mà không biết xấu hổ! Chúng tôi đều đã trả trước tiền đặt cọc, thì đương nhiên cái đồng hồ này là của chúng tôi!”

“Nga, phải không?”

Tưởng Hiểu Đình nhìn Phương Chính Bình liếc mắt một cái, đôi tay đặt ở đầu gối, lấy ra tư thế đại tiểu thư: “Giám đốc Phương, Bảo lai của chúng ta có việc người nào đặt cọc trước là sẽ của người đó sao?”

Cái trán Phương Chính Bình đổ mồ hôi. Trong lòng hắn rất rõ ràng, cách làm như vậy Bảo lai cũng không phải là không có, mà là từng có, sau này đã hủy bỏ.

Mấy năm trước lúc Bảo lai mới tiến vào thị trường nội địa, tình thế hoảng loạn, hàng của bọn họ toàn là những đồ có gới hạn ngàn vàng khó cầu, vì vậy mà có không ít người thông qua việc giành đặt trước để mua sau lại bán lại qua hình thức second-hand mà thu được không ít lợi nhuận.

Bởi vì loại hiện tượng này mà Bảo lai cuối cùng quyết định hủy bỏ cách làm đặt cọc trước này, nếu muốn mua hàng thì phải trực tiếp đến cửa hàng thanh toán.

Thời điểm Phương Chính Bình nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh, kỳ thật cũng không có đồng ý với thỉnh cầu đặt trước của cô nhưng bởi vì thái độ của Lâm Tĩnh lúc đó rất thành khẩn, ngữ khí lại chân thành tha thiết, còn tỏ vẻ nguyện ý chi trả một số tiền đặt cọc không nhỏ, hắn mới cố mà đáp ứng.

Nhưng với cách làm này công ty sẽ không chấp nhận, hơn nữa dựa theo điều lệ, hắn có thể còn phải chịu phạt.

Tưởng Hiểu Đình gõ gõ cái bàn, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc: “ Giám đốc Phương, quy củ của Trường Thịnh chú hẳn phải rõ ràng, xem ở phân luongj chú vì công ty suy nghĩ, tôi sẽ không làm khó chú, nhưng mà còn chuyện này…” Cô ta nhìn Thạch Tâm Lôi và Lâm Tĩnh Tĩnh sau đó liếc mắt một cái, cố ý nâng cao âm điệu: “ Cho nên không thể bán cho bọn họ”.

Thạch Tâm Lôi đột nhiên tiến lên, kéo cổ áo của Tưởng Hiểu Đình: “Tưởng Hiểu Đình, mày mẹ nó lặp lại lần nữa?!”

Nhóm nhân viên cửa hàng thấy thế, sôi nổi ba chân bốn cẳng tiến lên ngăn cản, không nghĩ tới lại bị Tưởng Hiểu Đình lạnh giọng bảo lui.

Cô ả dương cằm, cười lạnh khıêυ khí©h: “Thạch Tâm Lôi, mày dám động tay sao? Tao nói cho mày biết người khác sợ chúng mày nhưng tao không sợ. Nơi này là bảo lai, không phải trường học. Mày dám động tay, tao lập tức kêu bảo an đem mày bắt lại! Không chỉ bắt mày, tao còn kêu cha tao ngưng đầu tư vào công ty nhà mày, để xem cuối cùng ai mới là người mất nhiều hơn được!”

“Mày!”

Tưởng Hiểu Đình hùng hổ doạ người, cố tình Thạch Tâm Lôi cũng biết ném chuột sợ vỡ đồ, thật đúng là không dám động thủ với cô ta, đành phải đứng im tại chỗ.

Lâm Tĩnh đúng lúc tiến lên, đè lại tay Thạch Tâm Lôi, ý bảo cô buông tay. Lúc này, Tưởng Hiểu Đình lại mở miệng.

“Lâm Tĩnh Tĩnh, cô yên tâm, Tưởng Hiểu Đình tôi cũng không phải là người không nói đạo lý như vậy. Nếu cô cũng muốn cái đồng hồ này thì đơn giản thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng, bán đấu giá. Nhìn xem cuối cùng là ai ra giá cao hơn, cái đồng hồ này liền thuộc về người đó. Như vậy vừa không trái quy củ của Trường Thịnh, cũng đỡ khiến cho người khác nói tôi khi dễ cô.”

Mồ hôi trên trán Phương Chính Bình càng nhiều. Đây là hàng hóa có giá niêm yết rõ ràng, lại có thứ tự đến trước đến sau, nào có cái đạo lý đi đấu giá. Nhưng Tưởng Hiểu Đình lại là đứa con gái duy nhất của Tưởng tiên sinh người đứng đầu tập đoàn Trường Thịnh, hắn không có can đảm nói không, chỉ có thể im lặng mà đứng qua một bên.

