Chương 14: Cuộc điện thoại của Lâm Thành

Lâm Tĩnh giật mình một cái, cả người trực tiếp dán vào sạp báo.

Kiểu lặng im không một tiếng động rồi ở sau lưng đột nhiên lên tiếng như vậy rất dễ hù chết người đấy!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên trắng bệch mà Ngụy Tiêu Nhiên lại còn cười đến sang sảng tự tại.

Một thiếu niên đẹp trai một tay chống hông, mi mắt cong cong, thân thể thì khẽ run cười thật giống như là một đứa trẻ vừa thực hiện được một trò đùa dai thật làm cho người ta không thể có nổi một chút tức giận.

Lâm Tĩnh khụ một tiếng, buông tờ báo hỏi: “Sao cậu lại ở chỗ này?”

Thật là kì quái, hắn hẳn là phải giống như Trần Bằng cùng bị cảnh sát đưa đi mới đúng?

Ngụy Tiêu Nhiên thu hồi lại một chút tươi cười, nhướng nhướng chân mày: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Lâm Tĩnh: “?”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Có phải cô đang tìm tôi hay không ?”

Hắn hơi hơi tiến lên, một bàn tay nâng lên để ở bên cạnh người Lâm Tĩnh.

Không biết là bởi vì khoảng cách đột nhiên gần hơn hay vẫn là ánh mắt tràn ngập tràn ngập ý tứ tìm kiếm của đối phương mà làm cho Lâm Tĩnh cảm thấy có chút co quắp.

Cô nhẹ nhàng gật gật đầu thừa nhận, nhưng nghĩ lại, tại sao mình lại có cảm giác chột dạ như vậy nhỉ ? Cô nhìn đến cái người vừa rồi đã giúp mình cản mấy người thiếu niên bất lương kia ở hẻm nhỏ, trong lòng vì lo lắng an nguy của đối phương nên mới ở lại đây muốn xác nhận được hắn đã được bình an hay chưa không phải là việc đương nhiên sao ?

Lâm Tĩnh ngẩng đầu, mở to đôi mắt lên nhìn Ngụy Tiêu Nhiên nói: “Tôi là sợ cậu bị đám gia hỏa xử lý nên mới ở đây muốn xem cậu có bình an hay không thôi.”

Thiếu nữ ngẩng mặt, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ tinh tế, miệng hơi hơi nhấp. Đôi mắt lấp lánh sáng lên, như là hai viên trân châu đen vô cùng quý báu, mượt mà sáng trong.

Một trận gió thổi qua, mái tóc mềm mại bên tai thiếu nữ bị thổi bay, cũng làm cho lòng người nào đó lay động.

Ngụy Tiêu Nhiên cong khóe mắt, hơi hơi gật đầu: “…… Cảm ơn.”

“A……” Đối phương bỗng nhiên thay đổi thái độ làm cho cô có chút ngốc lăng “Không có gì a.”

Khuôn mặt góc cạnh vừa rồi của hắn bỗng nhiên trở nên nhu hòa, ngay cả ánh mắt sắc bén cũng như được hoàng hôn sưởi ấm, xuân thủy gợn sóng từng vòng mà tràn ra ngoài đôi mắt ấy.

Lâm Tĩnh nhịn không được ở trong lòng cảm khái, nam nhân thật là một cái sinh vật kì quái.

Ngụy Tiêu Nhiên nói: “Cái người gọi điện thoại báo án là cô phải không.”

Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định. Ngụy Tiêu Nhiên kỳ thật đã xác định được cái người đã gọi điện thoại báo án chính là Lâm Tĩnh, đặc biệt ở là khi hắn phát hiện ra Lâm Tĩnh đã đi theo sau họ được một lúc.

Triệu Hoài Nghĩa nói, bọn họ nhận được điện thoại báo án, không chỉ có miêu tả rõ địa điểm mà còn cung cấp cho bọn họ một vị trí cụ thể, việc này đã chứng minh rằng người báo án vẫn luôn ở gần lặng lẽ quan sát bọn họ.

Không chỉ có như thế, trong điện thoại còn cố ý nhấn mạnh người bị hại có một vị là học sinh trường cao trung Dụ Thành.

Ở trường cao trung Dụ Thành mới có một vụ án cướp bóc cách đây không lâu làm ảnh hưởng lớn đến xã hội và hiệu ứng dư luận vẫn đang còn mới nên bên phía cảnh sát đang đặc biệt quan tâm đến vụ án này nên nói như vậy sẽ khiến cho tốc độ đến hiện trường vụ án của cảnh sát sẽ được nhanh hơn để tránh sẽ có thêm một nạn nhân khác.

