Chương 11: Trèo tường

Thời điểm tan học vào buổi chiều.

“Tĩnh Tĩnh, đi về nào” Trần Bằng vừa quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện chỗ ngồi của Lâm Tĩnh đã trống trơn, người không thấy, văn phòng phẩm cùng sách vở trên bàn cũng không thấy.

Hắn vỗ vỗ Phạm Khôn, hỏi: “Tĩnh Tĩnh đâu?”

Phạm Khôn nhún vai: “Tôi không biết a, không phải hai ngày nay Tĩnh tỷ đều đi về rất sớm sao?”

Trần Bằng lại túm chặt người nam sinh ngồi ở phía sau Lâm Tĩnh hỏi: “Tĩnh Tĩnh đâu? Cậu có nhìn thấy cô ấy không?”

Nam sinh kia “Nga” một tiếng: “Cô ấy đã đi rồi a, chuông tan học vừa kêu cô ấy đã rời đi rồi, hiện tại hẳn là đã lên xe đi…”

Trần Bằng: “……”

Kỳ quái, trước kia nếu phải có chuyện gì mà cần vội vàng đi về, tốt xấu gì lúc nào cũng sẽ thông báo một tiếng, như thế nào hôm nay liền không nói một lời đã đi mất?

Trần Bằng còn đang nghi hoặc, mà lúc này, bạn học Lâm Tĩnh cũng không phải là đã lên xe rời khỏi trường học. Cô chính là đang tránh sau mấy tòa dạy học, mở máy ảnh của điện thoại phóng to camera hết cỡ để quan sát tình hinhfowr đối diện cổng trường.

Cô đoán không sai, đám người kia của trường cao trung Hòe Nam quả nhiên không đi, bọn họ đang ngồi rải rác xung quanh ở mấy quán bán đồ ăn vặt đối diện cổng trường trung học Cẩm Phong.

Ý tưởng của bọn họ không tồi, chỉ tiếc là đã xem nhẹ một chi tiết – đó là kiểu tóc cùng cách ăn mặc của bọn họ quá mức chói mắt, ngồi ở trước cổng trường trung học Cẩm Phong quanh năm chỉ mặc đồng phục quả thực là cực kì bắt mắt, muốn để Lâm Tĩnh làm bộ không chú ý đến bọn họ cũng khó.

Lâm Tĩnh cất di động lại tự hỏi trong chốc lát, sau đó xuống lầu, hướng tới sân thể dục phía sau trường học chạy tới.

Trường trung học Cẩm Phong tuy không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, trừ bỏ bức tường phía sau trường có một cái đường đi bộ nhỏ, đi qua hai tiểu khu, hai mặt khác đều có cổng trường, đều hướng ra đường cái giao thông thuận lợi.

Nhân thủ của đám người trường cao trung Hòe Nam hữu hạn, không có khả năng đem bốn mặt của trung học Cẩm Phong bao vây. Mà căn cứ theo những quan sát vừa rồi của Lâm Tĩnh, hầu hết nhân thủ của bọn họ đều phân bố ở cửa chính, một cái cổng trường khác ắt hẳn cũng có một ít người canh giữ, nhưng còn sau tường…

Lâm Tĩnh dẫm lên một loại cây dương già ven tường, có chút cố sức mà nhảy lên đầu tường, thật cẩn thận mà lộ ra cái đầu nhỏ nhìn trái nhìn phải.

Thực tốt, không có người!

Như cô đã dự liệu, đám người trường cao trung Hòe Nam tự nhận thấy hành động của mình không có bại lộ, còn ngây ngốc mà chờ cô chui đầu vô lưới.

Lâm Tĩnh một bàn tay chống tường, một bàn tay đem cặp sách tháo xuống, tinh thần hăng hái đem cặp sách ném qua tường.

Chỉ nghe “Bang” một tiếng, cặp sách không sai lệch, đáp thẳng vào vũng nước ở góc tường.

Lâm Tĩnh: “……”

Nhìn cái cặp sách ướt đẫm, Lâm Tĩnh không có thời gian đau lòng cho nó cùng mấy quyển sách giáo khoa ở bên trong, tay chân cùng sử dụng mà trèo lên trên tường.