“Thế nào? Có dám hay không?” Tưởng Hiểu Đình kéo tay Thạch Tâm Lôi ra, cười lạnh hỏi Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh hơi hơi nhíu nhíu mày.

Cô không biết nguyên chủ và Tưởng Hiểu Đình có ân oán gì hơn nữa thực tế cho thấy Lâm Tĩnh Tĩnh rất hiếm khi có liên quan đến các bạn học khác, mà sao Tưởng Hiểu Đình vừa mới đến đã không buông tha cho cô?

Lâm Tĩnh còn đang suy nghĩ cẩn thận, Thạch Tâm Lôi đã một phát thay cô đáp ứng: “Đấu thì đấu, chỉ sợ cô không đấu lại thôi?”

Thạch Tâm Lôi dùng sức mà vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh, khuyến khích cô: “Tĩnh Tĩnh, chúng ta cùng đấu với cô ta! Không thể để Tưởng Hiểu Đình quá đắc ý được!”

Lâm Tĩnh: “……”

Lâm Tĩnh không thể hiểu được mà đã bị đẩy lên khỏi vị trí, tiến vào phòng cho khách quý của bảo lai.

Phòng cho khách quý, cô cùng Tưởng Hiểu Đình hai người phân ra ngồi ở hai bên, Thạch Tâm Lôi ngồi ở phía sau cô, mà Phương Chính Bình đứng ở giữa, đảm đương nhân vật người bán đấu giá.

Không dám làm trái ý Tưởng đại tiểu thư, Phương Chính Bình đối với Lâm Tĩnh cảm thấy có lỗi, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Lâm tiểu thư, thật sự ngượng ngùng. Tiền đặt cọc lúc trước tôi sẽ trả lại cho ngài, để bồi thường tôi sẽ gửi cho ngài thêm một chút phí tổn thất, hy vọng ngài có thể thông cảm…”.

Tưởng Hiểu Đình là nghĩ cái gì thì muốn cái đó, muốn làm gì liền làm cái đó, nhưng Phương Chính Bình là giám đốc của bảo lai, trong lòng còn có không ít băn khoăn. Hắn lo lắng vạn nhất Lâm Tĩnh đem chuyện này nói ra ngoài,sẽ làm ra ảnh hưởng không tốt đối với danh tiếng của cửa hàng bảo lai bọn họ.

Tưởng Hiểu Đình lại không có suy xét nhiều như vậy, cô ta đã chờ đến mức không kiên nhẫn, không khách khí mà ngắt lời nói: “Giám đốc Phương còn nói cái gì nữa vậy? Sao còn chưa bắt đầu đi?”

Thạch Tâm Lôi cũng là một bụng khí: “Đúng đấy, đấu nhanh đi!”

Là một người đã từng đi làm, cô hiểu cảm giác của Phương Chính Bình nên cũng không có ý định làm hắn khó xử.

“Không sao. Ông trả lại tiền đặt cọc cho tôi là tốt rồi, những cái khác thì không cần phải để ý.”

Phương Chính Bình một trận cảm kích.

Xử lý xong chuyện này, Phương Chính Bình căng da đầu mà bắt đầu chủ trì buổi bán đấu giá: “Chiếc đồng hồ Bảo lai‘ nắng sớm ’số lượng có hạn này, có giá khởi điểm là hai vạn hai.” Hắn thật cẩn thận mà nhìn Tưởng Hiểu Đình liếc mắt một cái, “Mỗi lần ra giá được thêm ít nhất là một ngàn, mời ra giá.”

“Ba vạn.” Phương Chính Bình vừa dứt lời, Tưởng Hiểu Đình liền chớp thời cơ nói.

Cô ta nói xong còn cố ý dương cằm liếc mắt xem phản ứng của Lâm Tĩnh và Thạch Tâm Lôi, trong ánh mắt dào dạt vẻ đắc ý như là đã nắm chắc thắng lợi.

Lâm Tĩnh không có gì bất kì phản ứng gì, do Thạch Tâm Lôi đẩy cô một chút, cô mới hậu tri hậu giác mà “A?” Một tiếng.

Thạch Tâm Lôi: “A cái gì, ra giá đi!”

Lâm Tĩnh: “Nga.”

Cô chậm rì rì mà báo ra một con số: “Ba vạn mốt.”

Tưởng Hiểu Đình: “Bốn vạn!”

Lâm Tĩnh: “Ngô…… Bốn vạn mốt.”

