Chương 15: Xử lý

“Tốt, tình huống đại khái chúng tôi đã biết rồi. Thời gian hiện tại cũng không còn sớm, cậu tranh thủ về nhà nhanh đi. Cậu xác định không cần chúng tôi gọi điện thoại kêu người lớn trong nhà của cậu tới đón sao?”

Đồn công an, Triệu Hoài Nghĩa thay Trần Bằng cầm lấy cặp sách, đem hắn đưa đến cửa.

Trần Bằng lắc lắc đầu, hắn cha mẹ đều là người bình thường làm công ăn lương, lúc này hẳn là vừa mới tan tầm, không phải là đang đợi xe buýt thì cũng là đang ở trên xe rồi, Trần Bằng không muốn làm tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.

Triệu Hoài Nghĩa cũng đoán được đại khái cũng không có miễn cưỡng: “Được rồi, vậy cậu đi đường chú ý an toàn, nên trở về sớm một chút.”

Vừa rồi lúc điều tra thông tin của Trần Bằng, Triệu Hoài Nghĩa có lưu tâm, nhà cậu ở trong một tiểu khu gần với trường trung học Cẩm Phong, rất gần, vài phút liền đến.

Triệu Hoài Nghĩa phất phất tay, Trần Bằng không có đi, nhỏ giọng mở miệng: “Cái kia…… Chú ảnh sát.”

Hắn suy tư, lời nói ở trong óc xoay chuyển hai vòng mới dám hỏi ra: “Mấy cái người học sinh trường cao trung Hòe Nam kia sẽ không lại đến trường trung học Cẩm Phong tìm bạn học của cháu gây phiền toái nữa chứ ?”

Triệu Hoài Nghĩa biết Trần Bằng ở sợ hãi cái gì. Hắn là đang lo lắng đối phương sẽ trả đũa.

Rất nhiều vụ bạo lực ẩu đả trường học trong xã hội hầu hết cũng đều là do trả đũa mà ra.

Triệu Hoài Nghĩa nhìn đứa nhỏ vẫn còn đang hoảng loạn trước mặt, do dự một chút.

Hắn vốn là không có biện pháp nói cho Trần Bằng một cái hồi đáp khẳng định, dựa theo tính chất hành vi của mấy người Dương Hạo Bình, rất khó cho bọn hắn định ra một mức án phạt nghiêm trọng gì, nhiều nhất cũng là giam bọn họ lại mấy ngày. Mấy ngày qua đi, bọn họ mà không để mắt đến, đám người đó liền lại có thể một lần nữa xuất hiện ở đầu đường, nghênh ngang, kiêu căng ngạo mạn.

Chính là, lần này không giống.

Hắn vừa mới nhận được điện thoại từ cấp trên, nói đám trẻ này tựa hồ cùng với vụ án cướp bóc lúc trước có liên quan đến nhau, bị nghi ngờ là đã bịa đặt chứng cứ, quấy nhiễu cảnh sát phá án, phía trên giao trách nhiệm cho bọn họ cần phải nghiêm chỉnh điều tra thêm.

Người bị hại là người của Lưu gia - một gia tộc thương nghiệp nổi danh ở thành phố A, trong nhà còn có người công tác ở cao tầng tòa thị chính. Cái án này mãi mà chưa phá được, bọn họ đã cảm thấy tức giận từ lâu, gây cho cảnh sát không ít áp lực, hiện giờ lại có người đứng ra làm chứng báo có người làm giả tin tức báo cáo, sao lại còn có thể dễ dàng buông tha? Nghe nói Lưu gia đã phái một dàn luật sư chuyên nghiệp, lát nữa là sẽ đến cục cảnh sát.

Triệu Hoài Nghĩa vỗ vỗ bả vai Trần Bằng, an ủi hắn nói: “Không có việc gì, mọi người sau này đều sẽ không bị quấy rầy nữa. Chú cam đoan với cháu.”

Trong lòng Triệu Hoài Nghĩa rõ ràng, dựa vào quyền thế cùng với cấp bậc phẫn nộ của Lưu gia, Dương Hạo Bình lúc này sợ là phải bị ở tù một hai năm, sao có thể lại đi tìm người khác gây phiền toái?

Trần Bằng không biết tình huống cụ thể trong đó, nhưng nếu Triệu Hoài Nghĩa chắc chắn như vậy, hắn tự nhiên liền tin tưởng không nghi ngờ.

“Cảm ơn chú cảnh sát, hẹn gặp lại chú.”

…………

“Trần Bằng, nơi này!”

