Chương 13: Báo cảnh sát

Dương Hạo Bình: “Nhiên…… Nhiên ca?”

Hắn không rõ Ngụy Tiêu Nhiên vì sao lại đột nhiên ngăn cản. Ngụy Tiêu Nhiên lại không nhìn hắn, đối với Trần Bằng nói: “Cậu tên là Trần Bằng?”

Trần Bằng chậm rãi mở đôi mắt ra, thấy Ngụy Tiêu Nhiên.

Hắn mặc đồng phục của cao trung Dụ Thành, trên ngực áo có hai chữ “Dụ Thành” ở trên cái huy hiệu trường Dụ Thành.

Tuy rằng không biết tại sao học sinh trường cao trung Dụ Thành lại ở cùng một chỗ với đám người trường Hòe Nam, nhưng Ngụy Tiêu Nhiên đã ra tay cứu mình, Trần Bằng đối hắn cũng không sợ hãi cho lắm, thành thật trả lời: “Đúng vậy.”

Ngụy Tiêu Nhiên lại hỏi: “Cậu cùng Lâm Tĩnh Tĩnh rất quen thuộc?”

Đầu không quá linh động của Dương Hạo Bình rốt cuộc thông minh lên một chút. Trời mới biết hắn vì muốn Ngụy Tiêu Nhiên ra tay, nên đã thêm mắm thêm muối mà nói bậy đổ tội cho Lâm Tĩnh Tĩnh, thậm chí còn đem sự việc bạn học nữ cùng trường của Ngụy Tiêu Nhiên bị cướp bóc mà ném cho Lâm Tĩnh Tĩnh. Nếu để cho Ngụy Tiêu Nhiên phát hiện chuyện này là hắn nói bừa, người vào bệnh viện tiếp theo chắc chắn sẽ là hắn!

Dương Hạo Bình lập tức ra tiếng ngăn cản: “Nhiên ca, cậu đừng nghe tên tiểu tử này nói bậy, hắn là tiểu đệ của Lâm Tĩnh Tĩnh, khẳng định sẽ nói tốt cho cô ta. Lâm Tĩnh Tĩnh cả ngày gây chuyện thị phi, chính cô ta là người đã đem Trần Thăng đánh đến mức phải vào bệnh viện a!”

Hắn một bên nói, một bên trộm liếc mắt ra hiệu cho tiểu đệ của mình, sai sử bọn họ đi qua lấp kín miệng Trần Bằng.

Chính là Ngụy Tiêu Nhiên đang ở chỗ này, cái người nào không muốn sống mà động vào chứ ? Vì thế, Dương Hạo Bình chỉ có thể trơ mắt mà nghe Trần Bằng lớn tiếng phản bác: “Mày nói bậy! Rõ ràng là các người động thủ trước. Chúng tôi một chút cũng không quen biết các người!”

“Tĩnh Tĩnh ra tay cũng là vì tự vệ! Là tự vệ!!”

Mặt Dương Hạo Bình đã tái hẳn đi.

Tay hắn bị Ngụy Tiêu Nhiên gắt gao nắm lấy, một trận đau đớn xuyên tim từ cổ tay truyền đến, phảng phất như giây tiếp theo liền bị bóp nát!

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn chằm chằm Dương Hạo Bình, gằn từng chữ một: “Lời hắn nói, là sự thật?”

Khí tràng trên người Ngụy Tiêu Nhiên tỏa ra thật là đáng sợ. Dương Hạo Bình cảm giác được sống lưng rét run của mình, mồ hôi trên trán cũng không ngăn được mà lăn xuống dưới.

“Nhiên…… Nhiên ca, tôi…… Tôi……” Hắn ấp úng, lại nói không ra được một câu hoàn chỉnh.

Ngụy Tiêu Nhiên nhẹ giọng cười một chút, xen lời hắn: “Cho nên, chuyện Lưu Duyệt Lan bị cướp thật sự là do mày tự biên tự diễn.”

“Cái gì mà bị cướp ?”

Trần Bằng cũng trở nên trì độn, lúc sau cũng đã minh bạch là có chuyện gì, hắn kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn.