Tưởng Hiểu Đình hừ một tiếng: “Năm vạn.”

Lâm Tĩnh có chút do dự: “………… Năm vạn mốt.”

Tưởng Hiểu Đình tuy rằng còn đang cười, nhưng mà cũng không còn thống khoái nữa mà trừng mắt nhìn Lâm Tĩnh liếc mắt một cái: “Năm vạn năm!”

…………

Hai người ngươi tới ta đi, ngươi truy ta đuổi.

Lúc ban đầu, Tưởng Hiểu Đình luôn thêm một vạn, nhưng lúc sau cô ta đã biến thành thêm năm ngàn, mà đến cuối cùng, mắt thường có thể thấy là khí thế cô ả đã yếu bớt, ra giá cũng chỉ có thêm được thêm một ngàn.

“Tĩnh Tĩnh…… Tĩnh Tĩnh!”

Thạch Tâm Lôi lại đẩy Lâm Tĩnh một phen: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy, đến lượt cậu ra giá kìa.”

Tuy là cô cũng đã nhìn ra, biên độ tăng giá của Tưởng Hiểu Đình rõ ràng thu nhỏ, thời gian báo giá cũng càng lâu hơn. Mà vừa rồi, cô ta còn mở di động nhìn thoáng qua cái gì, qua nửa ngày mới ngoài cười nhưng trong không cười mà phun ra ba chữ: “Sáu vạn tám.”

Cô ta đây là không có tiền a!

Thạch Tâm Lôi cao hứng mà vỗ vỗ bả vai Lâm Tĩnh, vui mừng ra mặt: “Tĩnh Tĩnh, lần này ổn. Biểu hiện này của cô ta chứng tỏ cái đồng hồ này chúng ta có thể mua được!”

Thạch Tâm Lôi cao hứng phấn chấn mà chờ Lâm Tĩnh ra giá, chính là kết quả lại phát hiện, Lâm Tĩnh giống như không có nghe thấy lời cô nói, ngơ ngác mà nhìn cái đồng hồ kia đến xuất thần.

Thạch Tâm Lôi cũng giống như bọn Phạm Khôn, cũng không biết Lâm Tĩnh Tĩnh chính là thiên kim tập đoàn Lâm thị, cô sở dĩ thay lâm Tĩnh đáp ứng khıêυ khí©h của Tưởng Hiểu Đình là do thời điểm mỗi lần bọn họ ra ngoài chơi hầu hết là do Lâm Tĩnh trả tiền.

Cái gì mà bò bít tết giá hơn ngàn, một đêm thuê phòng giá một vạn, Lâm Tĩnh Tĩnh cũng đều không có chớp mắt lấy một cái mà trả tiền. Cho nên Thạch tâm Lôi mới cảm thấy, một chút tiền này đối với Lâm Tĩnh Tĩnh không đáng kể chút nào.

Chẳng lẽ là gần đây có việc gì nên không có tiền?

Thạch Tâm Lôi nghĩ nghĩ, cảm thấy đã đấu đến nước này, “Lâm Tĩnh Tĩnh” xác thật khả năng có chút ăn không tiêu. Thạch Tâm Lôi vội vàng tiến đến bên tai Lâm Tĩnh, nhỏ giọng nói: “Tĩnh Tĩnh, cậu có phải không đủ tiền hay không? Không sao, ở chỗ cậu còn bao nhiêu? Tôi bây giờ có hai vạn, có thể cho cậu mượn! Cùng lắm thì không mua mô hình nữa, làm thế nào cũng phải mua được cái này!”

Thạch Tâm Lôi là kiểu hài tử thích tranh đấu đến cùng, cô nàng tuyệt đối không có khả năng chịu đựng được biểu tình kiêu ngạo của Tưởng Hiểu Đình ở trước mặt cô như vậy.

Mà lúc này Lâm Tĩnh, suy nghĩ đang bay xa ít nhiều cũng đã trở về một chút, cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.

Cô đang làm cái gì?

Cư nhiên vì một cái đồng hồ, ngồi ở chỗ này cùng người khác bán đấu giá? Còn đấu đến gần bảy vạn?!

Nhiều tiền như vậy dùng để mua cái khác có phải tốt hơn không. Dùng để cứu trợ nhi đồng nghèo khó không tốt sao? Dùng để duy trì cuộc sống không tốt sao? Chính là dùng để mua ăn mua uống, chẳng lẽ gà rán cùng trà sữa không hấp dẫn hơn sao? Vì cái gì phải cố tình mua bằng được một cái đồng hồ!?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

☀️☀️☀️☀️☀️☀️