Ngụy Tiêu Nhiên phân tích cặn kẽ khiến cho Lâm Tĩnh lúc đầu cũng thực tán đồng, nhưng nghe được đoạn sau cô càng ngày càng cảm thấy đối phương suy nghĩ nhiều.

Nàng sở dĩ chỉ ra có “học sinh của trường cao trung Dụ Thành”, chỉ là bởi vì Ngụy Tiêu Nhiên mặc đồ thể dục của cao trung Dụ Thành thôi, như vậy thì cô sẽ cung cấp thêm một chút tin tức để giúp cho cảnh sát dễ xác định mục tiêu hơn thôi. Còn việc vụ án cướp bóc mà hắn nhắc đến cô căn bản không biết gì.

“Bất quá tôi cảm thấy rất kỳ quái,” Ngụy Tiêu Nhiên phân tích xong rồi, bỗng nhiên nói, “Cô biết suy nghĩ như vậy tại sao mà vẫn bị người ta bắt nạt ở trong trường, bị người khác khi dễ mà còn không biết đánh trả sao ?”

Lâm Tĩnh: “???” Bị bắt nạt ở trường ? Tại sao hắn lại nghĩ như vậy ?

Nhìn cô như thế này chẳng phải là sẽ giống người đi bắt nạt hơn chứ ?

“Nhưng mà không sao.”

Ngụy Tiêu Nhiên bỗng nhiên lại tới gần cô, cúi người xuống.

Vốn dĩ vóc dáng của hắn đã cao hơn Lâm Tĩnh, lúc nãy vẫn luôn là cô pahir ngẩng đầu lên nhìn hắn, hiện tại hắn lại đang cúi người xuống mắt đối mắt với cô.

Bốn mắt nhìn nhau, Ngụy Tiêu Nhiên nhẹ nhàng cong khóe môi, tiếng nói giống như dòng nước thấm qua từng tế bào mà cất lên.

“Về sau không cần lo lắng sẽ bị người khác khi dễ.”

Lâm Tĩnh ngẩn ra.

Khoảng cách của hai người hiện tại quá gần gần đến mức cô có thể thấy rõ ảnh ngược của bản thân mình trong mắt đói phương, có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng ấm áp rõ ràng của hắn đang phun ra ở trên đầu lông mi cô.

Có chút ấm áp, còn có chút ngứa ngứa.

Cô chớp chớp mắt, nhanh chóng rũ mắt xuống như là một con thỏ con đang bị kinh sợ. Ngụy Tiêu Nhiên bất giác cười cười.

Hắn đứng dậy, cách cô ra một chút: “Đúng rồi, không biết cô tên là gì.”

Đã là lần thứ ba gặp mặt nhưng mà vẫn còn không biết tên họ của cô là gì.

Lâm Tĩnh cũng không có giấu giếm.

Lâm Tĩnh cũng giống như bao người khác đối với những thứ đẹp đẽ thì luôn yêu thích, cũng biết mình trông mặt mà bắt hình dong là không đúng nhưng trong tiềm thức vẫn luôn nhìn những người có ngoại hình đẹp bằng một con mắt khác đặc biệt người ta còn là một người đã mấy lần giúp mình.

Cô hiện tại đối người “ lớn lên đẹp tính cách còn tốt” - Ngụy Tiêu Nhiên quả thật là hảo cảm đã cao hai mét, cô căn bản không có nghĩ tới đây là một người nam phụ hung ác sau này sẽ suýt nữa đã đánh gãy chân cô”.

“Tôi kêu Lâm ——”

Cô đang muốn nói ra tên của mình, di động bỗng nhiên rung lên một cái, một tiếng chuông điện thoại hào hùng vang lên giọng hát “ Ta là một hán tử cưỡi ngựa uy vũ hùng tráng ~”.

Lâm Tĩnh hoảng sợ, vội vàng móc di động ra.

Trên màn hình điện thoại hiện lên hai chữ to đùng —— Lâm Thành.

Lâm Tĩnh: “!!” Tại sao hắn lại gọi điện thoại cho cô !?

Ngày thường chỉ khi có việc hắn mới thông báo qua WeChat, không có việc gì thì hầu như đều không thể nói vài câu Lâm Thành, không biết sao trong hai ngày gần đây hắn không chỉ nhắn tin WeChat cho cô, bây giờ đến cả điện thoại cũng gọi rồi, có phải có chỗ nào không htisch hợp hay không ?