“Sao có thể! Tĩnh Tĩnh sao có thể sẽ làm loại chuyện này!? Đây rõ ràng chính là bôi nhọ! Vu oan! Hãm hại! Phi!!!”

Đáp án đã rõ ràng. Ngụy Tiêu Nhiên buông Dương Hạo Bình ra, quyết định xem xét việc trước kia hắn cũng là đồng học với mình, cho hắn một cơ hội.

“Mày còn bịa ra chuyện gì nữa, nói !?”

Toàn thân Dương Hạo Bình đều phát run, lúc này hắn cũng không biết phải nói cái gì, bây giờ não hắn hoàn toàn trống rỗng không có một chữ nào trong đầu ——

Chạy!!!

Mấy tên tiểu đệ của Dương Hạo Bình thấy cái biểu tình kinh hoảng thất thố của lão đại nhà mình như thế, lúc này cũng đã không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì nữa, tất cả đều muốn chạy theo Dương Hạo Bình trốn. Ai ngờ mới quay đầu, liền đυ.ng phải mấy vị cảnh sát nhân dân.

“Làm gì đấy! Đứng im không được nhúc nhích! Dựa vào tường ngồi xổm xuống!”

Dương Hạo Bình thế nhưng tự nhiên có một loại cảm giác thân cận với mấy vị cảnh sát này, tiến lên ôm chặt cánh tay của một vị cảnh sát nhân dân, chết sống cũng không chịu buông tay nói: “Chú cảnh sát cứu cháu với! Chú cảnh sát!”

Triệu Hoài Nghĩa lần đầu tiên bị người ôm như vậy làm hắn phải phí sức rất lớn mới đem được Dương Hạo Bình từ trên người lôi xuống dưới.

“Dương Hạo Bình?” Hắn cau mày nhận ra gương mặt mà hắn thường xuyên thấy ở đồn công an.

“Có người báo, nói đám người trường cao trung Hòe Nam các người ở trước cổng trường Cẩm Phong gây chuyện, bạo lực uy hϊếp học sinh của trường trung học Cẩm Phong cùng với một người học sinh trường cao trung Dụ Thành.”

Triệu Hoài Nghĩa đem tình huống thuật lại một lần, lại nhìn đến bộ dáng vừa kinh vừa sợ của Dương Hạo Bình, hoài nghi có phải hay không là mình nghĩ sai rồi.

Nhưng mà Dương Hạo Bình lại trực tiếp thú nhận: “Không sai! Là cháu! Là cháu bạo lực uy hϊếp bọn họ! Nhanh lên, chú mau đem cháu bắt lại đi! Mau bắt lại đi!”

Mấy tên tiểu đệ ngồi xổm ở góc tường, cũng gật đầu theo: “Không sai không sai, mau đem chúng cháu mang đi đi!”

Nhóm cảnh sát nhân dân: “……”

Đám người trường cao trung Hòe Nam nháo sự không ít, bị bắt lại như cơm bữa, nhưng mà trường hợp giống như ngày hôm nay, khóc la cầu xin bị bắt thật đúng là kì lạ.

Triệu Hoài Nghĩa vẻ mặt khó hiểu, hắn nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhiên đứng ở bên kia, đi lên hỏi: “Ngươi chính là học sinh trường cao trung Dụ Thành ?”

Nhiều năm kinh nghiệm công tác khiến trực giác của Triệu Hoài Nghĩa nói cho hắn biết người thiếu niên trước mắt này không đơn giản. Hơn nữa nếu như là người bị khi dễ thì sẽ phải hiện lên vẻ mặt bị kinh hách hoặc cảm thấy khủng hoảng nhưng vẻ mặt của người trước mặt này lại không có cảm xúc gì, không chỉ có bình tĩnh, mà lại còn có một loại khí tràng lạnh lùng, thái độ đối với hắn cũng khồn có nửa phần khách khí.

“Triệu thúc thúc.” Ngụy Tiêu Nhiên mở miệng nói.

Triệu Hoài Nghĩa sửng sốt, ngay sau đó nhìn lại Ngụy Tiêu Nhiên.

“Cậu là…… Ngụy Tiêu Nhiên?!”

