Chương 21: Sinh nhật Chu Thần

Vào ngày sinh nhật Chu Thần, vài chiếc xe đã được đợi sẵn ở bãi đỗ xe của trường trung học Cẩm Phong, phụ trách đưa những học sinh đến dự tiệc sinh nhật đón đi tới đại tửu lâu Minh Phượng.

Minh Phượng đại tửu lâu là sản nghiệp của nhà Chu Thần, cũng là tửu lầu nổi danh của thành phố A. Tửu lầu tọa lạc ở trên mảnh đất thương nghiệp phồn hoa của thành phố A, đồng thời lại còn nằm cạnh bờ sông, đứng ở trên tầng cao nhất của nhà hàng cũng đủ để thu hết cảnh sắc bên bờ sông vào trong đáy mắt, bởi vậy cho nên tửu lâu này có không ít khách nhân lui tới.

Mà hôm nay, nơi này đã bị đặt bao hết.

Mọi người vừa tiến vào đại sảnh, liền đã thấy một cái biểu ngữ vô cùng bắt mắt —— “Chúc bạn học Chu Thần mười sáu tuổi sinh nhật vui vẻ!”

Mọi người cũng đang hi hi ha ha đi về phía Chu Thần nói lời chúc mừng: “Sinh nhật vui vẻ a Chu Thần!” “Thần ca sinh nhật vui vẻ!”……

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người.” Chu Thần khách khí mà cười cười nói lời cảm tạ.

Hắn đang bị vây quanh ở trong đám người phía trước, mà Lâm Tĩnh và Thạch Tâm Lôi bọn họ vì không phải là học sinh của ban (1) vì vậy mà đã bị đẩy ra sau cùng.

Dòng người chen chúc xô đẩy, vóc dáng cô lại lùn, không có gì cơ hội thấy rõ tướng mạo Chu Thần. Chỉ còn cách chờ âm thanh ồn ào náo động nhỏ chút, Chu Thần đang phân phó giám đốc nhà hàng đưa các bạn học đi vào trong thang máy, cô mới chậm rãi đi về phía trước hai bước.

“Tĩnh Tĩnh.” Thạch Tâm Lôi bỗng nhiên giữ tay Lâm Tĩnh, “Chúng ta chờ lượt tiếp theo đi.”

Lâm Tĩnh nhìn theo tầm mắt Thạch Tâm Lôi chỉ thấy Tưởng Hiểu Đình ở phía trước đang cười xinh đẹp mà cùng Chu Thần nói chuyện. Cô gật gật đầu nói: “Được.”

Bữa tiệc sinh nhật lần này của Chu Thần phô trương rất lớn, không chỉ mời những bạn học cùng lớp ở ban (1) mà còn có không ít những bạn học ở ban khác tỷ như cô, Thạch Tâm Lôi, Phạm Khôn, Lý Tư Văn cũng đều thu được mời tới tham gia bữa tiệc sinh nhật lần này.

Phạm Khôn cùng Lý Tư Văn ngửa đầu, nhìn lên chùm đèn thủy tinh ở trên trần đại sảnh tửu lâu, há to miệng cảm khái nói: “Cái đèn thủy tinh này cũng thật lớn!”

Thạch Tâm Lôi tức giận trừng mắt nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái: “Hai người các cậu có thể đừng trưng ra cái vẻ mặt không có kiến thức như vậy được không? Tĩnh Tĩnh cũng không phải chưa từng mời các cậu vào những chỗ xa hoa như này.”

Phạm Khôn ngượng ngùng mà gãi gãi cái ót: “Tôi chỉ là cảm khái một chút cũng không được sao. Đương nhiên là, Tĩnh tỷ lần trước mang chúng ta đi vào cái nơi ‘ hoa viên không trung ’ kia cũng thật xinh đẹp!”

Lâm Tĩnh nhìn hắn cười cười, những việc kia đều là do nguyên chủ Lâm Tĩnh Tĩnh làm.

Cô ngẩng đầu. Đèn thủy tinh trên đầu cơ hồ là chiếm cứ toàn bộ nóc nhà, thủy tinh xuyên thấu đem ánh đền chiết xạ tỏa ra chiếu vào trên những đồ vật trang trí góc cạnh khiến cho toàn bộ thính đường nhìn qua hết sức sáng ngời, cũng hết sức xa hoa.

Thang máy đi lên rất nhanh, chẳng được bao lâu đã đem được rất nhiều bạn học đưa lên nhà hàng xoay. Lâm Tĩnh cùng Thạch Tâm Lôi chờ đến cuối cùng, khi mọi người đã đi gần hết, mới đi vào chuyến thang máy cuối cùng.