Tiếng chuông càng ngày càng vang, làn điệu càng ngày càng hào phóng, Lâm Tĩnh không có biện pháp, chỉ phải nhanh tay ấn nghe xong mới che di động lại rồi nói với Ngụy Tiêu Nhiên: “Xin lỗi, là điện thoại của anh trai tôi, tôi phải đi nghe điện thoại một chút.”

Trong nội tâm Ngụy Tiêu Nhiên tự hỏi: Cô còn có anh trai á ?

Nhưng ngoài mặt thì lại không lộ ra một chút thần sắc kinh ngạc nào: “Được, cô nghe đi.” Nói xong còn lui về sau mấy bước để lại không gian cho cô.

Quả nhiên là người có tu dưỡng đạo đức tốt a! Lâm Tĩnh lại lần nữa ở trong lòng cảm khái.

Cô cầm lấy di động, lỗ tai nhẹ nhàng đặt ở vị trí ống nghe: “Alo.”

Không có ai đáp lại.

Là do không thấy cô bắt máy nên đã tắt rồi sao ?

Lâm Tĩnh nghi hoặc mà đem điện thoại buông xuống nhìn thoáng qua: Không có a, trên màn hình vẫn còn hiện đang ở trong cuộc trò chuyện.

Cô lại “Alo” một tiếng, một lát sau, đối diện mới truyền đến một giọng nói: “Alo, là anh.”

Không biết có phải do tín hiệu không tốt hay không, Lâm Tĩnh cảm thấy thanh âm của Lâm Thành có chút nghẹn, âm sắc cũng mơ mơ hồ hồ, như là cách mấy tầng giấy, lại như là mang theo một chút giọng mũi.

Lâm Tĩnh: “Làm sao vậy?”

Cô theo bản năng mà quan tâm hỏi thăm tình huống của Lâm Thành xong lại nghĩ nghĩ, cảm thấy không đúng lắm, chuyện này không có trong nội dung của quyển truyện, vì thế nhanh bổ sung nói: “Anh gọi điện thoại có chuyện gì?”

Bên kia lại truyền đến thanh âm của Lâm Thành. Lâm Tĩnh nhíu mày: Làm sao vậy? Bị cảm sao?

Lâm Thành: “Không có gì. Chỉ là muốn hỏi em một chút không biết hôm nay có trở về hay ăn cơm hay không.”

“Nga.” Lâm Tĩnh dừng một chút, “Hôm nay tôi có việc, trễ chút mới có thể trở về. Anh ăn trước đi, không cần phải chờ tôi.”

Lâm Thành: “……”

Lâm Tĩnh: “Alo? Nghe thấy không?”

Cô lại một lần nữa đem điện thoại xuống quan sát.

Kỳ quái, tín hiệu căng như thế này, sao chất lượng cuộc gọi kém vậy, động một tý là đã không nghe thấy gì?

Thanh âm Lâm Thành từ trong ống nghe truyền đến: “Đã biết. Vậy em về sớm một chút, đừng quá muộn.”

Lâm Tĩnh: “Được. Tôi tắt máy đây.”

Lâm Thành: “Ân.”

Tắt điện thoại, Lâm Tĩnh vẫn còn cảm thấy kỳ quái. Đang êm đẹp, sao Lâm Thành lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô vậy, hơn nữa, còn muốn hỏi cô một cái việc nhỏ nhặt như “Có trở về nhà ăn cơm hay không”.

Trường hợp này nếu phát sinh ở trong những huynh muội bình thường khác thì không có gì để nói nhưng đây là trường hợp của Lâm Thành cùng Lâm Tĩnh Tĩnh a!

Lâm Tĩnh mở thông báo của Wechat ra thì liền hiểu ra là đã có chuyện gì.

Thì ra trước đó Lâm Thành đã nhắn cho cô mấy tin nhắn qua WeChat nhưng do cô vẫn luôn chú ý động tĩnh của đám người trường trung học Hòe Nam nên không có chú ý tới, vẫn luôn không có trả lời lại cho nên Lâm Thành mới gọi điện thoại tới để xác nhận.

【 Dì Phương hôm nay đã trở lại rồi, em muốn ăn gì thì nhắn lại với dì ấy. 】

【 Vẫn còn chưa nhắn gì cho dì Phương à, nhắn cho dì ấy đi. 】

【 Tĩnh Tĩnh? 】

【 “Lâm Thành” đã thu hồi một tin nhắn 】

Nhìn những tin nhắn liên tiếp của Lâm Thành, Lâm Tĩnh yên lặng mà nghĩ: Xem ra Lâm Thành là thật sự rất quan tâm tới cô em gái này của hắn.