Nhận ra Ngụy Tiêu Nhiên làm cho Triệu Hoài Nghĩa vừa mừng vừa sợ, lập tức vẫy tay với vài tên đồng nghiệp của mình: “Ai, các cậu lại đây nhìn xem! Đây là cháu ngoại của Dương đội trưởng Tiểu Nhiên Nhiên a!”

Dương Hòa Bình trước kia ở cơ sở đồn công an đã từng dẫn Ngụy Tiêu Nhiên đến, Triệu Hoài Nghĩa và ông ấy là đồng nghiệp, có mấy vị cảnh sát đi theo hắn cũng biết mặt Ngụy Tiêu Nhiên khi con nhỏ liền sôi nổi tỏ vẻ ——

“Thật đúng là cậu ấy rồi!”

“Nha! Tiểu tử, mấy năm không thấy, đã cao lớn như vậy rồi a! Người cũng đẹp trai hơn rồi !”

“Tôi còn nhớ rõ Tiểu Nhiên Nhiên trước kia rất hay nghịch ngợm toàn là mấy vụ trèo tường đánh nhau làm cho đội trưởng Dương rất vất vả khi quản hắn! Hiện tại đúng là đã khác a!”

“Ha ha ha cậu nói làm tôi cũng nhớ rõ, mỗi lần như thế đội trưởng Dương đều bị tức chết đi được, nhưng lại không có biện pháp gì để kìm lại cái tính khí này của Tiểu Nhiên Nhiên.”

“Đúng rồi, đội trưởng Dương hiện tại thế nào? Thân thể có khỏe không? Sau khi ông ấy bị điều đi nơi khác chúng ta cũng chưa có gặp lại ông ấy.”

…………

Không khí bên kia thật sự rất náo nhiệt nhưng còn đám thiếu niên bất lương bên này thì lại đang ngây ra như phỗng.

…… Tiểu…… Tiểu Nhiên Nhiên?

Tất cả mọi người đều cảm thấy như thân thế của cái lão đại này thật khó lường, sợ là mọi người sẽ không sống sót qua đêm nay mất ô ô ô TToTT…

Ngắn gọn hàn huyên vài câu, Triệu Hoài Nghĩa đã phản ứng lại mà quay lại đây: “Đúng rồi, tại sao mấy người các cậu lại chạy sang trường trung học Cẩm Phong bên này ? Có phải mấy người bọn họ khi dễ cháu hay không? Có làm cháu bị thương không ?!”

Triệu Hoài Nghĩa quay đầu, mắt lộ ra hung quang, trừng mắt nhìn Dương Hạo Bình khiến hắn lại run run một trận.

Hắn sai rồi, mấy người này đâu phải ân nhân sẽ giúp hắn, rõ ràng là hắn đã bị rơi vào ổ sói a!

Ngụy Tiêu Nhiên cũng không nói dối: “Không có. Triệu thúc thúc mọi người tới đúng là kịp thời, bọn họ còn chưa kịp động thủ.”

Triệu Hoài Nghĩa lúc này mới thu hồi ánh mắt đang trừng Dương Hạo Bình: “Vậy là tốt rồi.”

Dương Hạo Bình: Ô ô ô…… Còn tốt mọi người tới kịp thời, bằng không tôi mới là người phải bị đánh đến nửa cái mạng cũng không còn ô ô ô……

Bất quá hắn không dám nói, ở đây hắn là người có thanh danh xấu nhất cho dù có nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

“Đúng rồi Triệu thúc thúc,” Ngụy Tiêu Nhiên nói “Chú vừa nói là nhận được báo án mới chạy tới?”

Triệu Hoài Nghĩa gật gật đầu.

Ngụy Tiêu Nhiên là cháu ngoại Dương Hòa Bình, hắn đối Ngụy Tiêu Nhiên không có gì phải đề phòng, chẳng qua trong tình huống bình thường sẽ không được lộ ra danh tính người báo án, cho nên hắn cũng không phải rất rõ ràng.

“Thấy cấp trên nói là nhận được điện thoại báo án của một bạn nữ sinh nói rằng đám người trường cao trung Hòe Nam gây sự ở bên này, còn cung cấp vị trí rất rõ ràng, kể cả tên đường phố tên hẻm cũng được cung cấp luôn.”

