Chương 12: Trốn thoát

Cô sửng sốt hai giây, rồi sau đó nhanh chóng thoát khỏi l*иg ngực của nam sinh, lui về phía sau hai bước.

Tiếng tim đập so với vừa rồi còn mau hơn, gương mặt cùng vành tai đều trở nên hồng hồng. Lâm Tĩnh quên cả nói “Cảm ơn”, nhưng mà hình như nam sinh kia cũng không để ý, tự mình đi đến vũng nước bên cạnh, đem cặp sách của cô xách lên.

Tách tách, cái cặp đẫm nước chảy xuống tong tong.

“Cái này là của cô đi?”

Lâm Tĩnh nghĩ ra! Đây không phải là cái nam sinh trợ giúp bắt trộm vào buổi sáng hôm bữa, còn giúp cô nhặt túi cơm nắm bị ném rơi đem trả lại sao!

Ngụy Tiêu Nhiên nhìn nhìn đầu tường, lại nhìn nhìn Lâm Tĩnh, vẻ mặt như có suy nghĩ: “Là bị người khác khi dễ à ?”

Những sự việc đó, nói ra thì rất dài, Lâm Tĩnh không tính nói đầu đuôi mọi chuyện cho đối phương nghe, chỉ gật đầu “Ân” một tiếng.

…… Bị đám người trường Hòe Nam bức đến muốn trèo tường chạy trốn, cũng coi như là bị khi dễ đi.

Cô nói lời cảm ơn, sau đó duỗi tay cầm lấy cặp sách, lại nghe Ngụy Tiêu Nhiên đột nhiên hỏi: “Thường xuyên bị khi dễ lắm sao ?”

“?”

Đột nhiên có một giọng nói quan tâm, làm Lâm Tĩnh bất giác có chút kinh ngạc.

Nhớ lại những người cô đã gặp kể cả là những người mà ‘Lâm Tĩnh Tĩnh’ đã gặp qua cũng đều không có quen biết người này. Lúc này Lâm Tĩnh mới bình tĩnh mà đánh giá đối phương.

Nam sinh này rất cao, ước chừng cao hơn so với cô một cái đầu. Dáng người cao dài, nhưng thân thể cũng không đơn bạc, đường cong cơ bắp rất đẹp, vừa thấy liền biết là người thường xuyên tập luyện, làm người ta không tự chủ được mà liên tưởng tới hình ảnh thiếu niên trong truyện tranh đứng dưới ánh mặt trời mà vận động thể dục.

Chẳng qua ánh mắt của người nam sinh lại thâm thúy sâu thẳm, tầng tầng lớp lớp giống như lốc xoáy, tựa như muốn đem người đối diện hút vào ánh mắt ấy.

Lâm Tĩnh chú ý tới, phía dưới khóe mắt hắn có một cái nốt ruồi, không quá rõ ràng, không nhìn kỹ thì có khi nhìn không ra. Mà cũng là lúc này cô mới phát hiện, nam sinh này lớn lên quả thật rất đẹp. Không phải kiểu đẹp giống như Lâm Thành khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào mình, mà là có một loại ý nhị khác, càng xem càng làm người ta lưu luyến không muốn dời mắt đi chỗ khác.

Lâm Tĩnh nhìn đối phương như vậy trong chốc lát, bỗng nhiên phát hiện cứ nhìn chằm chằm người ta như vậy thật sự quá mức thất lễ, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác.

“Cũng…… Không phải thường xuyên lắm.” Cô đáp.

Thanh âm nho nhỏ, nghe giống như không được tự tin, mà càng giống như là vẫn luôn chịu đựng việc bị ác bá vườn trường bắt nạt nhưng lại vô lực phản kháng.

Ánh mắt Ngụy Tiêu Nhiên hơi híp lại.