Việc trèo tường này bình thường cũng không tính là khó, khó chính là ở trên tường của trường trung học Cẩm Phong cắm đầy những mảnh thủy tinh lớn lớn bé bé, hơi không lưu ý, liền có khả năng sẽ làm ngón tay bị thương.

Nếu đổi lại là Lâm Tĩnh Tĩnh trước đây, đại khái chỉ cần vài động tác là có thể giải quyết, đáng tiếc Lâm Tĩnh sinh hoạt trong thế giới tương lai, làm gì cũng đều có người máy làm giúp, từ nhỏ đã không quen với việc trèo tường như này, cô chính là phải vạn phần cẩn thận mà nhìn chằm chằm những cái mảnh vỡ thủy tinh đó, nên phải làm một tư thế vô cùng vặn vẹo mới trèo lên được đầu tường.

Loại này tư thế có một cái nhược điểm trí mạng đó là phải dùng rất nhiều sức lực nên rất dễ mệt mỏi. Mới trong chốc lát, Lâm Tĩnh liền cảm thấy một đôi cánh tay cùng ngón chân cũng có chút tê dại, giống như giây tiếp theo liền sẽ bị chuột rút.

Lâm Tĩnh vội vàng đem một chân vắt qua đầu tường trước, đang muốn di chuyển một chân khác, nhưng ai biết, lúc nâng cái chân khác lên thì bất kể cô có dùng cách nào đi chăng nữa cũng không vắt qua được.

Không có điểm tựa khiến cho việc cân bằng của cô rất khó.

Trán Lâm Tĩnh bắt đầu đổ mồ hôi, trái tim cũng thình thịch nhảy không ngừng.

Trường hợp này chắc gọi là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống đi, hiện tại cô chính là kiểu tiến không được mà lùi cũng không xong.

Lâm Tĩnh thử thay đổi mấy cái tư thế, nhưng hiệu quả cực nhỏ, ngược lại lại hao phí không ít sức lực. Cô đang phát sầu thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, mặc đồ thể dục đỏ trắng đan xen.

Đồ thể dục này Lâm Tĩnh đã thấy qua, là đồ thể dục của cao trung Dụ Thành, Lâm Thành cũng có một bộ như vậy.

Vì thế, tuy rằng biết là thực đường đột nhưng Lâm Tĩnh vẫn chào hỏi, muốn nhờ đối phương giúp mình một chút.

“…Xin chào”

Nam sinh nghe tiếng ngẩng đầu, khóe mắt và đuôi lông mày bỗng nhiên cong lên, hiện ra ý cười hứng thú, từ xa nhìn lại, thật là đẹp.

“Xin chào.”

Hắn nhẹ giọng trả lời. Lâm Tĩnh thất thần chớp mắt một cái.

Cô cảm thấy nam sinh trước mắt thập phần quen mặt, thanh âm cũng thập phần quen thuộc, chỉ là một chốc cũng không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu.

“Cái kia……” Lâm Tĩnh từ bỏ tự hỏi vấn đề này, bởi vì ngón tay cùng tứ chi thượng đau nhức không có lúc nào là không ở nhắc nhở nàng, nào chuyện càng vì mấu chốt.

“Cái kia…… Cậu có thể giúp tôi một chút được không, nhìn xem phụ cận có cây thang hoặc là công cụ nào đó có thể leo lên leo xuống hay không. Ta ở trên tường với không có tới……”

Lời vừa ra khỏi miệng Lâm Tĩnh liền hối hận. Chuyện này thật sự quá hoang đường, người ta lại không phải Doraemon, đến chỗ nào để đi tìm cây thang cho cô được ?

Sắc mặt của cô hơi túng quẫn, ngượng ngùng mà cắn môi dưới.

Quả nhiên, nam sinh nhìn nhìn bốn phía, ngẩng đầu trả lời: “Xung quanh chỗ này hình như không có cây thang nào để dùng cả.”

Đã dự kiến trước sẽ có kết quả như vậy nên Lâm Tĩnh cũng không thất vọng, cô lắc đầu cười cười: “…… Được rồi. Không sao, tôi sẽ nghĩ lại biện pháp khác. Cảm ơn cậu.”

Cô nói xong liền bắt đầu tiếp tục cúi đầu thử cách khác, không nghĩ tới nam sinh học trường cao trung Dụ Thành kia cũng không có đi, ngược lại đi đến góc tường ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Lần đầu tiên trèo tường?”