Lâm Tĩnh là con một trong nhà chỉ có một đứa con là cô, không có huynh đệ tỷ muội nào, chỉ có một người chị họ cùng một đứa em trai họ, bởi vì không sống chung một thành phố nên ngày thường cũng ít liên hệ.

Thật ra cô cũng không để ý đến việc anh chị em xung quanh có bao nhiêu tình cảm, nhưng mà Lâm Thành lại làm cho cô có chút hoài niệm. Trước kia lúc còn đi học cô thỉnh thoảng cùng bạn bè ra ngoài chơi, quên không thông báo cho bố mẹ, chờ đến khi chơi mệt rồi mới về nhà thì phát hiện bố mẹ vẫn đang ngồi ở trên bàn, đồ ăn còn chưa động, cầm đôi đũa nửa giận nửa cười mà mắng cô: “ Chạy đi đâu chơi vậy, cả người đầy mồ hôi, cũng không biết đường thông báo cho bố mẹ một tiếng.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà bố mẹ đã chẳng còn. Đôi mắt Lâm Tĩnh bỗng đỏ lên, chóp mũi cũng ê ẩm.

Nàng không nhịn được, trả lời tin nhắn.

【 vừa rồi có việc vội quá, không thấy được. 】

Lâm Thành bên kia cơ hồ là một giây đã phản hồi lại.

【 đã biết. Không có việc gì. 】

Lâm Tĩnh lúc này mới chậm rãi hít vào một hơi, lau lau khóe mắt.

Chờ khi nàng xoay người lại, đã không thấy Ngụy Tiêu Nhiên đâu.

Di? Người đâu?

Lâm Tĩnh nhìn nhìn bốn phía, không tìm được người.

Bởi vì lo lắng tình huống của Trần Bằng, cô cũng không có đi tìm người nữa, sau đó gấp tờ báo lại bỏ vào cặp sách, hướng tới đồn công an mà chạy.

Mà bên kia, cách sạp báo chí đó không xa là Ngụy Tiêu Nhiên đang cầm di động lạnh lùng đứng, sắc mặt không được đẹp cho lắm.

“ Cho nên nói, đã điều tra ra người chủ mưu trong vụ án cướp bóc của Lưu Duyệt Lan là một nam nhân họ Triệu”.

Tuy là Dương Hòa Bình đang ở một đầu điện thoại khác nhưng khi nghe được thanh âm như vậy của Ngụy Tiêu Nhiên, cũng nhịn không được mà đánh cái rùng mình.

“Uy uy, Ngụy Tiêu Nhiên, cháu muốn làm gì? Cháu bình tĩnh một chút cho tôi!” Dương Hòa Bình cảnh cáo nói.

Ngụy Tiêu Nhiên niết niết mấy đốt ngón tay, khóe miệng vẫn là hơi hơi giơ lên: “Cháu thì có thể làm gì được. Mọi người không phải là đã đem hắn bắt giữ quy án rồi sao? Hiện tại hẳn là đã nhốt lại đi.”

Dương Hòa Bình: “……”

Thật ra lời này của hắn nói không sai. Sau khi có tin tức cảnh sát đã tìm đến địa chỉ của nhà tên họ Triệu kia, cũng rất nhanh chóng bắt hắn về cục cảnh sát, Ngụy Tiêu Nhiên muốn tìm hắn để trả thù cũng không có biện pháp.

“Vậy cháu……” Chỉ là khi Dương Hòa Bình hồi tưởng lại ngữ khí nói chuyện vừa rồi của Ngụy Tiêu Nhiên, vẫn có cảm giác da đầu tê dại, cả người lạnh căm căm.

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn nhìn đám mây trắng ở cỗ xa xa rồi đạm thanh nói: “Lúc trước có người bịa đặt làm giả tin tức muốn tạo nên một vụ đánh nhau ở gần trường. Cháu cảm thấy, mọi người cũng nên quan tâm chuyện này một chút.”

Hắn nói trắng ranhư vậy làm cho Dương Hòa Bình một chút cũng không nghi ngờ một trận ẩu đả gần trường đó suýt chút nữa là Ngụy Tiêu Nhiên đã cho nó xảy ra rồi. Tiểu tử này, không biết học thuật đấu vật từ chỗ nào, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.

Dương Hòa Bình có chút khẩn trương, chỉ nghe Ngụy Tiêu Nhiên tiếp tục chậm rì rì nói: “Bất quá cậu yên tâm, còn chưa có động thủ thì đã được Triệu Hoài Nghĩa mang đi rồi.”