Triệu Hoài Nghĩa dừng một chút lại nói: “Cháu có khả năng không biết, lần trước đã có một vụ án nữ sinh bị cướp bóc, nên bên trên đang đặc biệt lưu tâm đến những vụ như thế này, nhận được báo án là chúng ta liền chạy đến.”

Ngụy Tiêu Nhiên không nói chuyện, đáy mắt ẩn ẩn hiện ra một tia ý cười không dễ phát hiện.

“Ai, vị bạn học kia.” Triệu Hoài Nghĩa lúc này mới chú ý tới Trần Bằng phía sau Ngụy Tiêu Nhiên, đi lên đi quan tâm hỏi, “Cậu chính là học sinh trường trung học Cẩm Phong đi. Bọn họ là tới tìm cậu gây phiền toái?”

Trần Bằng liên tục gật đầu.

“Vậy lát nữa cậu cùng Ngụy Tiêu Nhiên và chúng ta đi đến sở, đem tiền căn hậu quả của câu chuyện nói cho rõ ràng đi.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Triệu thúc thúc, cháu không đi được.”

Triệu Hoài Nghĩa kỳ quái mà nhìn hắn một cái.

Dựa theo trình tự, nếu bọn họ nhận được báo án là phải đem đương sự mang về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra. Cho dù hắn là cháu ngoại của đội trưởng Dương cũng không thể ngoại lệ.

Nhìn ra Triệu Hoài Nghĩa khó xử, Ngụy Tiêu Nhiên nói: “Triệu thúc thúc, hôm nay cháu có chút việc, chờ đến ngày mai sau khi tan học về, cháu lại đi gặp chú để cung cấp lời khai được không?”

Nghe thấy Ngụy Tiêu Nhiên nói như vậy, Triệu Hoài Nghĩa yên tâm: “Được, có cái gì không được kia chứ.”

Hắn vỗ vỗ bộ ngực, lại nói với Ngụy Tiêu Nhiên vài câu, liền cùng các đồng nghiệp mang theo mấy cái đứa ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh kia, hiện giờ lại đang héo bẹp đi đồn công an.

***

Lâm Tĩnh tránh ở đầu hẻm phụ cận mặt giấu ở phía sau một tờ báo. Lúc nãy cô đã mua một tờ báo giấy ở chỗ ông chủ quán báo, xem báo chí là vật yểm hộ mà nhìn trộm, quan sát động tĩnh bên trong ngõ nhỏ.

Lúc trước cô một đường chạy theo đuôi nhóm người Ngụy Tiêu Nhiên cùng Dương Hạo Bình, nhìn đến khi bọn họ đi vào cái ngõ nhỏ kia cô mới ngắt cuộc điện thoại báo án đi. Chỉ là cô không nghĩ tới, Trần Bằng cư nhiên cũng bị bắt.

Sau khi ngắt điện thoại không lâu, cảnh sát liền xuất hiện, hiệu suất thần tốc. Tính tính thời gian, hiện tại đám người kia bị bắt cũng đã không sai biệt lắm nên cô mới chạy ra.

Lâm Tĩnh cúi thấp đầu xuống một ít, thấy Trần Bằng bị cảnh sát mang theo ra, tiếp theo, là mấy học sinh trường cao trung Hòe Nam……

Chính là cô nhìn nửa ngày, thế nhưng không thấy thân ảnh của cái người nam sinh trường cao trung Dụ Thành kia.

Kỳ quái, rõ ràng bộ đồng phục đỏ trắng đan xen của trường cao trung Dụ Thành phải rất dễ thấy mới đúng, cô không thể không chú ý đến được a!

Lâm Tĩnh nghĩ như vậy xong lại tỉ mỉ mà ở trong đám người tìm tòi một lần nữa, vẫn là không thấy được. Lúc này, một giọng nam bỗng nhiên ở phía sau cô vang lên, nhẹ nhàng chứa ý cười: “Cậu đang tìm tôi sao ?”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Lâm Tĩnh: ∑( || sợ hãi! Lần sau cậu có thể không đột nhiên xuất hiện ở sau lưng như vậy không!

Ngụy Tiêu Nhiên: Không có việc gì, xuất hiện như vậy vài lần thì sẽ quen thôi.

☀️☀️☀️☀️☀️☀️