Thanh âm của hắn dễ nghe, là loại âm thanh như tiếng tre trúc kêu vào ngày gió nhẹ, âm cuối hơi cao lên, như là tiếng từ phiến lá rơi xuống tới mặt đất.

Lâm Tĩnh đối mặt với tầm mắt của nam sinh “Ân” một tiếng.

Hắn cười cười, đầu hơi ngửa ra, thanh âm nhẹ nhàng lại không ngả ngớn: “Cô thử bước chân trái ra bên ngoài xem.”

…… Chân trái? Lâm Tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua.

Chân trái còn không phải là cái chân cô chưa đưa ra ngoài được sao ? Chính là nếu bây giờ để chân trái vắt ra ngoài, cả người chắc chắn là sẽ ngã xuống bên kia tường rồi ?

Lâm Tĩnh có chút hoài nghi, nam sinh tiếp tục nói: “Chân trái cô dùng sức, thân thể hướng về phía trước, đôi tay nắm chặt, mượn lực ly tâm đem một cái chân khác bật nhảy ra.”

Nghe có vẻ rất có đạo lý. Lâm Tĩnh tự hỏi một phen.

Cô treo mình trên tường đã lâu lắm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì trước sau gì cũng ngã còn không bằng nghe cái kiến nghị của nam sinh này thử xem xem.

Không thể phủ nhận, ánh mắt nghiêm túc cùng thái độ thành khẩn của nam sinh này làm Lâm Tĩnh cảm thấy hắn thập phần đáng tin cậy. Cô gật gật đầu, hoạt động cánh tay vì quá căng thẳng mà đã bắt đầu đau đớn tê dại của mình mà nói: “Để tôi thử xem.”

“Tốt. Đừng sợ.” Hắn thối lui về phía sau vài bước, còn không quên mỉm cười cổ vũ cho cô.

Lâm Tĩnh hít sâu một hơi, nghĩ nam sinh vừa rồi cho cô một cái ý kiến thật liều lĩnh, não bộ tuần hoàn một lần nữa nhận thấy không thành vấn đề, sau đó liền bắt đầu làm theo.

Nhưng mà mọi người thường nói, lý tưởng cùng hiện thực luôn luôn có sự khác nhau. Lâm Tĩnh vừa mới đem chân nâng lên, dùng quán tính để đến đầu tường bên ngoài, liền phát hiện tay cô bởi vì kiệt sức mà không bám víu được vào bất cứ thứ gì.

Sau đó Lâm Tĩnh trơ mắt mà nhìn đôi tay rời ra khỏi bờ tường, thân thể không chịu khống chế mà lao về phía trước.

Dựa theo cái thế này, không thể nghi ngờ là cô sẽ được đáp xuống thẳng mặt đất bằng cái lưng của mình.

Trong đầu liền hiện ra hình ảnh rất nhiều bản tin sẽ có bài về một nữ sinh trèo tường ngã gãy xương, Lâm Tĩnh theo bản năng mà nâng tay lên, muốn bảo vệ đầu, nhưng mà so với động tác của cô còn nhanh hơn là có một bàn tay ấm áp đã dỡ lấy bả vai cô, một cái tay khác ôm chầm lấy eo cô, đem toàn bộ trọng lực đang rơi xuống của cô nhẹ nhàng ưu nhã mà hóa giải.

Lâm Tĩnh: 0_0 ai???

Lâm Tĩnh có chút ngốc, cô mở mắt ra, phát hiện chính mình bị người ta ôm ở trong ngực, khuôn mặt dán vào ngực đối phương, chỉ vừa nhấc đầu, chóp mũi liền nhẹ nhàng cọ qua bộ đồ thể dục đỏ trắng đan xen của trường cao trung Dụ Thành, mũi còn có thể ngửi thấy mùi hương trên quần áo.

“Thật đúng là lần đầu tiên a.” Không cần thấy rõ mặt đối phương, cũng có thể nghe ra trong lời nói của hắn có một ý cười rất rõ ràng.

Lâm Tĩnh: 0/// o ///0!!!

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Từ trên bầu trời rớt xuống một Lâm muội muội !!!

☀️☀️☀️☀️☀️☀️