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Tĩnh liền đã cảm thấy kỳ quái. Một nữ sinh nho nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, lại cố tình nhuộm cái đầu tóc của mình thành như vậy rất không tương xứng với cái khí chất đấy của cô…

Hiện giờ xem ra, chắc hẳn cái đầu tóc này không phải là do cô tự nguyện nhuộm, mà là ở trường bị ép buộc không thể không nhuộm, cũng không dám nhuộm lại như màu tóc ban đầu.

Ngụy Tiêu Nhiên nhớ tới Dương Hạo Bình từng có nói —— “Lâm Tĩnh Tĩnh ở trường trung học Cẩm Phong tác oai tác quái, thường xuyên khi dễ các học sinh trong trường, nhiều học sinh đều rất sợ cô”.

Hôm nay hắn tới đây vốn là muốn tự mình nghiệm chứng một chút, không nghĩ tới lại vừa vặn đâm trúng người này.

“Ở trường học các cậu có phải có một người tên là…” Ngụy Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, Lâm Tĩnh bỗng nhiên túm chặt tay áo hắn.

“Tôi phải đi rồi!” Lâm Tĩnh thấp giọng nói. Tại vì cô vừa nghe thấy tiếng cảu Dương Hạo Bình !

“Nơi này không quá an toàn, cậu cũng nên chạy nhanh đi thôi.” Lâm Tĩnh dặn dò hai câu, không đợi Ngụy Tiêu Nhiên lại mở miệng, liền túm cặp sách lên, quay đầu liền chạy.

Ngụy Tiêu Nhiên không động đậy gì, hắn đứng im tại chỗ, ngơ ngẩn mà nhìn ống tay áo của mình.

Bộ đồng phục đang sạch sẽ bỗng nhiên lại có thêm một cái dấu tay dơ hề hề, nhìn qua rất giống như mới bị một cái móng vuốt của một con mèo bị lạc cào qua.

Ngụy Tiêu Nhiên liếc ánh mắt thật sâu mà nhìn Lâm Tĩnh một cái.

Lâm Tĩnh chân trước mới vừa đi, Dương Hạo Bình chân sau đã đến.

“Ngu ngốc! Phế vật! Tao không nhớ được thì chúng mày cũng quên luôn sao ?! Cư nhiên lại bỏ qua chỗ này chứ !!”

Dương Hạo Bình vừa đi vừa mắng, thế cho nên khi hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhiên liền đã cảm thấy hoài nghi chính mình có phải hay không bị ốm nên mới sinh ra ảo giác.

“Nhiên, Nhiên ca, anh…anh sao lại ở chỗ này?”

Vết thương ở trên cằm cùng trên mắt hắn ngay khi hắn vừa nói xong đã thấy đau đau, Dương Hạo Bình sửa lại thái độ kiêu ngạo ương ngạnh vừa rồi, hòa hòa khí khí mà đi lên hỏi.

Mấy cái tiểu đệ phía sau hắn cũng đều biết rõ Ngụy Tiêu Nhiên lợi hại, sôi nổi đi theo cúi đầu khom lưng.

Ngụy Tiêu Nhiên không chút để ý mà liếc mắt quét bọn họ một cái, hỏi: “Các cậu tới đây làm gì?”

Dương Hạo Bình dừng một chút, còn chưa kịp mở miệng, một tiểu đệ phía sau hắn đã chủ động báo cáo: “Chúng tôi ngồi xổm ở đây đợi Lâm Tĩnh Tĩnh.”

Dương Hạo Bình lập tức quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn người nọ một cái.

Những người cũ ở Hòe Nam đều biết, Ngụy Tiêu Nhiên ghét nhất là lấy nhiều đánh ít, nếu như bị hắn biết nhóm người bọn họ vây quanh chặn đường Lâm Tĩnh Tĩnh, bọn họ còn có quả ngọt để ăn sao ?!

Dương Hạo Bình tự hỏi chính mình nên nói như thế nào để lấp liếʍ, không nghĩ tới Ngụy Tiêu Nhiên đã bỏ qua vấn đề này trực tiếp hỏi: “Tìm được rồi sao?”