Trần Bằng mới vừa đi ra từ cục cảnh sát, liền nghe thấy được thanh âm của Lâm Tĩnh. Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được Lâm Tĩnh ở ngoài cục cảnh sát, lập tức bước nhanh chạy qua, vừa mừng vừa sợ: “Tĩnh Tĩnh, là cô a…… Cô sao lại ở chỗ này? Không phải cô đã về nhà từ sớm rồi sao?”

Ban đêm có chút tối, phải đi đến gần mới thấy rõ ràng người đối diện. Lâm Tĩnh kéo người Trần Bằng xoay hai vòng, xác nhận trên người hắn không có dấu vết bị thương, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lâm Tĩnh: “Ngươi đi đâu vậy, tan học sao không về nhà, sao lại đi cùng với đám người trường cao trung Hòe Nam?”

Lâm Tĩnh cảm thấy, mục tiêu của đám người trường cao trung Hòe Nam lần này là cô, hẳn là bọn họ sẽ không làm liên lụy đến những người khác. Mà cô đúng là muốn lợi dụng điểm này, trước cứ trèo tường đi ra ngoài, đem đám người Dương Hạo Bình dẫn dụ đi, sau đó lại tùy vào tình huống để báo án, tránh để phải nháo ra động tĩnh quá lớn……

Kết quả đúng như cô dự đoán, cô đã thành công trèo tường ra ngoài.

Trần Bằng ngượng ngùng mà chuyển tầm mắt qua một bên, gãi gãi tóc.

Hắn không có mặt mũi nói cho Lâm Tĩnh biết, bọn ngườ trường cao trung Hòe Nam này xác thật không có hứng thú với hắn, là do hắn chạy ra lớn tiếng nói bọn họ đừng đến dây dưa với Lâm Tĩnh Tĩnh nữa.

“Ai nha, dù sao cô không có việc gì thì tốt rồi!” Trần Bằng hàm hồ lẩm bẩm một câu.

“Bất quá cô yên tâm, những tên gia hỏa đó sau này cũng không đến tìm cô gây phiền toái nữa đâu!”

Lâm Tĩnh: “?”

Lâm Tĩnh: “Cậu làm sao mà biết được?” Lại còn có bộ dáng tin tưởng như vậy.

Trần Bằng chưa nói, vẻ mặt “Chính là ta đã biết”, còn hắc hắc cười vài tiếng.

Lâm Tĩnh nghĩ, được rồi, dù sao bọn Dương Hạo Bình ít nhất cũng sẽ bị giam giữ lại mấy ngày, cô có thể tạm thời thả lỏng một chút. Chỉ có thể hi vọng bọn họ sau lần này sẽ rút ra bài học, không tới trêu chọc cô nữa, nếu không,…

Cô đành phải nghĩ một cái biện pháp chu toàn, giáo huấn bọn họ một chút.

***

Sự tình quả thực như Trần Bằng nói vậy, đám người Dương Hạo Bình không còn tới tìm Lâm Tĩnh gây phiền toái.

Không chỉ có như thế, có một lần Lâm Tĩnh ngẫu nhiên gặp được mấy người nam sinh lúc trước hay đi theo Dương Hạo Bình, đối phương thế nhưng còn nơm nớp lo sợ mà chạy lại chào hỏi với cô, kêu một tiếng “Tĩnh tỷ” hơn nữa còn tặng cho cô ly trà sữa.

Thạch Tâm Lôi vẻ mặt khó hiểu: “Tình huống gì thế này?!”

Lý Tư Văn há to miệng: “Wow, không hổ là Tĩnh tỷ, nói tự mình giải quyết thật là tự mình giải quyết còn đem đám người trường cao trung Hòe Nam thu thập đến dễ bảo.”

Phạm Khôn mạnh mẽ vỗ tay kêu phành phạch: “Tĩnh tỷ quả thật là người chị mẫu mực của chúng ta, cần phải chỉ điểm cho mọi người chút ít đấy! Ai Tĩnh tỷ, cô nói một chút, rốt cuộc là đem bọn họ giáo dục như thế nào để thành được như vậy, cũng cho chúng ta hảo hảo học tập!”

Lâm Tĩnh: “……”

Cô cũng không biết tại sao mấy người kia bây giờ nhìn thấy cô lại cứ như lão hổ nhìn thấy mèo, cô cũng chỉ có gọi một cuộc điện thoại báo án thôi mà. Chẳng lẽ hiện tại Cục Cảnh Sát đã lợi hại như vậy sao? Có thể trong một đêm khiến bọn họ đổi tính? Nhưng nếu thật là như vậy, bọn họ cũng không đến mức không kiêng nể gì cho tới hôm nay đi.