“Trần Bằng đâu?” Lâm Tĩnh nhìn trái nhìn phải, hỏi.

Từ lúc bắt đầu đếb giờ cô vẫn chưa thấy Trần Bằng. Rõ ràng là mọi người đều đi chung một chiếc xe tới nhưng sao sau khi vào tửu lâu Minh Phượng lại không thấy tăm hơi đâu?

Thạch Tâm Lôi nhún vai nói: “Có thể là đi toilet rồi? Chúng ta đi lên trước đi.”

Giám đốc nhà hàng không mất lễ phép mà cười với Lâm Tĩnh bọn họ một cái. Có thể thấy được hắn cũng không phải rất nguyện ý muốn bồi bọn họ chẳng qua là ông ta ngại mặt mũi của Chu Thần nên mới không thể không hoàn thành nhiệm vụ mà thiếu gia phân phó.

Lý Tư Văn móc di động ra, nhanh chóng gõ chữ gửi đi một cái tin nhắn thông báo vào trong nhóm đại ca trường.

“Trần bằng nói chúng ta cứ đi lên trước đi, chốc nữa hắn lên sau tìm chúng ta là được.”

Lâm Tĩnh chỉ đành phải đi cùng bọn họ vào nhà ăn trước.

Bởi vì yến tiệc sinh nhật lần này mà Minh Phượng cố ý đem nhà hàng xoay trên tàng cao nhất của tửu lâu đổi thành hình thức tiệc đứng, ai muốn ăn gì thì tự đi lấy.

Buổi chiều Phạm Khôn đánh bóng rổ, đã sớm đói bụng, vừa ra khỏi thang máy liền ồn ào cùng Lý Tư Văn chiếm một cái chỗ ngồi gần nhất, lại hướng Lâm Tĩnh cùng Thạch Tâm Lôi vẫy tay.

Thạch Tâm Lôi nhìn quanh bốn phía, có chút không lớn cao hứng: “Mấy người sao lại muốn ngồi ở đây?”

Phạm Khôn đã ăn trước mấy miếng trái cây đã được cắt sẵn trên bàn, miệng căng phồng: “A? Chỗ này không tốt sao?”

Thạch Tâm Lôi nhíu mày: “Đương nhiên không tốt, cậu xem……” Cô nhìn về phía bàn thọ tinh của Chu Thần.

Bàn này của bọn họ tuy rằng cách thang máy cùng khu lấy cơm rất gần, nhưng lại cách bàn thọ tinh ở trung tâm nhà ăn rất xa, ở giữa cách khoảng bảy tám cái bàn, bọn họ có nói gì thì mình cũng không nghe được rõ ràng lắm.

Thạch Tâm Lôi đá đá góc bàn, muốn Phạm Khôn cùng Lý Tư Văn đổi bàn, Lâm Tĩnh lại vẫy vẫy tay: “Không có việc gì, tôi cảm thấy nơi này khá tốt.”

Chỗ này gần thang máy nếu Trần Bằng có đi lên cũng dễ dàng thấy chúng ta.

Phạm Khôn tức khắc nhếch miệng cười: “Tĩnh tỷ nói rất đúng!”

Trong mồm hắn đang ăn một miếng trái caaynhuwng vẫn kêu lên với Lý Tư Văn cùng đi lấy đồ ăn: “Đi đi! Tĩnh tỷ, cô muốn ăn gì? Tôi thay cô lấy?”

Lâm Tĩnh cũng không có ăn kiêng cái gì, nhưng cũng không nghĩ làm phiền đến Phạm Khôn: “Không sao, cậu cứ lấy những món cậu thích đi, lát nữa tôi sẽ tự đi lấy.”

“Được rồi!” Phạm Khôn gật gật đầu rời đi, ở phía dưới bàn Thạch Tâm Lôi đang túm lấy tay áo của Lâm Tĩnh.

Lâm Tĩnh: “?”

Thạch Tâm Lôi vẻ mặt nghiêm túc: “Cô quá buông thả cho bọn họ, không thể như vậy. Uy nghiêm của cô đâu? Lấy ra đi. Đừng quên cô chính là lão đại của trung học Cẩm Phong!”

Lâm Tĩnh dở khóc dở cười, nghĩ thầm cô còn có rất nhiều quan điểm lãnh đạo khác đây này.

Lâm Tĩnh: “Kia…… Tôi lần sau sẽ chú ý……?”

Thạch Tâm Lôi: “……”

Thạch Tâm Lôi buồn bực mà đổi tầm mắt, ánh mắt cô nàng vừa xoay chuyển, sau đó phát hiện, tâm tình của mình giống như càng không xong.