Dương Hạo Bình ngẩn ngơ: “Không…… Không có.”

Ngụy Tiêu Nhiên hôm nay làm sao vậy, cư nhiên không trách tội bọn họ……?

Dương Hạo Bình nhìn trộm Ngụy Tiêu Nhiên, muốn từ trên mặt hắn tìm ra một chút manh mối. Nhưng mà, giống như trước đây, hắn như cũ không có thể từ trên mặt đối phương nhìn ra được bất kì cảm xúc gì. Ngụy Tiêu Nhiên trước sau như một bình tĩnh lạnh nhạt, giống như trời có sập xuống cũng cùng hắn không có chút quan hệ.

Dương Hạo Bình thu hồi suy nghĩ, thành thật nói: “Bất quá chúng tôi từ buổi chiều liền đã chờ ở cửa, vẫn không thấy cô ta, hẳn là còn chưa có đi ra ngoài.”

Ngụy Tiêu Nhiên: “Ân.”

“Nhiên ca.” Dương Hạo Bình không nhịn được muốn hỏi, tận lực không muốn làm vị đại lão âm tình bất định này tức giận, “Cậu vừa rồi ở chỗ này có nhìn thấy người nào không?”

Ngụy Tiêu Nhiên: “……”

Người nào? Thật ra hắn đúng là có gặp được một vị tiểu cô nương không biết trèo tường, nhưng hẳn là cô cùng chuyện này không có quan hệ gì.

Không nghĩ để đối phương bị liên lụy vào, Ngụy Tiêu Nhiên ngắn gọn mà đáp: “Không có.”

Dương Hạo Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục nói: “Không có thì tốt, không có thì tốt.”

Thời điểm hắn bố trí nhân thủ, hai cái cổng trường đều có an bài người coi chừng, chỉ trừ mỗi phía sau trường trung học Cẩm Phong.

Phải biết rằng đầu tường của trung học Cẩm Phong không cao, lại còn không trang bị hàng rào điện, Lâm Tĩnh Tĩnh rất có khả năng trèo tường để chạy thoát.

Cũng may mấy lớp sơ tam niên cấp mới vừa tan học không lâu, Ngụy Tiêu Nhiên lại nói nãy giờ ở chỗ này cũng không đυ.ng phải người nào, như vậy Lâm Tĩnh Tĩnh hẳn là đang còn ở trong trường.

Dương Hạo Bình lập tức chỉ huy tiểu đệ: “Mày, ở lại chỗ này, còn lại, cùng tao trở về.”

Ngụy Tiêu Nhiên cũng đi theo: “Tôi và các cậu cùng nhau đi xem.”

Dương Hạo Bình: “? Nhiên ca ngươi cũng tới?”

Ngụy Tiêu Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn Dương Hạo Bình liếc mắt một cái, Dương Hạo Bình tức khắc gật đầu như giã tỏi: “Được được được, Nhiên ca theo chúng ta cùng nhau đi ra đợi ở cửa chính. Lúc này Lâm Tĩnh Tĩnh khẳng định còn chưa đi ra, đến lúc đó chúng ta……”

Mấy người càng đi càng xa, mà chờ khi thân ảnh bọn họ biến mất ở cuối lối đi bộ thì một cái đầu đủ mọi màu sắc ở phía sau tường ló ra.

Không xong a…… Lâm Tĩnh nhéo nhéo đầu ngón tay, nghĩ thầm người nọ tựa hồ không có nghe lời cảnh cáo của cô, không chạy nhanh rời đi, còn đυ.ng phải đám người trường cao trung Hòe Nam.

Lâm Tĩnh cách khá xa, nghe không rõ bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy mấy người của trường Hòe Nam sắc mặt không tốt. Trong đó cái người đầu đinh kia còn trừng mắt chỉ huy mấy tiểu đệ của hắn mang người đi.

Cái này thì không xong rồi! Lâm Tĩnh không nghĩ tới, sẽ đem người khác liên lụy vào.