Việc này như thế nào lại có quan hệ với Triệu Hoài Nghĩa vậy?

Ngụy Tiêu Nhiên: “Cháu đem thông tin của mấy người kia nói cho cậu. Dùng lí do bịa đặt sự thật, quấy nhiễu cảnh sát phá án để luận tội. Bằng không……”

Hắn hơi tạm dừng một chút: “Cháu chỉ có thể xử lí bằng biện pháp của mình.”

Dương Hòa Bình: “……”

Ngụy Tiêu Nhiên không hề nhiều lời, dứt khoát lưu loát tắt điện thoại. Hắn trở về đến bên cạnh sạp báo chí, phát hiện đã không thấy Lâm Tĩnh.

“Ông chủ, nữ sinh đứng đọc báo ở đây lúc nãy đi đâu rồi?”

Ông chủ sạp báo nghĩ lại một chút: “Nga, cô bé đấy tiếp xong điện thoại liền đi rồi.”

Ngụy Tiêu Nhiên trong lòng dâng lên một tia mất mát nho nhỏ. Hắn vẫn còn chưa biết tên cô ấy.

Bất quá tia mất mát kia rất nhanh đã biến mất, hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy chữ to Trường trung học Cẩm Phong trên cổng trường. Nghĩ nếu đã biết trường học của cô, như vậy lần sau muốn gặp lại cũng không có gì khó.

Nghĩ như vậy, Ngụy Tiêu Nhiên tâm tình vui sướиɠ mà rời đi.

***

Lâm Thành buông di động, trong lòng không thể bình tĩnh được, giống như một câu “Là điện thoại của anh trai tôi” của Lâm Tĩnh còn quanh quẩn ở bên tai.

Nói thực ra, hắn không nghĩ tới em gái hắn sẽ nhận điện thoại, rốt cuộc nhiều năm như vậy, Lâm Tĩnh Tĩnh ngay cả việc trả lời lại tin nhắn WeChat cũng không có, càng đừng nói đến điện thoại. Chính là hắn lại ở lòng mang một tia hy vọng, chờ mong em gái sẽ nhận điện thoại của mình.

Rốt cuộc, cô cũng đã từng cũng thập phần kháng cự việc cùng hắn sống chung một nhà, hiện tại cũng đã nguyện ý ngồi xuống với hắn cùng nhau ăn cơm?

Nói không chừng…… Em gái thật sự thay đổi thì sao? Lâm Thành nghĩ như vậy.

Cầm điện thoại lên rồi mở khóa, dãy số di động của Lâm Tĩnh Tĩnh hắm vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, chỉ cần nhập số thậm chí còn không cần nhìn lại cũng có thể chuẩn xác mà gọi cho cô.

Đô…… Đô…… Đô……

Âm thanh đơn điệu lạnh như băng từ trong ống nghe không ngừng lặp lại truyền đến, đến khi lòng hắn đã dần dần nguội lạnh, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm.

Hắn cười tự giễu, hắn lại đang mong đợi cái gì vậy? Chẳng lẽ còn thật sự trông cậy vào việc em gái hắn sẽ nhận điện thoại sao?

Vào lúc cuối cùng khi mà thời điểm một chút hi vọng của hắn săp tắt, thì đột nhiên có người bắt máy. Tim Lâm Thành đập bùm bùm rất nhanh, lỗ tai hắn dính sát vào ống nghe, sau một loạt âm thanh sột soạt thì nghe được thanh âm của Lâm Tĩnh.

Mỏng manh, nhưng là rất rõ ràng.

—— xin lỗi, là điện thoại của anh trai tôi, tôi phải đi nghe điện thoại một chút.

Lâm Thành: “!!!”

Chỉ trong nháy mắt như vậy, Lâm Thành quả thực hoài nghi mình đã nghe lầm. Từ khi mẹ qua đời, em gái đã không còn gọi mình như vậy nữa.

Cô cũng đã không kêu hắn là ca ca,nếu có việc gì đều sẽ kêu một tiếng Lâm Thành, nhiều thời điểm còn lấy mấy từ như “Uy”, “Cái kia”, “Ngươi” làm cách gọi khác.

Lâm Thành kì thật đã quen rồi, đã kêu nhiều năm như vậy rồi sao còn không quen cho được. Nhưng hắn không nghĩ tới thời điểm lại nghe được một tiếng “ca”, nỗi lòng lại có một trận rung chuyển, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa là đã rơi lệ.

Là “anh trai tôi”…… Sao?

Nguyên lai ở trong lòng em gái, vẫn xem hắn là anh trai sao?

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

☀️☀️☀️☀️☀️☀️