“Lại là cô ả Tưởng Hiểu Đình kia!” Thạch Tâm Lôi oán hận mà cắn một miếng xuống quả táo đang cầm, dùng sức mà nhai, “Cô ta cũng thật là giỏi, lại còn muốn ngồi cùng Chu Thần. Ngày thường đi học ngồi cùng nhau còn không đủ sao? Còn dụng tâm đi đổi một bộ quần áo khác nữa chứ!”

Lâm Tĩnh lúc này mới chú ý tới, Tưởng Hiểu Đình không có mặc đồng phục, cô ta đã thay bằng một bộ váy liền màu xanh nhạt được mấy nữ sinh ở ban (1) vây quanh đang cúi đầu rũ mắt, e thẹn mà đi đến bên người Chu Thần.

Mà Chu Thần là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay, tự nhiên cũng đã thay đổi quần áo. Hắn mặc lên một thân âu phục hưu nhàn, ngay khi Tưởng Hiểu Đình đi tới đã chủ động đứng dậy, thân sĩ mà kéo ghế ra cho cô ta, mời cô ta ngồi xuống.

Vừa nhìn thấy đúng thật là…… Trai tài gái sắc, rất là xứng đôi.

Thạch Tâm Lôi càng thêm sinh khí, tức giận mà quay qua quơ quơ Lâm Tĩnh: “Tĩnh Tĩnh, sao cô lại để yên thế này được nha? Sao cô một chút cũng không cảm thấy nóng nảy vậy? Tưởng Hiểu Đình đều sắp dán đến trên người Chu Thần rồi kìa!”

Dựa theo tính cách của Lâm Tĩnh Tĩnh, lúc này rõ ràng hẳn là đã nổi trận lôi đình tiến lên muốn cho Tưởng Hiểu Đình đẹp mặt rồi chứ, nhưng cô cư nhiên còn bình tĩnh mà ngồi ở chỗ này, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác vậy.

Thạch Tâm Lôi khó hiểu, mà lực chú ý của Lâm Tĩnh hoàn toàn không ở trên người Tưởng Hiểu Đình cùng Chu Thần, cô còn đang đợi Trần Bằng quay lại.

Trần Bằng đến bây giờ đều không có tin tức gì làm cô có chút lo lắng.

Thạch Tâm Lôi không rõ Lâm Tĩnh đang lo lắng cái gì: “Có cái gì mà phải lo lắng vậy, hắn đã là một đại nam nhân, chẳng lẽ còn có thể đi lạc được chắc?”

Lâm Tĩnh đương nhiên không phải lo lắng cái này. Cô chỉ là cảm thấy sự việc lúc trước của trường cao trung Hòe Nam có chút kỳ quái, sợ Trần Bằng lại gặp phải phiền toái, bị người khác làm khó dễ.

“Tôi vẫn là nên đi tìm hắn đi.”

Cô buông di động, quyết định đi tìm Trần Bằng. Lúc này, bỗng nhiên có người ở phía sau lưng kêu tên cô.

“Tĩnh Tĩnh.”

Lâm Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy người tới mặc một thân tây trang, bên trong là một cái áo sơmi màu lam nhạt cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra cần cổ trắng nõn cổ cùng xương quai xanh như ẩn như hiện.

Hắn cúi đầu đối diện với Lâm Tĩnh, mái tóc được chải nhẹ nhàng sang một bên, lộ ra cái trán no đủ cùng một cặp lông mày rậm.

Ở phía dưới lông mày là một đôi mắt sáng ngời có thần, khóe mắt hơi hơi cong, mang theo ý cười nhợt nhạt giống như gió xuân, không hổ là người được bầu là giáo thảo của trường trung học Cẩm Phong.

Thạch Tâm Lôi lập tức túm chặt Lâm Tĩnh đem cô kéo lại, đồng thời cười chào hỏi với Chu Thần: “Chu Thần sao bây giờ cậu mới nhớ tới chúng tôi vậy?”

Lâm Tĩnh há miệng thở dốc, không biết nói cái gì.

Bởi vì Chu Thần đột nhiên xuất hiện, cô chỉ đành phải thu lại bước chân mới bước ra được một nửa của mình về.

Đây là lần đầu tiên cô cùng Chu Thần có tiếp xúc gần gũi, bởi vì không thân, khó tránh khỏi có chút mới lạ cùng xấu hổ, cũng may Chu Thần thoạt nhìn khiêm tốn hiền hoà, chủ động cười nói với Lâm Tĩnh: “Xin lỗi, là tôi sơ sót, tôi hẳn là nên lại đây sớm một chút.”