Ngẫm lại đối phương liên tục giúp mình hai lần, giờ khắc này, vô luận như thế nào cô cũng không có khả năng mặc kệ hắn.

Lâm Tĩnh móc di động ra, ấn xuống ba con số, ở nghe được giọng nói ở đầu dây điện thoại bên kia trong nháy mắt nôn nóng mà nói: “Tôi muốn báo án!”

***

Ngụy Tiêu Nhiên đi theo Dương Hạo Bình trở lại cửa chính cảu trường trung học Cẩm Phong, nhưng lại xuất hiện một cái tình huống.

“Mày nói cái gì?!” Dương Hạo Bình quá mức kinh ngạc, thế cho nên không khống chế được âm lượng, dẫn tới ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn sang.

Hắn lập tức nói nhỏ lại, túm chặt cổ áo cảu tên tiểu đệ, đem hắn kéo đến một bên, hạ giọng hung tợn nói: “Mày m* nó lặp lại lần nữa?!”

Dương Hạo Bình hùng hổ, làm tên tiểu đệ hoảng sợ, nơm nớp lo sợ mà đáp: “Là cái người kia…tên Trần Bằng chính hắn nói. Hắn cùng lớp với Lâm Tĩnh Tĩnh, nói Lâm Tĩnh Tĩnh sau khi vừa tan học liền đã đi rồi, căn bản không có ở trường học.”

Dương Hạo Bình vừa nghe liền phát hỏa: “Trần Bằng nào? Trần Bằng là đứa nào!?”

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó phản ứng lại: “Là cái tên ẻo lả kia á? Hiện tại hắn đang ở đâu!”

Ngụy Tiêu Nhiên đã đi theo Dương Hạo Bình cùng với tên tiểu đệ tiểu đệ của hắn vào một cái ngõ nhỏ.

Đám người trường cao trung Hòe Nam tuy rằng có hỗn, nhưng cũng không dám ở trên phố mà hung hăng càn quấy, lúc này có vài người đem Trần Bằng ném vào trong góc, mấy cái đồ mà trần Bằng đang cầm trên tay cũng bị lung tung rối loạn hết cả lên, ánh mắt còn rất là hoảng loạn.

Ngụy Tiêu Nhiên hơi hơi nhíu nhíu mày.

Mấy người nghe thấy động tĩnh tất cả liền quay đầu lại, vì thế mà thấy được Dương Hạo Bình cùng Ngụy Tiêu Nhiên.

Bọn họ tự giác nhường ra một đường. Trong đó một nam sinh nhát gan nhìn thấy hai người bọn họ liền hoảng sợ trực tiếp đem dao gọt hoa quả trong tay ném đi.

Nói giỡn, đêm qua bộ dáng lúc Ngụy Tiêu Nhiên đánh Dương Hạo Bình hắn lại không phải không nhìn thấy, làm sao dám ở trước mặt đại lão lỗ mãng?

Dương Hạo Bình đang tức giận, cũng mặc kệ Ngụy Tiêu Nhiên, đi lên đem cả người Trần Bằng xách lên.

“Mày nói!” Vẻ mặt hắn bây giờ giống như muốn ăn thịt người đến nơi, “Lâm Tĩnh Tĩnh đang ở đâu!”

Trần Bằng rất sợ hãi, nhưng trong lòng có một cỗ ngạo khí, buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt Dương Hạo Bình mà nói: “Tĩnh Tĩnh không có ở đây, cậu không cần lại đến tìm cô ấy gây phiền toái!”

“Mày nói cái gì?!” Dương Hạo Bình hoàn toàn không nghĩ tới Trần Bằng dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện với mình, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nâng tay lên định cho hắn một quyền.

Trần Bằng sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng mà mãi không thấy một quyền này rơi xuống, mà là bị Ngụy Tiêu Nhiên ngăn lại nắm chặt ở trong tay.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※