Lâm Tĩnh nghĩ trăm lần cũng không ra, bất quá cô phát hiện, cái tên đầu đinh cầm đầu kia hình như là thật sự không thấy, mấy ngày nay cô chưa từng gặp qua hắn.

Lâm Tĩnh cũng không có miệt mài theo đuổi tìm hiểu. Cô không có tâm tư, cũng không có thời gian. Bởi vì khoảng cách từ giờ đến kỳ thi định kì của trung học Cẩm Phong đang đến gần, các giáo viên bộ môn ngày nào cũng phát đề cho bọn họ, hận không thể ấn đầu bọn họ vùi vào trong đống đề cương để làm.

Mặc dù là “Thiếu nữ bất lương Lâm Tĩnh Tĩnh”, cũng phải đến tượng trưng mà viết bài làm bài. Huống chi theo tính cách của cô, căn bản chịu không nổi những ánh mắt tiếc hận của giáo viên.

Đối với vấn đề này các thành viên trong nhóm đại ca trường tỏ vẻ: “ Ai, dù là Tĩnh tỷ cũng phải khuất phục trước da^ʍ uy của lão Vương a!”.

Các giáo viên dạy ở ban 4 lại cao hứng đến không chịu được: “Nhìn xem! Mọi người nhìn xem! Đến Lâm Tĩnh Tĩnh cũng muốn học tập, các cô cậu tại sao lại không tiếp tục nỗ lực!”

Vào lúc tan học hôm thứ sáu tuần trước, một bộ bài thi tổng hợp lại được phát xuống dưới lớp, Phạm Khôn cũng chịu không nổi mà hô lên “Tha mạng”, Trần Bằng cười cười bất đắc dĩ, chỉ có Lâm tĩnh là bình tĩnh nhất, thành thành thật thật mà đem bài thi vừa được phát nhét vào trong cặp sách.

“Tĩnh tỷ” Phạm Khôn thảm hề hề mà gào, “Cô đã thay đổi rồi! Trước kia cô không phải như thế! Đây có những ba bài thi lận a! Cô sẽ chịu được sao ?!”

Lâm Tĩnh bĩu môi, trong lòng thì nói này có là cái gì. Hồi cô còn học cao tam ấy, cả đêm có đôi khi làm được những bốn bài thi còn lại toàn làm nhiều hơn. So với mức độ khẩn trương khi đó, hiện tại như này không tính là gì.

Lâm Tĩnh an ủi hắn nói: “Không có việc gì, qua quãng thời gian này thì tốt rồi.”

Cô lừa hắn.

Kỳ thi trung học xong sau đó còn có thi đại học, thi đại học xong thì còn có luận văn tốt nghiệp, liền tính là đã tốt nghiệp đại học xong thì cũng còn phải đối mặt với việc thi lên thạc sĩ hoặc là tăng ca……

Nhân sinh chính là như vậy không thể ngăn cản a!

Lâm Tĩnh thu thập đồ đạc xong đã nghe thấy tiếng vỗ vỗ vào bàn học rồi sau đó là tiếng gào như quỷ gào “A a a a cuối tuần của tôi a” của Phạm Khôn, Lâm Tĩnh nghe gào xong quay ra nói với mọi người “Tôi đi trước đây.”

“Ai từ từ.” Trần Bằng gọi cô lại, “Lôi tỷ nói, chị ấy ở ‘ sương mù ngữ ’ chờ cô. Nhưng hình như cô Trương đang sửa mấy cái bài thi cho bọn họ nên chắc cô phải ra đấy chờ cô ấy một lúc.”

Lâm Tĩnh gật đầu: “Đã biết.”

Sương mù ngữ là một tiệm đồ uống đối diện trường học. Bởi vì giá cả không được thấp cho lắm nên không giống các tiệm đồ uống khác nên có rất ít học sinh ở thời điểm tan học nguyện ý vào đây ngồi, chỉ chủ yếu là mấy cậu ấm cô chiêu.

Lâm Tĩnh tới trong tiệm, quả nhiên không có người.

Cô chọn một bàn đối diện với của sổ sát đất rồi ngồi xuống, như vậy có thể tiện cho Thạch Tâm Lôi khi tan học qua đây chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấy cô. Đã thấy trước sau không có việc gì nữa, Lâm Tĩnh liền để ly trà sữa sang bên cạnh, móc ra bài thi vừa mới phát, cầm bút để làm.

☀️☀️☀️☀️☀️☀️