“Tĩnh Tĩnh.” Hắn bưng cái ly lên, nhìn chăm chú vào Lâm Tĩnh nói, “Cảm ơn cô có thể tới dự tiệc sinh nhật của tôi.”

Lâm Tĩnh cũng giơ cái ly của mình lên, lễ phép mà nói: “…… Hẳn là chúng tôi phải cảm ơn cậu đã mời mới đúng. Chu Thần, sinh nhật vui vẻ!”

Cô nhẹ nhàng cười cười, hữu hảo mà dâng lên lời chúc phúc của bản thân, nhưng mà Chu Thần nghe xong lại ngẩn ra một chút, ánh mắt đen láy hiện lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện.

Thạch Tâm Lôi nhìn hai người bọn họ anh một câu tôi một câu, nhịn không được trêu chọc: “Thế nào, muốn cho tôi ra làm phông nền hả?”

Vừa lúc lúc này Phạm Khôn cùng Lý Tư Văn cũng đã trở lại, hai người cùng nhau ồn ào xoay quanh Chu Thần.

Lâm Tĩnh thấy bọn họ chơi đùa náo nhiệt liền yên lặng lui về phía sau một bước, Chu Thần nhìn thấy, giương mắt hỏi cô: “Làm sao vậy?”

Phạm Khôn vô tâm, vừa mở miệng đã nói: “Haizz, là bởi vì Trần Bằng đi? Tên kia không biết lại chạy đi đâu, đến bây giờ cũng không thấy xuất hiện, một cái tin nhắn trả lời cũng không có, thật là làm người ta sốt ruột.”

Chu Thần rũ ánh mắt xuống, nhàn nhạt nói một câu “Đúng không”, Lâm Tĩnh không khỏi thay Trần Bằng nói một câu: “Ngày thường hắn không có như thế.”

Chu Thần cũng chưa nói cái gì, chỉ là cúi đầu, tựa hồ đang thưởng thức cái ly trong tay.

Không khí trở nên có chút vi diệu, Lâm Tĩnh định nói thêm cái gì đó, nhưng cô trước sau vẫn không thể yên lòng Trần Bằng, vì thế vẫn là quyết định tạm thời rời đi trước.

“Tôi đi gọi điện thoại cho Trần Bằng.”

Cô nói xong liền vội vàng rời đi, lưu lại mấy người Chu Thần.

Mọi người nhất thời hai mặt nhìn nhau, Phạm Khôn còn nói: “Tĩnh tỷ sao lại đi thật luôn a?”

Thạch Tâm Lôi trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.

“Chu Thần, cậu đừng nghĩ nhiều, Tĩnh Tĩnh đối với Trần Bằng chỉ là sự quan tâm bình thường mà thôi, cô ấy không phải……”

Thạch Tâm Lôi lời nói luôn không tốt nhưng lúc này lại đang cân nhắc làm như thế nào để giảng hòa cho Lâm Tĩnh, không nghĩ tới còn chưa dứt lời, Chu Thần đã ngẩng đầu lên đối mặt với Thạch Tâm Lôi cười nói: “Không có việc gì, tôi biết.”

“Trần Bằng cũng là một thành viên trong nhóm đại ca trường, Tĩnh Tĩnh lo lắng hắn cũng là đương nhiên thôi.”

Thạch Tâm Lôi: “……” Sao cô lại cảm thấy trong lòng quái quái, có điểm mờ mịt?

“Tôi còn phải qua bên kia chào hỏi, không thể nói chuyện tiếp với mọi người được nữa.”

Chu Thần đứng dậy, làm động tác kính rượu, đem cái ly đồ uống uống một hơi cạn sạch.

“Đúng rồi, chút nữa kết thúc bữa tiệc đừng vội rời đi, đằng sau vẫn còn có hoạt động khác nữa đấy.”

Hắn thuận tay vỗ vỗ bả vai Phạm Khôn, Phạm Khôn gật đầu: “Biết rồi!”

Chỉ có Thạch Tâm Lôi nhìn bóng dáng Chu Thần rời đi, lông mày của cô càng ngày càng nhăn chặt.

Chu Thần hắn…… Sẽ không phải là tức giận đi?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Thạch Tâm Lôi: Xong đời, Chu Thần sinh khí, hậu quả rất nghiêm trọng!

Lâm Tĩnh: A? Liên quan gì tới tôi?

Ngụy Tiêu Nhiên: Đang trên đường tới rồi.

======

☀️☀️☀️☀️☀️☀️